Lý Hàn Thu nhẹ buông tiếng thở dài nói:
__ Con người ta không thể hoàn toàn trông vào võ công để thủ thắng. Vị Hàn Công Tử kia...
Tần Nhi ngắt lời:
__ Tiểu tỳ tin rằng trung gian số có vấn đề thay đổi.
Lý Hàn Thu nói:
__ Tại hạ thấy cô nương thật là kiến thức quảng bác, người thường không thể bì kịp được.
Tần Nhi nói:
__ Tướng công quá khen như vậy, tiểu tỳ không dám nhận đâu. Có điều tiểu tỳ rút kinh nghiệm về sự bảo vệ cho mình và quan sát đến các nhân sinh, lưu tâm đến mọi sự vật chung quanh, nên bàn tới chuyện gì cũng biết được một hai.
Lý Hàn Thu nghĩ thầm trong bụng:
__ Bây giờ mình ở trong tình trạng chờ đợi, rỗi rãi chẳng có chuyện gì. Chi bằng nói chuyện với nàng chơi một lúc cũng hay. Nàng nói đúng hay không tưởng cũng chẳng quan hệ gì.
Chàng nghĩ vậy liền thủng thẳng hỏi:
__ Tại hạ muốn thỉnh giáo trung gian có cuộc thay đổi thế nào?
Tần Nhi cười đáp:
__ Tiểu tỳ đoán càn, công tử cũng nghe chơi đừng để bận lòng. Nếu như Hàn công tử đề cao cảnh giác thấy mình không địch nổi tướng công. Chắc y lập tức bỏ bề phiến diện đi vào đường chuyên chú, để hết tâm ý luyện tập võ công. Sau mấy năm rèn luyện thì hai vị ai hơn ai kém một chút cũng khó mà liệu trước được.
Lý Hàn Thu gật đầu nói:
__ Cô nương nói vậy cũng có lý.
Tần Nhi mỉm cười nói tiếp:
__ Còn như Phương Tú theo chỗ tiểu tỳ biết thì hắn thu nạp được rất dồi dào. Trên chốn giang hồ e rằng ít người bì kịp.
Lý Hàn Thu hỏi:
__ Cô nương nói vậy là hắn giàu có hơn người. Cái đó đã đành, nhưng nó có liên quan gì đến cuộc thành tựu về võ công của Hàn Công Tử?
Tần Nhi đáp:
__ Quan hệ rất lớn. Tiểu tỳ nói hắn thu nạp dồi dào không phải chỉ riêng về của cải mà nó bao la đến cả những thứ thuốc kỳ lạ trên thế gian cùng là những huyền lục, kiếm phổ các môn phái trong thiên hạ, lại còn rất nhiều những nhân vật tài năng xuất chúng. Đó là Hàn công tử chiếm được rất nhiều ưu thế.
Lý Hàn Thu gật đầu mỉm cười khen:
__ Rất có lý!
Tần Nhi nói:
__ Y có hoàn cảnh luyện võ tốt đẹp hơn tướng công mà lại có nhiều cao nhân chỉ điểm. Huống chi y đủ thông minh tài trí thì cuộc thành tựu của y tất phải cao thâm.
Lý Hàn Thu tủm tỉm cười nói:
__ Nếu vậy thì tại hạ không có cách nào thắng được Hàn Công Tử.
Tần Nhi nói:
__ Cả hai vị cùng có cơ hội chiếm được phần ưu thế. Hiện giờ tướng công mạnh hơn y... Nhưng dăm ba năm nữa y có nhiều lý lẽ mạnh hơn tướng công. Dĩ nhiên đó là việc không phải nhất định còn phải coi cơ hội các vị thế nào đã...
Nàng ngó Lý Hàn Thu một cái rồi cười nói:
__ Lời tiểu tỳ nói chưa chắc đã đúng nhưng là lời nói thốt ra tự đáy lòng, mong rằng tướng công đừng lấy thế làm khó chịu.
Lý Hàn Thu nói:
__ Giả tỷ tại hạ chưa cùng Hàn Công Tử hai lần giao thủ thì dĩ nhiên câu này khiến cho tại hạ phải tức giận thật. Nhưng tại hạ đã hai phen giao thủ với Hàn Công Tử rồi mới nghe lý luận này của cô nương thì mối cảm thụ khác hẳn trước.
Tần Nhi hỏi:
__ Tướng công cảm thấy thế nào?
Lý Hàn Thu đáp:
__ Những lời của cô nương toàn là sự thực và là những lời bàn luận xác đáng.
Tần Nhi mỉm cười nói:
__ Tướng công không nổi nóng khiến cho tiểu tỳ rất yên tâm.
Lý Hàn Thu chậm rãi nói:
__ Vì thế mà vụ này cứ luôn quẩn trong đầu óc tại hạ, khó lòng đi tới quyết định.
Tần Nhi hỏi:
__ Chuyện gì?
Lý Hàn Thu đáp:
__ Chuyện liên quan đến Hàn công tử.
Tần Nhi hỏi:
__ Tướng công nghĩ gì về Hàn Công Tử?
Lý Hàn Thu đáp:
__ Tại hạ băn khoăn không hiểu có nên giết y hay không?
Tần Nhi hỏi:
__ Giết y ư?
Lý Hàn Thu đáp:
__ Đúng thế! Nếu cứ kể về võ công thì hiện giờ tại hạ muốn hạ y không phải là việc khó lắm đâu.
Tần Nhi nói:
__ Giết được y là ngày sau bớt được một tay kình địch.
Lý Hàn Thu hỏi:
__ Tần cô nương! Hàn công tử có chỗ nào đáng giết không?
Tần Nhi hỏi lại:
__ Tướng công muốn tiểu tỳ nói thật hay nói dối?
Lý Hàn Thu đáp:
__ Dĩ nhiên tại hạ muốn cô nương nói thật.
Tần Nhi nói:
__ Hàn Công Tử ở với Hàn Đào cùng Phương Tú thật là bông sen trắng không nhuộm bùn nhơ. Gạt bỏ phần trí tuệ y đối với Hàn Đào có tình phụ tử, đối với Phương Tú y có ơn nuôi dưỡng. Ngoài ra còn có một lý do nữa để giết y.
Lý Hàn Thu hỏi:
__ Lý do gì?
Tần Nhi đáp:
__ Vì y sẽ là một tay kình địch của tướng công.
Lý Hàn Thu cúi đầu xuống lẳng lặng không nói gì nữa.
Hai luồng mục quang của Tần Nhi nhìn thẳng vào mặt Lý Hàn Thu một lúc rồi hỏi:
__ Tướng công bực mình rồi chăng?
Lý Hàn Thu lắc đầu đáp:
__ Không có đâu.
Tần Nhi nói:
__ Tiểu tỳ nói vô lễ thế mà tướng công không nóng giận chút nào ư?
Lý Hàn Thu lắc đầu đáp:
__ Sao lại nóng giận được? Cô nương nói rất đúng lý.
Bỗng nghe tiếng Vu Tiểu Kiện lớn tiếng la:
__ Mau lui về! Không nên động thủ với họ.
Lý Hàn Thu đứng dậy nhòm qua khe cửa ra ngoài thì thấy Vu Tiểu Khang cùng một tên đồng tử áo xanh nữa tay cầm trường kiếm sóng vai mà đứng. Chúng từ từ lùi lại đến trước Vu Tiểu Kiện mới dừng bước.
Hai đại hán trung niên đuổi sát Vu Tiểu Khang. Ngoài ra còn một thiếu phụ đứng tuổi đầu đội mũ phượng quan.
Hai bên thiếu phụ trung niên đều có một tên nữ tỳ tay cầm trường kiếm.
Lý Hàn Thu vẫy tay khẽ nói:
__ Tần cô nương! Cô thử lại mà coi xem người nào kia.
Tần Nhi nghe lời chạy lại gần thò đầu nhìn ra ngoài rồi khẽ đáp:
__ Đó là Nhị Công Chúa ở Cung Tử Vi.
Lý Hàn Thu hỏi:
__ Cung Tử Vi cấu kết với Phương Tú ư?
Tần Nhi gật đầu khẻ đáp:
__ Vạn nhất mà xảy ra cuộc động thủ thì phải đề phòng ám khí của mụ. Ngoại hiệu của Nhị Công Chúa Tử Vi Cung là Thiên Thủ Tiên Cô. Toàn thân mụ từ trên xuống dưới chỗ nào cũng có ám khí và đều tẩm chất kịch độc. Người nào trúng phải cũng chết.
Lý Hàn Thu gật đầu nói:
__ Đa tạ cô nương có lời chỉ điểm.
Tần Nhi ngơ ngác nói:
__ Tướng công coi tiểu tỳ như người lạ ư?
Lý Hàn Thu chưa kịp trả lời bỗng nghe Vu Tiểu Kiện lớn tiếng hô:
__ Đứng lại! Nếu còn tiến thêm một bước thì bọn ta phải động thủ.
Hai tên đại hán cười hô hố nói:
__ Thằng lõi con miệng còn hôi sửa cũng dám ngông cuồng ư?
Chúng vừa nói vừa tiến lên hai bước phóng chưởng đánh ra.
Bỗng thấy thiếu phụ đầu đội mũ phượng quan hé môi lên tiếng:
__ Vu lão đầu mạnh giỏi chứ?
Vu Tiểu Kiện đáp:
__ Lão nhân gia vẫn bình yên.
Thiếu phụ trung niên hắng giọng một tiếng rồi hỏi:
__ Ngươi vào nói cho lão hay là có người quen biết cũ là Vi Hoa phu nhân đến bái phỏng.
Vu Tiểu Kiện hỏi:
__ Vi Hoa phu nhân ư?
Vi Hoa phu nhân đáp:
__ Phải rồi! Ngươi vào thông báo lẹ lên!
Vu Tiểu Kiện lắc đầu đáp:
__ Không được.
Vi Hoa phu nhân hỏi:
__ Tại sao vậy?
Vu Tiểu Kiện đáp:
__ Y đang điều dưỡng chưa tỉnh lại.
Vi Hoa phu nhân nói:
__ Thế thì y đang ở trong đại sảnh này.
Mụ cất bước toan đi về phía đại sảnh.
Vu Tiểu Kiện vung tay phải lên, thanh trường kiếm rút ra khỏi vỏ. Ánh hàn quang lấp loáng vạch thành luồng sáng bạc cản đường tiến của Vi Hoa phu nhân.
Vi Hoa phu nhân cười mát hỏi:
__ Tiểu huynh đệ! Ngươi dám động thủ với ta chăng?
Vu Tiểu Kiện đáp:
__ Nếu phu nhân nhất định xông vào thì tiểu tử đành phải động thủ.
Vi Hoa phu nhân cười khanh khách nói:
__ Ngươi khá trung thành đấy...
Mụ ngừng lại một chút rồi tiếp:
__ Đối với Vu lão đầu chúng ta không thể vô lễ quá được. Chừng nào lão sẽ tỉnh dậy?
Vu Tiểu Kiện đáp:
__ Vào khoảng một giờ.
Vi Hoa phu nhân trầm ngâm một chút rồi nói:
__ Thôi được! Chúng ta chờ ở ngoài này trong vòng một giờ rồi sẽ tính.
Mụ vẫy tay một cái. Mấy tên đại hán cùng tỳ nữ đi theo mụ đều rút lui đến mái hiên đối diện với nhà đại sảnh.
Lý Hàn Thu thấy tình trạng này thì nghĩ thầm:
__ Xem chừng Vu Lão Nhị là một nhân vật có danh vọng lớn trong võ lâm.
Chàng khẻ hỏi Tần Nhi:
__ Tần cô nương! Xem chừng chúng ta lưu lại trong nhà đại sảnh thật có nhiều điều bất tiện.
Tần Nhi hỏi:
__ Tại sao vậy?
Lý Hàn Thu đáp:
__ Vi Hoa phu nhân dường như rất kính sợ Vu lão tiền bối. Nếu chúng ta không ở đây, chắc mụ không động thủ cùng Vu lão tiền bối. Bằng chúng ta ở lại trong sảnh đường e rằng có nhiều điều bất tiện.
Bỗng nghe có thanh âm rất nhỏ lọt vào tai:
__ Các ngươi hãy vào đây!
Lý Hàn Thu quay đầu nhìn lại thì thấy lão già áo đen đang giương mắt lên nhìn chàng. Không hiểu lão đã tỉnh dậy từ lúc nào.
Tần Nhi cất bước tiến vào trước.
Lý Hàn Thu theo sau nàng khẻ hỏi:
__ Lão tiền bối tỉnh lại rồi ư?
Hắc bào lão nhân gật đầu nói:
__ Các ngươi không đi được.
Lý Hàn Thu hỏi:
__ Bọn vãn bối không đi há chẳng làm phiền lụy cho lão tiền bối ư?
Hắc bào lão nhân đáp:
__ Không can gì.
Lão ngẩng đầu lên nhìn tường nhà rồi nói:
__ Các ngươi hãy lên trên kia ẩn mình. Nếu không thấy tiếng lão hô hoán thì bất luận xảy ra chuyện gì cũng đừng dúng tay vào.
Lý Hàn Thu cùng Tần Nhi đưa mắt nhìn nhau nhảy vọt lên ẩn ở sau cây rường lớn.
Hắc bào lão nhân thấy hai người ẩn mình rồi mới từ từ đứng lên vươn hai tay mấy cái. Lão hít một hơi thở rồi lại ngồi xếp bằng cất tiếng hỏi:
__ Tiểu Kiện! Có người kiếm ta phải không?
Thanh âm lão rất lớn, Vi Hoa phu nhân ngồi phía ngoài cũng nghe rõ. Mụ không chờ Vu Tiểu Kiện vào báo đã cất tiếng hỏi:
__ Vu huynh còn nhớ được tiểu muội là Vi Hoa không?
Miệng mụ nói, chân mụ đã chạy tới trước nhà đại sảnh.
Vu Tiểu Kiện đưa ngang thanh trường kiếm ra nói:
__ Hãy khoan!
Vi Hoa phu nhân chau mày, mắt lộ sát khí, nhưng chỉ thoáng qua mụ lại tươi cười:
__ Tiểu huynh đệ! Nếu ta mà giết ngươi thì chỉ cất tay một cái là xong. Nhưng ngươi còn nhỏ tuổi quá nên ta không chấp. Vậy ngươi vào thông báo có Vi Hoa phu nhân tới ra mắt.
Vu Tiểu Kiện ngẩng đầu lên nhìn Vi Hoa phu nhân chưa trả lời, gã toan đẩy cửa đi vào, bỗng nghe thanh âm sư phụ vọng ra:
__ Tiểu Kiện! Bất tất phải thông báo. Mời phu nhân vào đây.
Vu Tiểu Kiện né mình nhường lối. Trong lòng gã không khỏi băn khoăn tự hỏi:
__ Lý Hàn Thu và Tần Nhi vào cả trong nhà rồi. Bây giờ mụ này cũng vào sảnh đường há chẳng để mụ phát giác.
Vi Hoa phu nhân đưa tay đẩy cửa thong thả bước vào.
Hắc bào lão nhân gật đầu cười nói:
__ Chúng ta xa cách đã hai chục năm bây giờ mới được thấy mặt.
Vi Hoa phu nhân nói:
__ Mười chín năm bảy tháng.
Hắc bào lão nhân mỉm cười hỏi:
__ Vi muội còn nhớ lão phu ư?
Vi Hoa phu nhân cười đáp:
__ Đối với Vu huynh, tiểu muội lúc nào cũng nhớ đến. Nhưng Vu huynh như đá chìm đáy biển, tiểu muội bấy lâu nay không được tin tức gì.
Hắc bào lão nhân nói:
__ Bửa nay Vi muội tới đây là nghe ai cho địa chỉ?
Vi Hoa phu nhân đáp:
__ Phương Tú!
Hắc bào lão nhân hỏi:
__ Vi muội vâng mệnh đến đây tất có việc gì?
Vi Hoa phu nhân đáp:
__ Đối với Vu huynh, tiểu muội không tiện nói dối. Tiểu muội chịu lời ủy thác của Phương Tú theo rõi một tên tỳ tử trốn chạy tới đây.
Hắc bào lão nhân hỏi:
__ Tại sao Phương Tú không thân hành đến hỏi lão phu?
Vi Hoa phu nhân đáp:
__ Y đang tiếp đãi mấy vị cao nhân giang hồ, không được rảnh, nên y ủy thác cho tiểu muội đi giúp.Hắc bào lão nhân hỏi:
__ Y có nhất quyết là ả thị tỳ trốn chạy tới đây không?
Vi Hoa phu nhân đáp:
__ Đúng thế! Phương Tú còn cho tiểu muội hay tên thị tỳ đó được Vu huynh rất thương yêu.
Hắc bào lão nhân hỏi:
__ Dù thị có được tiểu huynh thương yêu, chưa chắc thị đã đến chỗ lão phu. Huống chi lão phu ở vào cảnh ngộ nào thị đã hiểu rõ. Nếu thị trốn vào đây há chẳng tự đi vào con đường tuyệt lộ.
Vi Hoa phu nhân hỏi:
__ Vu huynh nói vậy thì ra thị chưa tới đây hay sao?
Hắc bào lão nhân hỏi lại:
__ Nếu thị trốn vào đây thật thì Vi muội định làm gì?
Vi phu nhân đáp:
__ Tiểu muội yêu cầu Vu huynh giao thị cho tiểu muội dẫn về Phương phủ trả lại Phương Tú...
Mụ ngưng một chút rồi tiếp:
__ Nếu Vu huynh mà thương yêu thị thì chỉ cần dặn tiểu muội một tiếng, tiểu muội sẽ bảo đảm đời sống của thị.
Hắc bào lão nhân hỏi:
__ Nếu để thị thành con người tàn phế, há chẳng đáng sợ hơn là chết ư?
Vi Hoa phu nhân trầm ngâm một chút rồi hỏi:
__ Theo ý Vu huynh thì sao?
Hắc bào lão nhân đáp:
__ Tiểu huynh nói ra e rằng Vi muội không chịu nghe theo.
Vi Hoa phu nhân nói:
__ Vu huynh cứ nói nghe không hề chi.
Hắc bào lão nhân nói:
__ Vi muội quay về Kim Lăng báo cáo Phương Tú là không thấy thị ở đây. Vi muội không phải là thuộc hạ của hắn, chắc hắn chẳng làm gì được.
Vi Hoa phu nhân nhìn chằm chặp vào mặt Hắc bào lão nhân, chậm rãi hỏi:
__ Thế ra tên tiểu tỳ đó quả đã tới đây. Vu huynh muốn cứu thị và yêu cầu tiểu muội buông tha thị phải không?
Hắc bào lão nhân cười lạt hỏi lại:
__ Nếu Vi muội đoán không lầm thì có ưng chịu chăng?
Vi Hoa phu nhân đáp:
__ Hỡi ôi! Dù tiểu muội có ưng chịu thì cũng không xong.
Hắc bào lão nhân hỏi:
__ Tại sao vậy?
Vi Hoa phu nhân đáp:
__ Ngoài trang viện này, những đường thông lộ bốn mặt đều bị phong toa?. Tiểu muội chẳng thể đem y trốn thoát được.
Hắc bào lão nhân hỏi:
__ Tiểu huynh xin hỏi một câu liệu Vi muội có nể mặt tiểu huynh một chút chăng?
Vi Hoa phu nhân ngập ngừng hỏi lại:
__ Theo ý Vu huynh...
Hắc bào lão nhân nói:
__ Lão phu chỉ mong Vi muội buông tay đừng dính líu đến vụ này.
Vi Hoa phu nhân ngẩng đầu nhìn bốn phía rồi hỏi:
__ Vu huynh! Vị cô nương kia cô ở trong toà sảnh đường phải không?
Hắc bào lão nhân hỏi lại:
__ Cô nương nào?
Vi Hoa phu nhân đáp:
__ Tức là cô nữ tỳ ở Phương phủ đã trốn tới đây.
Hắc bào lão nhân hỏi lại:
__ Vi muội định làm gì?
Vi Hoa phu nhân hỏi lại:
__ Về việc gì?
Hắc bào lão nhân cười mát đáp:
__ Vi Hoa, chút việc nhỏ xíu này mà Vi muội cũng muốn đấu trí với tiểu huynh hay sao?
Vi Hoa phu nhân mỉm cười đáp:
__ Tình thật mà nói thì tiểu muội đã vâng nghiêm lệnh không đưa ả thị tỳ đó về Phương phủ không xong.
Hắc bào lão nhân nói:
__ Thế là Vi muội không nể mặt Vu huynh chút nào rồi.
Vi Hoa phu nhân nói:
__ Tiểu muội nể mặt Vu huynh lắm. Nhưng...
Hắc bào lão nhân hỏi:
__ Nhưng làm sao?
Vi Hoa phu nhân đáp:
__ Tiểu muội không tự chủ được.
Hắc bào lão nhân hỏi:
__ Vi muội nói vậy thì ra đã vâng lệnh kẻ khác hay sao?
Vi Hoa phu nhân đáp:
__ Vu huynh đoán trúng đó.
Hắc bào lão nhân cặp mắt chiếu ra những tia thần quang lấp loáng nhìn thẳng vào mặt Vi Hoa phu nhân nói:
__ Vi Hoa! Tiểu huynh không ngờ mấy năm nay Vi muội cũng ở trong vòng cương tỏa và chịu mệnh lệnh của kẻ khác.
Vi Hoa phu nhân nói:
__ Đúng thế! Tiểu muội vâng lệnh của người.
Hắc bào lão nhân cười khanh khách nói:
__ Thế thì mối giao tình mấy chục năm nay chúng ta đành buông theo dòng nước.
Vi Hoa phu nhân nói:
__ Tiểu muội ở vào tình trạng bất đắc dĩ. Mong rằng Vu huynh thông cảm cho...
Mụ ngừng lại một chút rồi tiếp:
__ Phương Tú cho tiểu muội hay thế nào cũng bắt tên nữ tỳ đó về vì thị biết rất nhiều chuyện bí mật. Vả lại... Vả lại...
Hắc bào lão nhân hỏi:
__ Vả lại làm sao?
Vi Hoa phu nhân đáp:
__ Vả lại Phương Tú muốn rút ngắn thời gian. Tiểu muội đoán là hắn cũng theo sau tới đây.
Hắc bào lão nhân hỏi:
__ Hỡi ôi! Có phải Phương Tú bảo Vi muội thế không?
Vi Hoa phu nhân đáp:
__ Đúng thế! Hắn còn bảo trong mình Vu huynh đã trúng chất kỳ độc không thể cùng người động thủ được nữa.
Hắc bào lão nhân hỏi:
__ Vì vậy mà Vi muội mới dám vô lễ với tiểu huynh như thế phải không?
Vi Hoa phu nhân đáp:
__ Không phải thế đâu.
Hắc bào lão nhân bỗng nhiên vẻ mặt trở nên nghiêm khắc cất giọng lạnh lùng hỏi:
__ Vi Hoa! Lão phu tuy bị trúng độc, nhưng chưa hoàn toàn mất hết võ công.
Vi Hoa phu nhân sửng sốt nhưng chỉ thoáng cái mụ đã cười lạt nói:
__ Có phải Vu huynh muốn hăm tiểu muội chăng?
Hắc bào lão nhân đáp:
__ Vu Trường Thanh này chẳng bao giờ lại hăm dọa ai.
Vi Hoa phu nhân chuyển động cặp mắt tròn xoe hỏi:
__ Vu huynh! Chẳng lẽ Vu huynh vì một con nữ tỳ mà trở mặt với Phương Tú mà thành ra cừu địch?
Vu Trường Thanh cười lạt hỏi lại:
__ Chúng ta đã quen biết nhau mấy chục năm phu nhân có biết lão phu sở trường về điều gì không?
Vi Hoa phu nhân đáp:
__ Tiểu muội nghe nói nghề thần bốc của Vu huynh linh nghiệm có một không hai.
Vu Trường Thanh nói:
__ Lão phu còn biết nghề coi tướng nữa.
Vi Hoa phu nhân hỏi:
__ Vậy nhờ Vu huynh coi khí sắc tiểu muội gần đây sẽ ra sao?
Vu Trường Thanh đáp liền:
__ Khí sắc phu nhân xấu lắm!
Vi Hoa phu nhân cười khanh khách hỏi:
__ Liệu có chết không?
Vu Trường Thanh đáp:
__ Có thành tâm mới thấy linh nghiệm. Nếu phu nhân hết lòng tin lão phu thì lão phu có thể trỏ rõ một nẻo đường cho phu nhân đi.
Vi Hoa phu nhân cười hỏi:
__ Nếu tiểu muội tin thần quái, tướng thuật của Vu huynh chắc là tiểu muội sống lâu trăm tuổi!
Vu Trường Thanh cười lạt đáp:
__ Phu nhân mà không tin lời lão phu thì chỉ trong khoảnh khắc là bị hoa. sát thân!