Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 865: Dương Thiên phản hồi

Phục Long cốc yên tĩnh hôm nay lại có chút khác thường. Sáng sớm, trên đỉnh đại điện có một bầy chim nhỏ bay đến, liên tục không ngừng hót véo von. Thấy vậy, Phật Thánh Đạo Tiên và Lưu Tinh đứng ở quảng trường vẻ mặt hơi biến đổi, ai nấy co tay tính toán, sau đó lại mỉm cười.

Lát sau, Quy Vô đạo trưởng, Trần Ngọc Loan, Bách Linh, Khiếu Thiên bốn người nghe âm thanh đi đến, nhìn thấy các con chim nhỏ trên nóc đại điện, vẻ mặt không ai giống ai.

Trong đó, khuôn mặt Bách Linh tươi cười, nói với Trần Ngọc Loan:

- Hôm nay có khách phương xa đến, thật đáng chúc mừng rồi.

Trần Ngọc Loan kinh ngạc nói:

- Phải vậy chăng? Thế thì tốt, để muội kêu người chuẩn bị.

Bên cạnh, Quy Vô đạo trưởng hỏi:

- Khách mà công chúa nói không biết có mấy người, và là người thế nào?

Bách Linh trầm ngâm một lát, cuối cùng đáp lại:

- Đều là cố nhân, đến lúc đó các vị sẽ biết thôi.

Nói rồi nhìn về phía chân trời, cả người trở nên trầm tư.

Quy Vô đạo trưởng cười nói:

- Cố nhân à, thế thì tốt, ta sẽ đi kêu người chuẩn bị yến tiệc, ở đây cũng nên náo nhiệt một phen.

Trần Ngọc Loan phát hiện vẻ khác thường của Bách Linh, nhẹ giọng nói:

- Bách Linh tỷ, tỷ thế nào vậy, đang nghĩ đến Lục đại ca chăng?

Chầm chậm lắc đầu, vẻ mặt Bách Linh thê lương đáp:

- Ta đang nghĩ là phải đi lại không đi, ngược lại không nên đi lại đi. Lẽ nào ý trời thật sự tàn khốc như vậy chăng?

Trần Ngọc Loan không hiểu, nghi ngờ nói:

- Tỷ tỷ nói thế nào, muội không hiểu chút nào cả?

Bách Linh bỏ đi vẻ đau thương, điềm nhiên đáp:

- Không có gì, muội sẽ nhanh biết thôi. Được rồi, muội đi làm việc của mình, ta đi thăm Ngạo Tuyết.

Nhìn thấy Bách Linh bỏ đi, Trần Ngọc Loan đi đến bên Phật Thánh Đạo Tiên dò hỏi:

- Bách Linh tỷ tỷ sao vậy, dường như có tâm sự.

Phật Thánh Đạo Tiên cười ha hả đáp:

- Nha đầu, biết càng nhiều việc, khoái lạc càng ít đi. Cô ta không muốn nói với ngươi, chỉ là không muốn ngươi đau lòng bây giờ, hy vọng ngươi có nhiều niềm vui hơn.

Vẻ mặt Trần Ngọc Loan thất kinh, trầm giọng nói:

- Ý của ông nói ra, người hôm nay đến sẽ mang đến tin tức không được tốt?

Phật Thánh Đạo Tiên cười hi hi đáp:

- Phúc là áo của họa, họa lại là quần của phúc.

Trần Ngọc Loan nghe vậy vẻ mặt dựng lên, rủa yêu:

- Hòa thượng xấu, hòa thượng chết, ông cứ muốn chọc ta.

Nói rồi cong miệng lên, xoay người bỏ đi.

Phật Thánh Đạo Tiên thấy vậy bật cười lớn, âm thanh đắc ý truyền khắp bốn bề.

Lưu Tinh nhìn thấy cảnh này, không khỏi cười nói:

- Hòa thượng, không ngờ vài trăm năm không gặp ông đã đổi tính rồi.

Phật Thánh Đạo Tiên cười ha hả đáp:

- Nha đầu này xem ngây thơ, thực tế rất thông minh. Muốn biến cô ta thành trò hề là không đơn giản đâu.

Lưu Tinh cười hỏi:

- Ông không phải làm trò sao…

************************************************** ****************************

Trong viện, Trương Ngạo Tuyết đang thưởng thức hoa, nghe thấy có bước chân vang đến, không khỏi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Bách Linh đang đứng ở trên hành lang. Bốn mắt nhìn nhau, hai người cười điềm nhiên, khuôn mặt đều xinh đẹp, vẻ đẹp chấn động, khiến cho không khí trong viện có một tầng hương thơm kỳ dị đặc biệt.

Không ai nói một lời, cả hai người nữ hệt như tiên trong tranh, mỗi người đều có khí chất khác nhau, hệt như những đó hoa trong tranh vẽ mùa xuân. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - https://truyenfull.vn

Thật lâu sau, Bách Linh mở miệng lên tiếng trước:


- Ngạo Tuyết, lạnh lùng cao ngạo thánh khiết của muội thật có thể nói là thiên hạ chỉ có một.

Trương Ngạo Tuyết cười điềm đạm thanh nhã đáp:

- Quá khen rồi, vẻ xinh đẹp của tỷ mới xứng đáng là duy nhất trong thế gian.

Bách Linh cười nhẹ nói:

- Được rồi, những lời này để người khác nghe được, chúng ta trở thành kẻ hát người khen mất. Đi, chúng ta cùng ra ngoài cho khuây khỏa.

Trương Ngạo Tuyết cười cười, theo nàng rời khỏi viện, đi thẳng về phía cửa sơn cốc.

Đứng trên một tảng đá lớn, Bách Linh nhìn lên không trung, nhỏ giọng lầm rầm:

- Ngạo Tuyết, một khi muội gặp lại đồng môn rồi, muội đã có dự tính thế nào?

Trương Ngạo Tuyết cũng như nàng, cũng nhìn lên bầu trời, giọng bình thản đáp:

- Suy nghĩ của muội rất đơn giản, trước hết là xây dựng lại Dịch viên, sau đó mới nói đến chuyện khác.

Bách Linh hỏi tiếp:

- Hoàn thành những chuyện đó rồi thì sao?

Trương Ngạo Tuyết đáp:

- Muội còn chưa nghĩ đến, có lẽ tiếp tục tu luyện cũng có lẽ sẽ quy ẩn.

- Còn Lục Vân, chàng sẽ như thế nào?

Giọng nói rất bình thường nhưng vừa truyền vào trong tai của Trương Ngạo Tuyết lại hệt như sấm động.

Trương Ngạo Tuyết nghiêng đầu nhìn Bách Linh, hỏi ngược lại:

- Tỷ thấy thế nào? Hay là tỷ thấy rằng muội phải như thế nào?

Bách Linh nhìn nàng, đưa tay nắm chặt tay nàng, mặt nghiêm chỉnh nói:

- Trong lòng ta nghĩ thế nào, muội hẳn cũng không khó đoán ra. Cả đời chúng ta đã định sẵn có cùng vận mệnh, muội phải tín nhiệm ta, đúng không?

Trương Ngạo Tuyết nhìn vào hai mắt nàng, gật đầu nói:

- Đúng, muội tín nhiệm tỷ, cũng hệt như tín nhiệm Thương Nguyệt vậy.

Bách Linh nghe vậy bật cười, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, đồng thời nói nhỏ bên tai nàng một câu. Trương Ngạo Tuyết nghe được thân hìn run lên hỏi lại:

- Thật không? Tỷ khẳng định như vậy?

Bách Linh cười nói:

- Muội cho là tỷ tỷ này sẽ lừa muội chăng?

Trương Ngạo Tuyết không đáp, chỉ nhìn lên bầu trời, vẻ mặt phức tạp.

Khoảng gần giữa trưa, Trần Ngọc Loan làm xong công việc, đi đến cửa cốc tìm được Trương Ngạo Tuyết và Bách Linh. Vừa nhau nói được vài câu, Tứ Linh thần thú trên vai Trần Ngọc Loan liền bay lên không trung, đôi mắt đỏ hồng nhìn về xa xa.

Để ý đến vẻ khác thường của nó, Trần Ngọc Loan hỏi:

- Đại linh nhi, có phát hiện gì chăng?

Tứ Linh thần thú đáp:

- Có ba luồng khí tức đến gần, trong đó có một luồng thuộc loại của linh dị, tần suất biến hóa rất lớn.

Trần Ngọc Loan nhìn ra xa xa, lên tiếng hỏi:

- Bách Linh tỷ, đây là cố nhân tỷ nói chăng?

Bách Linh cười đáp:

- Gặp mặt muội sẽ biết liền. Đi thôi, chúng ta cùng đi nghênh đón họ.

Còn đang nói đã phi thân bay thẳng về phía xa xa.

Trương Ngạo Tuyết và Trần Ngọc Loan lập tức đuổi theo. Sau khi bay được vài dặm, ba người liền thấy hai bóng hình đang bay từ xa đến rất nhanh, chớp mắt đã hiện ra trước mặt.

Hô lên một tiếng kinh ngạc, Trần Ngọc Loan nói:

- Tốc độ thật nhanh, tu vi thật mạnh. Ồ … là hắn!

Trương Ngạo Tuyết không hề mở miệng, chỉ nhìn hai người trước mặt, trong mắt có mấy phần kinh ngạc.

Bách Linh hơi cười nói:


- Mất tăm mất tích lâu quá.

Dương Thiên dừng lại cười đáp:

- Khỏe không, cô và Lục Vân thế nào rồi?

Bách Linh đáp:

- Ta khỏe, Lục Vân sợ là có một chút phiền phức, bất quá cũng không có gì phải đáng ngại lắm.

Bên cạnh, Bắc Phong nhìn ba người nữ, ánh mắt quét đến Trương Ngạo Tuyết, hô nhẹ:

- Tu vi thật mạnh mẽ, quả thật không đơn giản. Nhân gian có nhiều cao thủ thế này từ lúc nào mà sao ta không biết được.

Trần Ngọc Loan mỉm cười đáp:

- Đây là Ngạo Tuyết tỷ tỷ của Dịch viên, cũng chính là hồng nhan tri kỷ của Lục đại ca, tu vi hẳn là lợi hại rồi.

Dứt lời, nàng quay đầu nói với Trương Ngạo Tuyết:

- Đây là Bắc Phong, truyền nhân của Tây Vực Bất Dạ thành, trước đây đã một mình đánh bại năm đại cao thủ của Chánh Đạo liên minh.

Trương Ngạo Tuyết mỉm cười gật đầu không lên tiếng. Bắc Phong lại cười nói:

- Lục Vân quả thật là tốt số, hồng nhan tri kỷ kết giao được người nào cũng có nét phi thường.

Bách Linh nghe vậy bật cười, giới thiệu với Trương Ngạo Tuyết và Trần Ngọc Loan:

- Vị này là Dương Thiên của Thương Sơn Huyết Hà, cũng là bằng hữu rất tốt của Lục Vân. Còn đây là Trần Ngọc Loan, đây là Trương Ngạo Tuyết.

Hai bên mỉm cười chào hỏi vài câu khách sáo, sau đó Trần Ngọc Loan cất tiếng:

- Đi, trước hết vào liên minh nghỉ ngơi đã, có chuyện gì chúng ta từ từ trao đổi sau.

Về đến đại điện của Trừ Ma liên minh, Phật Thánh Đạo Tiên, Lưu Tinh, Quy Vô đạo trưởng, Khiếu Thiên, Phần Thiên, Tư Đồ Thần Phong đều có mặt, mọi người chào hỏi một lượt rồi chia ngôi chủ khách an tọa.

Trần Ngọc Loan giơ tay cao, nhiệt tình cười nói:

- Sáng sớm hôm nay, trăm con chim cùng hót véo von, báo cho chúng ta có quý khách đến, bây giờ quả nhiên ứng nghiệm. Đây thật sự là chuyện rất vui, chúng ta cùng nhau dự yến tiệc.

Dương Thiên khiêm tốn đáp lời:

- Thịnh tình của minh chủ, Dương Thiên thật sự hổ thẹn không dám nhận.

Bắc Phong lại lên tiếng:

- Điều này có gì mà chấp nê, cùng là người tu đạo cả mà còn nói chuyện lễ nghi rườm rà à.

Trần Ngọc Loan tiếp lời:

- Đúng thế, các vị là bằng hữu của Lục đại ca, cũng chính là bằng hữu của Trừ Ma liên minh ta, ta hẳn phải đại diện cho Lục đại ca khoản đãi nhiệt tình mới được.

Dương Thiên cười cười, cũng không nói nhiều, ngồi tĩnh tọa yên lặng.

Bách Linh biết Dương Thiên không thích nói nhiều, liền chuyển sang chủ đề khác:

- Nghe nói các vị đi Nam Cương, sau lại đi chung với Bạch Vân Thiên, còn cứu được Thiên Ma giáo chủ và Thái Phượng tiên tử, chuyện này là như thế nào vậy?

Bắc Phong đáp lời:

- Chuyện này nói ra thật là dài dòng. Sau khi chia tay với Lục Vân, chúng ta liền … Sau đó, Vu Thần sống dậy, chúng ta chạy về lại trung thổ, vừa hay phát hiện được Ma Thiên tôn chủ đang giao chiến với Thiên Ma giáo chủ… Phân chia xong, chúng ta dẫn dụ Ma Ảo tôn chủ, nên chia tay với Bạch Vân Thiên.

Nghe hết câu chuyện của hắn, mọi người mới hiểu rõ được mọi chuyện, ai nấy đều vô cùng hứng thú với Vu Thần.

Tư Đồ Thần Phong hỏi:

- Bắc đại hiệp, ông nói Vu Thần một thân thể có hai mặt, người nam thì xấu xí tà ác, người nữ xinh đẹp tuyệt vời, quả thật kỳ quái chăng?

Bắc Phong trả lời:

- Chuyện này chúng ta tự mình nhìn thấy, tự nhiên không chút giả dối.

Phần Thiên lại lên tiếng:

- Vu Thần nếu đã sống dậy, vì sao không hề có một chút tin tức nào liên quan đến hắn lan truyền vậy?

Bắc Phong đáp:

- Chuyện này ta cũng không biết nữa, có lẽ hắn cứ ở mãi Nam Cương, vì thế tin tức rất ít.

Quy Vô đạo trưởng hỏi:

- Bắc đại hiệp, nghe nói ông đã giao chiến với Ma Vương khiến bị trọng thương. Theo ý kiến của ông, thực lực Ma Vương so với Sát Huyết Diêm La như thế nào?

Bắc Phong đáp lời:

- Điều này không thể dễ dàng so sánh. Lúc đó Ma Vương hẳn phải đang bị thương, nếu không chúng ta cũng tuyệt đối không dễ dàng chạy được như vậy. Theo suy đoán của ta, sức mạnh của Ma Vương hẳn không dưới Sát Huyết Diêm La, dù sao hắn cũng kẻ mạnh nhất của Ma vực, trong tam gian thất giới đều rất khó tìm được.

Quy Vô đạo trưởng nghe vậy, cau mày nói:

- Như vậy hiện tại Ma Vương đã bị trọng thương, chính là thời cơ tốt nhất để tiêu diệt hắn.

Bắc Phong cười nói:

- Suy nghĩ này thật không sai, nhưng ông có biết hiện nay hắn ở nơi đâu chăng?

Quy Vô đạo trưởng nói:

- Theo ta được biết, Ma Vương sau khi mất hút các vị, đã gặp phải Kiếm Vô Trần, kịch chiến một lúc liền bị Hậu Nghệ thần cung dọa cho bỏ chạy, còn tổn thất thêm một Ma thần. Còn bên kia, Ma Ảo tôn chủ đuổi theo các vị lại gặp phải Tam Nhãn Long Lang của Yêu vực, hai bên giao tranh kịch liệt, cuối cùng Ma Ảo tôn chủ không còn thấy tung tích, cả hai Ma thần đều chết trận.

Bắc Phong kinh ngạc lên tiếng:

- Quả thật vậy à? Nếu như vậy thế lực Ma vực chỉ còn lại mỗi Ma Vương rồi? Ha ha ha, như thế thật tốt, chúng ta có thể tìm Ma Vương phân cao thấp.

Mọi người sững sờ, không ai ngờ hắn lại có suy nghĩ như vậy.

Dương Thiên có chút bực mình hắn, quát lạnh:

- Được rồi, nói về chuyện chính thôi, đừng nói loạn lung tung sang những chuyện vớ vẩn này nữa.

Bắc Phong vẻ mặt đang cười sượng lại, bị Dương Thiên quát thẳng vào mặt như vậy, trong lòng lập tức không vui, cất giọng không chút vui vẻ:

- Muốn nói chuyện chính sự, ngươi nói đi, ta không có hứng thú.