Câu nói đột ngột này từ miệng Vu Trường Thanh thốt ra khiến cho Vi Hoa phu nhân không khỏi ngẩn người hỏi lại:
__ Chỉ trong khoảnh khắc thôi ư?
Vu Trường Thanh đáp:
__ Phải chăng phu nhân vẫn chưa tin hẳn?
Vi Hoa phu nhân đáp:
__ Câu chuyện huyền hư này thật khiến cho tiểu muội không khỏi nghi ngờ.
Vu Trường Thanh nói:
__ Phu nhân tin hay không cũng vậy thôi. Chỉ trong khoảnh khắc là sự thực sẽ chứng minh lời tiên đoán của lão phu chân hay giả.
Vi Hoa phu nhân thấy lão nói bằng một giọng quả quyết thì trong lòng không khỏi kinh hãi nghĩ thầm:
__ Thằng cha Vu Trường Thanh này đã tinh thông nghề bói toán, võ co6ng lại cao cường. Ta phải cẩn thận không thì mắc bẩy hắn.
Mụ nghĩ vậy rồi mỉm cười đáp:
__ Mấy năm liền tiểu muội đã lạm dụng tâm nghiên cứu võ công, tự biết chưa thành tựu được mấy. Song phóng tầm mắt nhìn ra võ lâm ngày nay thì những người sát thương tiểu muội trong khoảnh khắc thực không có mấy.
Vu Trường Thanh hỏi:
__ Chốn giang hồ hiểm ác, võ công không phải là yếu tố tuyệt đối để thủ thắng. Phu nhân thử vận chân khí xem đã trúng độc chưa?
Mấy câu này, mỗi chữ là một tiếng sét nổ khiến cho Vi Hoa phu nhân kinh hãi vô cùng. Mụ tự hỏi:
__ Chưa thấy hắn động thủ động cước, không hiểu hắn phóng chất kịch độc lúc nào.
Tâm lý mụ đã bị Vu Trường Thanh chinh phục. Bất giác mụ vận chân khí thử coi.
Bỗng nghe Vu Trường Thanh cười ha hả nói:
__ Vi Hoa! Nếu phu nhân bị trúng độc thật thì Phương Tú chẳng giúp gì cho phu nhân được đâu.
Vi Hoa phu nhân vận khí thấy quả nhiên có điều khác lạ. Mụ không khỏi nổi giận cấg giọng the thé nói:
__ Giỏi lắm! Không ngờ thân thế của ngươi như vậy mà cũng dùng trá thuật.
Mụ vừa dứt lời, đột nhiên cảm thấy mùi vị khác lạ xông vào mũi.
Vi Hoa phu nhân ngẩn người ra một chút rồi đứng phắt dậy toan hô hoán bọn tuỳ tùng thì thấy Vu Trường Thanh xua tay lia lịa nói:
__ Phu nhân hãy ngồi xuống để lão phu kiếm cách giải độc cho.
Biến diễn liên miên này khiến cho Vi Hoa chẳng còn cơ hội nào để nghĩ ngợi nhiều. Mụ đành theo lời ngồi xuống.
Vu Trường Thanh không chờ Vi Hoa cất tiếng hỏi đã nói trước:
__ Phu nhân bản tính khiếp nhược, chịu khuất phục dưới quyền Phương Tú đã xong, nhưng còn vị nghĩa tỷ kia là chúa tể một cung lại bản tính quật cường và không hiểu tại sao cũng chịu để Phương Tú sai khiến.
Vi Hoa phu nhân không trả lời hỏi lại:
__ Ngươi đã dùng chất độc gì? Cách giải cứu ra sao? Hãy lấy thuốc giải độc cho ta trước rồi sẽ nói chuyện sau.
Vu Trường Thanh nói:
__ Dù sao cũng phải sau một lúc chất kỳ độc mới phát tác. Vậy phu nhân hãy trả lời câu hỏi của lão phu trước.
Vi Hoa phu nhân tức giận nhắc lại:
__ Ngươi hãy giải chất độc trong mình ta rồi hãy nói chuyện.
Vu Trường Thanh cười mát nói:
__ Xem chừng Vi phu nhân vẫn còn có ý sợ chết.
Lão thò tay vào trong bọc lấy một cái bình ngọc mở nắp ra. Lão cẩn thận móc lấy một viên thuốc nói tiếp:
__ Phu nhân hãy nuốt đi rồi vận khí điều tức. Chỉ trong thời gian chừng uống cạn tuần trà là thấy hiệu nghiệm.
Vi Hoa phu nhân đón lấy viên thuốc hỏi:
__ Đây có đúng là thuốc giải không?
Vu Trường Thanh hững hờ đáp:
__ Phu nhân đã đa nghi như vậy thì đừng uống nữa.
Lão nói rồi nhắm mắt lại, không lý gì đến Vi Hoa phu nhân.
Vi Hoa phu nhân liếc mắt chăm chú nhìn Vu Trường Thanh một lúc rồi bỏ viên thuốc vào miệng nuốt.
Vu Trường thanh đột nhiên mở bừng mắt ra cười hỏi:
__ Phu nhân đã uống thuốc giải chưa?
Vi Hoa phu nhân đáp:
__ Uống rồi!
Vu Trường Thanh hỏi:
__ Phu nhân đã cảm thấy thế nào?
Vi Hoa phu nhân đáp:
__ Thấy hơi ngon ngọt.
Vu Trường Thanh nói:
__ Hỏng bét rồi! Thuốc giải của lão phu đều có vị đắng...
Vi Hoa phu nhân ngắt lời:
__ Rõ ràng là ngọt. Vừa mới uống xong có lý nào tiểu muội nhớ lộn được.
Vu Trường Thanh đáp:
__ Thuốc đắng dã tật. Nếu thuốc ngọt thì lại là vấn đề khác.
Vi Hoa phu nhân hỏi:
__ Vấn đề khác là thế nào?
Vu Trường Thanh đáp:
__ Thuốc độc có bọc đường. Nếu thuốc mà ngọt thì nhất định là thuốc độc không còn sai nữa.
Vi Hoa phu nhân hắng giọng một tiếng. Đột nhiên mụ vung tay lên. Ba chấm hàn quang bay vọt ra.
Mụ ngồi rất gần mà phóng ám khí thì chẳng có lý nào không trúng được. Nhưng Vu Trường Thanh đã đề phòng từ trước.
Đột nhiên có tiếng sắt thép chạm nhau đánh "keng" một cái. Ba mũi ngân thoa nhỏ bé của Vi Hoa phu nhân đều bị Vu Trường Thanh gạt rớt xuống đất.
Mụ chú ý nhìn qua thì thấy trong tay Vu Trường Thanh cầm tấm thiết bài vuông vắn chừng bốn tấc.
Trên tấm thiết bài này có vẽ bức thái cực đồ.
Vi Hoa phu nhân cười lạt hỏi:
__ Thứ thuốc giải mà ngươi cho ta quả là thuốc độc.
Vu Trường Thanh gật đầu đáp:
__ Đúng thế! Đáng tiếc là phu nhân biết ra thì đã chậm mất rồi.
Vi Hoa phu nhân nói:
__ Phương Tú đã biết trước ngươi cùng tên thị nữ phản bạn kia ngấm ngầm cấu kết với nhau nên hắn thống lãnh cao thủ sắp tới nơi.
Vu Trường Thanh ngắt lời:
__ Nhưng hắn chẳng có cách gì cứu được phu nhân.
Vi Hoa phu nhân hỏi:
__ Tại sao vậy?
Vu Trường Thanh đáp:
__ Hắn đến cũng không kịp nữa. Thuốc độc mà phu nhân uống đó chỉ trong vòng nửa giờ là phát tác. Một khi nó phát tác rồi chẳng còn cách nào vãn hồi được.
Vi Hoa phu nhân nói:
__ Nhưng trong vòng nửa giờ, ta oc`n có thể chiến đấu được và cùng ngươi quyết một trận sống mái.
Vu Trường Thanh nói:
__ Phu nhân há phải là địch thủ của lão phu.
Vi Hoa phu nhân hỏi:
__ Phương Tú bảo ngươi uống phải chất kỳ độc, hai chân mềm nhũn. Đi đứng còn không nổi thì động thủ với người thế nào được?
Vu Trường Thanh đáp:
__ Vì thế mà phu nhân mới dám vô lễ với lão phu như vậy.
Vi Hoa phu nhân đột nhiên rút ở lưng ra một sợi dây ngủ sắc hỏi:
__ Thuốc giải hiện ở đâu?
Vu Trường Thanh đột nhiên thở dài đáp:
__ Không ngờ lão phu nói một câu mà thành lời sấm, phải lo tang sự cho phu nhân thật!
Vi Hoa phu nhân sửng sốt hỏi:
__ Ngươi nói nhăng gì thế?
Vu Trường Thanh lạnh lùng đáp:
__ Vi Hoa phu nhân ước lượng lão phu quá thấp.
Vi Hoa phu nhân nói:
__ Phương Tú đã tính tất không sai trật. Ta cho lời y đáng tin cậy hơn ngươi nhiều.
Vu Trường Thanh đột nhiên đứng phắt dậy chạy quanh trong phòng một vòng rồi hỏi:
__ Vi Hoa phu nhân tai nghe đúng hay là mắt trông thấy thật hơn?
Vi Hoa phu nhân ngẩn người ra hỏi:
__ Ngươi chưa bị độc thương hay sao?
Vu Trường Thanh lạnh lùng đáp:
__ Lão phu có bị độc thật nhưng đã khỏi rồi.
Vi Hoa phu nhân ngấm ngầm vận công lực. Đột nhiên mụ rung tay một cái. Sợi dây lưng ngủ sắc của mụ khác nào con linh xà tung ngang ra cuốn lấy Vu Trường Thanh.
Vu Trường Thanh nói:
__ Lão phu nghĩ đến chỗ tình bạn ngày trước để cho phu nhân còn một cơ hội tối hậu.
Vi Hoa phu nhân hỏi:
__ Cơ hội gì?
Vu Trường Thanh đáp:
__ Phu nhân dẫn bọn thuộc hạ ra đi.
Vi Hoa phu nhân cười lạt hỏi:
__ Trong vòng nửa giờ chất độc đã phát tác. Bây giờ ta đi thì chết ở giữa đường chăng?
Lý Hàn Thu ẩn trên nhà nghe nói trong lòng nóng nảy, tự hỏi:
__ Đằng nào cũng chết thì sao lúc này lại không ra tay trừ khử Vi Hoa phu nhân đi. Như vậy có phải Phương Tú đến đây bên mình giảm được một tay kình địch. Tần Nhi bảo lão có tài thần cơ diệu toán mà sao không nghĩ đến điều đó.
Chàng xoay chuyển ý nghĩ trong lòng đã mấy lần toan nhảy xuống để đối phó với Vi Hoa phu nhân. Nhưng chàng lại cố nhẫn nại.
Đột nhiên Vi Hoa phu nhân cười run bần bật, ngồi xếp bằng xuống.
Lý Hàn Thu rất lấy làm kỳ tự hỏi:
__ Mụ này làm trò gì đây?
Chàng không nhịn được nghiêng đầu nhìn xuống thì thấy Vi Hoa phu nhân đầu rướm mồ hôi. Mụ ngồi vận công dường như để chống lại với cơn khổ ghê gớm.
Chàng nghĩ bụng:
__ Xem chừng dược vật Vu Trường Thanh cho mụ uống độc ghê gớm khiến mụ đau quá chịu không nổi.
Bỗng nghe Vu Trường Thanh khẻ nói:
__ Lúc nào mà lão phu muốn giết phu nhân thì chỉ cất tay một cái là xong.
Vi Hoa phu nhân trợn mắt nhìn Vu Trường Thanh một cái rồi nhắm lại.
Vu Trường Thanh giơ tay lên vẫy. Lý Hàn Thu và Tần Nhi phi thân nhảy xuống.
Tần Nhi khẻ hỏi:
__ Sư phụ có điều chi dạy bảo?
Vu Trường Thanh đáp:
__ Ngươi mau cải trang cho ta làm Vi Hoa phu nhân và ngược lại.
Bây giờ Lý Hàn Thu mới hiểu chỗ dụng tâm của Vu Trường Thanh, chàng lẩm bẩm:
__ Người ta thường nói: gừng càng già lại càng cay! Lão này ghê gớm thật!
Tần Nhi theo lời sư phụ, lập tức lột lấy mũ Phượng Quan và áo xiêm sặc sỡ mặc vào mình Vu Trường Thanh.
Vu Trường Thanh dường như đã chuẩn bị từ trước, cả râu giả mặt nạ đều đã sắp đặt sẳn sàng cả.
Tần Nhi lại đeo mặt nạ cùng râu giả vào cho Vi Hoa phu nhân. Nàng còn đang sửa sang cho mụ một hồi rồi để mụ ngồi xếp bằng cẩn thận lại.
Đoạn nàng ghé tai hỏi Vu Trường Thanh:
__ Bây giờ đệ tử cùng Lý tướng công nên làm thế nào?
Vu Trường Thanh đáp:
__ Các nẻo đường giao thông bốn mặt đều bị Phương Tú phong toa? cả rồi. Chúng ta chẳng có cách nào trốn thoát được tai mắt bọn họ.
Lý Hàn Thu hỏi:
__ Không muốn trốn đi thì chẳng lẽ ở lại đây cùng bọn Phương Tú quyết đấu một trận hay sao?
Vu Trường Thanh đáp:
__ Đúng thế! Ta muốn thử tài trí của Phương Tú xem đến đâu.
Lý Hàn Thu nói:
__ Vãn bối có một ý kiến riêng, không hiểu lão tiền bối có muốn nghe chăng?
Vu Trường Thanh đáp:
__ Công tử thử nói nghe.
Lý Hàn Thu nói:
__ Lão tiền bối đã chẳng có cách nào đi đôi với Phương Tú được thì sao không động thủ quyết liệt với họ. Bây giờ nhân lúc Phương Tú chưa dẫn bọn cao thủ tới, chúng ta phóng bọn phá vòng vây xông ra còn có hy vọng thoát được nhiều hơn.
Vu Trường Thanh nói:
__ Tai mắt của Phương Tú rất minh mẫn. Nếu đã lọt vào nhãn tuyến của hắn mà hòng đi thoát thật không phải chuyện dễ dàng.
Lý Hàn Thu nói:
__ Phải chăng lão tiền bối muốn vĩnh viễn phòng thủ ở trong phòng viện này?
Vu Trường Thanh đáp:
__ Không được! Chúng ta phải chạy chứ.
Lý Hàn Thu hỏi:
__ Bao giờ mới chạy?
Vu Trường Thanh đáp:
__ Vào khoảng đêm nay.
Lý Hàn Thu chợt nhớ tới Quân Trung Phụng liền khẻ hỏi:
__ Trong toà trang viện của tiền bối đây còn những ai nữa?
Vu Trường Thanh đáp:
__ Còn một vị cô nương, chắc ngươi đã thấy mặt rồi.
Lý Hàn Thu chắp tay nói:
__ Tại hạ thiện tiện đi vào cấm địa. Mong lão tiền bối tha cho.
Vu Trường Thanh hỏi:
__ Hai bên là chỗ quen biết cũ phải không?
Lý Hàn Thu đáp:
__ Cô ta cùng vãn bối có mối thâm thù.
Vu Trường Thanh đột nhiên xoay tay điểm vào chỗ huyệt đạo của Vi Hoa phu nhân. Đoạn lão thở nhẹ hỏi:
__ Mối cựu hận giữa các ngươi sâu cay đến nỗi không còn cách hoá giải được ư?
Lý Hàn Thu đáp:
__ Dù vãn bối nguyện ý hoà giải, nhưng vị tất Quân cô nương ưng chịu.
Vu Trường Thanh nói:
__ Công tử đã có lòng như vậy thì rồi chúng ta sẽ tìm cách cởi mở dần dần.
Lão quay lại đưa mắt nhìn ra cửa sảnh đường nói tiếp:
__ Không hiểu Vi Hoa phu nhân đem theo mấy người tùy tùng?
Lý Hàn Thu khẻ đáp:
__ Để vãn bối ra thu thập bọn chúng.
Vu Trường Thanh lắc đầu đáp:
__ Bất tất phải thế. Để chúng tự đâm đầu vào trong.
Lão cất bước đi về phiá góc nhà đại sảnh.
Lý Hàn Thu tự hỏi:
__ Chẳng lẽ trong nhà đại sảnh còn có cơ quan?
Bỗng thấy Vu Trường Thanh đi tới một góc sảnh đường. Đột nhiên lão giơ tay ra ấn vào tường vách. Một khuôn cửa liền tự động mở ra.
Vu Trường Thanh né mình bước vào. Đồng thời khẻ dặn:
__ Các ngươi cẩn thận một chút.
Rồi cất bước qua cửa.
Lý Hàn Thu cùng Tần Nhi cũng theo vào luôn.
Nguyên vách sau nhà đại sảnh có hai lần ván ghép lại.
Vu Trường Thanh vào trong rồi khẻ nói:
__ Trong này chỉ có một đường thông lộ chứ không bố trí cơ quan cự địch nào hết.
Lý Hàn Thu hỏi:
__ Liệu có thể nhìn rõ cảnh vật ngoài sảnh đường không?
Vu Trường Thanh gật đầu đáp:
__ Phía sau lão phu có một bức vẽ hình người. Cặp mắt hình người đó là để nhìn ra đại sảnh. Nhưng cách bố trí đơn sơ này không thể lừa gạt được Phương Tú.
Lão đưa hay người đi quanh sang mé hữu.
Khe vách hai tầng này rất chật hẹp, một người phải cố lách mới đi được.
Đi chừng được hơn trượng thì đến chỗ treo bức vẽ.
Vu Trường Thanh thò tay vào bọc ra cái bình ngọc. Lão đổ lấy bốn viên thuốc rồi bảo hai người:
__ Các ngươi nhét vài mỗi lỗ mũi một viên.
Lý Hàn Thu hỏi:
__ Để làm gì?
Vu Trường Thanh đáp:
__ Phương Tú vẫn để tâm giết lão phu, lão phu không muốn khoanh tay chờ chết nên mới nghĩ cách này để bảo toàn tính mạng. Trong khe vách hai tầng nay có cắm độc hương và có cơ quan thông đến chỗ lão phu ngồi. Chỉ ấn vào cơ quan một cái là làn khói độc không mùi không sắc tản ra đến chỗ Vi Hoa phu nhân ngồi. Bọn chúng ngửi phải là ngất đi ba bốn canh giờ mới tỉnh lại.
Lý Hàn Thu và Tần Nhi đón lấy thuốc giải nhét vào mũi.
Vu Trường Thanh tủm tỉm cười nói:
__ Bây giờ lão phu thử cho hai người coi thứ hương mê này có linh nghiệm không?
Lão thò tay ấn vào vách. Lập tức hai lỗ mắt hiện ra. Lão liền bảo Lý Hàn Thu:
__ Công tử thử coi tình hình trong sảnh đường hễ thấy gì lạ thì cho lão phu hay.
Lý Hàn Thu dán mắt vào hai lỗ hổng trên tranh vẽ trông ra thấy trong nhà đại sảnh có một mình Vi Hoa phu nhân ngồi. Cánh cửa nhà đại sảnh vẫn đóng chặt không có ai tiến vào. Chàng nói rất khẻ:
__ Không thấy động tĩnh chi hết.
Vu Trường Thanh gật đầu. Lão lại đưa tay ấn vào bức vách.
Bỗng nghe một tiếng "kẹt" vang lên. Chắc đó là cơ quan để mở cửa.
Quả nhiên cửa gỗ đột nhiên mở ra. Hai ả thị tì của Vi Hoa phu nhân hối hả xông vào.
Vu Tiểu Kiện cũng theo hai tên thị tỳ tiến vào.
Hai ả thị tỳ xông vào đại sảnh, rồi đưa mắt nhìn quanh một lượt rồi hỏi:
__ Lạ thật! Phu nhân chúng ta đi đâu rồi?
Vu Tiểu Kiện lắc đầu đáp:
__ Ai mà biết được?
Hai ả thị tỳ ngó thấy Vi Hoa phu nhân đã bị cải trang thành lão áo đen liền hỏi:
__ Lão già ngồi kia là ai?
Vu Tiểu Kiện đáp:
__ Đó là Trang Chúa.
Ả nữ tỳ đứng mé hữu hắng giọng một tiếng rồi nói:
__ Nếu trong sảnh đường chỉ có hai người thì nhất định lão mưu hại phu nhân nhà ta rồi...
Vu Tiểu Kiện nói ngay:
__ Nếu phu nhân các ngươi chết rồi thì thi thể phải còn đó mà sao chẳng thấy đâu? Lại cũng không thấy huyết tích chi hết là nghĩa gì?
Ả nữ tỳ mé tả nói:
__ Cái đó có chi là lạ? Trong sảnh đường này tất có cửa ngầm thông vào đường bí đạo. Thị đưa mắt nhìn Vu Tiểu Kiện hỏi:
__ Ngươi có biết cửa ngầm đó ở chỗ nào không?
Vu Tiểu Kiện đáp:
__ Dù ta có biết cũng chẳng khi nào nói cho ngươi hay.
Hai ả thị tỳ không lý gì đến Vu Tiểu Kiện, thì thầm bàn soạn với nhau mấy câu rồi đột nhiên cất bước tiến lại bao vây lão già áo đen.
Vu Tiểu Kiện đã được Vu Trường Thanh cho hay. Gã hiểu sư phụ đã đi ẩn rồi. Người ngồi đó không phải là Vu Trường Thanh nên gã chẳng cần lên tiếng can thiệp.
Hai ả nữ tỳ một trước một sau vây Hắc bào lão nhân giả rồi, ả đứng phía sau đột nhiên thò tay ra nắm lấy sau lưng mụ xẳng giọng nói:
__ Lão đầu tử! Lão mà muốn sống thì phải trả lời mấy câu hỏi của bọn ta.
Vi Hoa phu nhân trong lòng biết rõ hết nhưng không có cách nào lên tiếng được liền ngoảnh đầu nhìn tên thị tỳ phía trước.
Tên thị tỳ này lạnh lùng nói:
__ Muốn sống thì trả lời những câu hỏi của bọn ta.
Vi Hoa phu nhân chuyển động cặp mắt. Mụ hy vọng ả nữ tỳ nhìn mục quang mụ mà biết rõ thân thế mụ. Nhưng ả nữ tỳ không để ý. Thị đưa tay ra nắm lấy cổ tay mụ:
Vu Tiểu Kiện lớn tiếng la:
__ Ô hay! Các ngươi định làm gì vậy?
Gã vừa quát vừa rút đoản kiếm sau lưng ra.
Tên nữ tỳ đứng ở phía sau cười lạt nói:
__ Ngươi mà động thủ thì trước hết ta chấn động cho đứt tâm mạch chủ nhân nhà ngươi.
Vu Tiểu Kiện cười thầm trong bụng:
__ Các ngươi mà giết mụ thì dù có hối cũng không kịp.
Gã cầm ngang thanh kiếm dừng bước lại quát:
__ Lão chủ nhân nhà ta đã bị chất kỳ độc của Phương Tú làm cho bị thương. Mỗi ngày cần phải tĩnh toa. một thời gian. Trong lúc tỉnh toa. không thể nói được mà cũng không cử động được. Các ngươi giết chết lão nhân gia cũng không mở miệng đâu. Ngươi có việc gì sao không hỏi ta?
Hai ả nữ tỳ chưa kịp trả lời, bỗng nghe ngoài sảnh đường cất lên một tràng cười hô hố hỏi:
__ Có chuyện này ư?
Tiếng nói chưa dứt một người đẩy cửa bước vào.
Người mới đến mình mặc áo lam, đầu đội khăn nho sĩ. Chính là Kim Lăng Phương Tú.
Lý Hàn Thu dùng phép truyền âm nói:
__ Lão tiền bối, Phương Tú đã đến.
Vu Trường Thanh cau mày khẻ đáp:
__ Công tử hãy coi chừng chớ có chuyển động cặp mắt để Phương Tú khám phá ra hành tung.
Phương Tú cất bước tiến vào trong sảnh đường, đưa mắt nhìn quanh một lượt. Bỗng hắn ngó thấy hai tên thị tỳ liền hỏi:
__ Phu nhân các ngươi đâu?
Hai tên nữ tỳ đồng thanh đáp:
__ Phu nhân vào đại sảnh rồi mất biến không thấy đâu nữa.
Phương Tú ồ lên một tiếng rồi hỏi:
__ Có chuyện đó ư?
Hắn đưa mắt nhìn Vu Tiểu Kiện cười hỏi:
__ Trong đại sảnh này có đặt cơ quan và các cửa ngầm phải không?
Vu Tiểu Kiện đáp:
__ Cái đó tiểu nhân cũng không rõ.
Phương Tú nói:
__ Vi Hoa phu nhân đã vào sảnh đường, chẳng lẽ y độn thổ hay sao mà không thấy người. Dù chết cũng phải còn thi thể chứ.