Nghe được những lời tường thuật của Diệp Tâm Nghi, Thiên Kiếm khách giận dữ nói:
- Nói ra như vậy, tên súc sinh đó hoàn toàn thành ma, không còn thuốc nào có thể cứu chữa được?
Diệp Tâm Nghi đau thương đáp:
- Thật ra từ lúc trước, với thủ đoạn đối phó Lục Vân của hắn, ta hẳn phải cảnh giác được. Đáng tiếc lúc đó ta còn quá ngây thơ, một lòng suy nghĩ cho hắn. Bây giờ nghĩ lại, Lục Vân tuy mang trong mình pháp quyết chánh tà, nhưng đúng là quang minh lỗi lạc hơn hẳn, còn xa mới so được với sự âm hiểm xảo trá của hắn.
Thiên Kiếm khách nghe vậy mặt căng cứng hẳn, lời của Diệp Tâm Nghi đúng là chói tai với ông, đáng tiếc Thiên Kiếm khách lại phản bác lại không được.
Trước đây, Kiếm Vô Trần chính là hy vọng của cả ba giới, ít ra thì Hư Vô Giới Thiên và Vân Chi Pháp giới cũng nghĩ như vậy. Nhưng bây giờ, hy vọng đã biến thành tai ách, tiếp theo bản thân phải thu dọn thế nào đây?
Trong đầu ngầm ảo não, Thiên Kiếm khách vô cùng giận dữ Kiếm Vô Trần, nhưng nói về thực lực, bản thân trước mắt lại không mạnh bằng hắn, thế phải làm thế nào mới tốt được?
Thở dài khổ sở, Thiên Kiếm khách mở miệng lên tiếng:
- Được, bỏ bớt đau thương, chúng ta cần biến đau thương phẫn hận thành sức mạnh, tìm cho được tên súc sinh đó, khiến hắn phải trả giá to lớn cho những gì đã làm. Đi thôi, chúng ta đi tìm hắn, còn những chuyện khác sau này mới nghĩ đến.
Diệp Tâm Nghi nhìn ông, nhỏ giọng nói:
- Xin lỗi, ta …
Thiên Kiếm khách lắc đầu nói:
- Đừng nói đến chuyện đó, tâm tình con thế nào ta có thể hiểu được, đổi lại là ta cũng sẽ không chấp nhận nỗi. Đi thôi.
Nói rồi xoay mình cùng đi với Diệp Tâm Nghi, trong lòng ông còn mang mãi tâm tình nặng nề.
************************************************** ****************************
Ở giữa tầng mây, Bạch Như Sương nhìn xuống thấy những dãy núi trôi qua nhanh chóng, khuôn mặt nở nụ cười ngọt ngào.
- Thiên, ngày đó chàng cũng đã từng mang thiếp bay trên bầu trời như vậy, lúc này đây, tâm tình của chàng có giống như lúc trước không?
Liệt Thiên hoài niệm đáp lời:
- Tâm tình ngày đó rất kích động, có phần kỳ vọng, nhưng trên mặt lại ra vẻ không thèm để ý, cứ thản nhiên, cố sức che dấu nội tâm bất an.
Bạch Như Sương cười nói:
- Té ra chàng cũng là người rất sĩ diện, dễ xấu hổ.
Liệt Thiên cười nói:
- Điều này chắc chắn ai cũng có, nhưng xem ra cũng khác nhau mức độ.
Còn đang nói, hai người đã về đến trên tầng không Hoa Sơn, lập tức dừng lại.
Cúi đầu liếc nhìn mặt đất, Liệt Thiên cau mày, trầm giọng nói:
- Không ổn rồi, nơi này yên tĩnh thật kỳ lạ, còn lưu lại một luồng khí tà sát, bọn Huyền Dạ nhất định đã gặp phải nguy hiểm.
Bạch Như Sương thất kinh, hoang mang lên tiếng:
- Chúng ta nhanh chóng tới đó, xem thử có thể phát hiện được gì không.
Liệt Thiên ừ một tiếng, mang nàng hạ xuống, ánh mắt quét khắp bốn phương, trong mắt lóe lên ánh bảy màu.
- Nơi này không còn một người, bất quá còn lưu lại phần lớn mùi của cao thủ Yêu Ma, hẳn đã chết trong tay của địch nhân lợi hại.
Bạch Như Sương lo lắng nói:
- Cao thủ lợi hại? Còn Huyền Dạ, hắn có chuyện gì chăng?
Liệt Thiên đáp:
- Tạm thời không biết được, nơi này không có khí tức của hắn, chắc hắn đã đi rồi. Đi, chúng ta đi tìm hắn.
Bạch Như Sương chần chừ nói:
- Đừng vội, chúng ta suy nghĩ nhiều hơn đã. Ngày trước chàng đã để Huyền Dạ ở lại nơi này, bây giờ hắn đã đi đâu không biết, cho thấy nhất định đã gặp nguy hiểm. Với tu vi của hắn, người có thể khiến hắn hoảng sợ bỏ chạy không có nhiều, địch nhân đó hẳn không đơn giản. Đứng về phía Huyền Dạ, sau khi hắn đi hẳn phải tìm kiếm chúng ta, để báo những chuyện đã xảy ra cho chàng. Bây giờ, chúng ta trên đường không hề thấy hắn, điều này hẳn là không đúng, chắc chắn hắn không hề đi theo hướng này.
Liệt Thiên nghi ngờ hỏi:
- Như Sương, những điều nàng nói thật ra là muốn diễn tả chuyện gì?
Bạch Như Sương nói:
- Ý của thiếp rất đơn giản, Huyền Dạ muốn tìm chúng ta, trong tình huống tìm không được, hắn nhất định sẽ quay lại, bởi vì hắn biết chúng ta nhất định sẽ trở về. Bây giờ chúng ta bỏ đi, cũng không nhất định có thể tìm được hắn. Như vậy để cho tiện, chàng tìm kiếm ở vùng phụ cận, thiếp ở đây chờ hắn, cứ sau một lúc chàng quay lại một lần, thiếp cũng sẽ không bị gì nguy hiểm.
Liệt Thiên hơi chần chừ một lúc, cất tiếng đồng ý:
- Cũng được, để ta đi tìm hắn ở lân cận đây. Nàng ở nơi này, nếu có chuyện gì thì cứ cho con vật trên vai nàng báo cho ta biết là được.
Bạch Như Sương cười đáp:
- Yên tâm đi, thiếp sẽ không bị gì đâu. Thực lực của thiếp cũng đâu đến nỗi yếu ớt lắm.
Liệt Thiên cười cười, sau đó hình bóng mờ dần, âm thầm biến mất.
Đi chầm chậm trên Hoa Sơn, Bạch Như Sương nhìn cảnh tượng tàn phá bốn bề, lập tức hiểu được nơi này đã từng xảy ra đại chiến, chỉ có điều địch nhân thần bí đó là ai đây? Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Suy nghĩ vấn đề này, Bạch Như Sương đi lung tung, được vài vòng, Hồng Hồng trên vai đột nhiên vươn thẳng người, phát tín hiệu cảnh cáo cho nàng.
Để ý đến biến hóa của tình hình, trong lòng Bạch Như Sương vừa nghĩ lướt qua, một kết giới băng tuyết liền mờ hiện bên ngoài cơ thể, hình thành một lưới ánh sáng lung linh như thủy tinh, bề mặt lấp lánh ánh sáng kỳ lạ rực rỡ.
Giữa không trung, một tiếng kinh dị lúc này vang đến, chỉ thấy trên trời hào quang lóe lên, một bóng hình hạ xuống dừng lại cách Bạch Như Sương khoảng ba trượng.
Cả hai nhìn nhau, không ai nói gì, nhưng vẻ mặt phức tạp, kinh ngạc, kích động, khổ sở, xấu hổ mờ hiện trên mặt cả hai người.
Thật lâu sau, Bạch Như Sương thu lại kết giới phòng ngự, nhỏ giọng nói:
- Là ông, không ngờ được chúng ta còn gặp lại nhau.
Bạch Quang khổ sở lên tiếng:
- Như Sương, con còn nhớ đến ta chăng?
Té ra Bạch Quang sau khi chia tay với Thiên Kiếm khách, nhất thời chưa có được tin tức của Thiên Uy lệnh, do đó thuận đường đi qua Hoa Sơn, muốn nhìn lại Chánh Đạo liên minh ngày trước bây giờ thành ra như thế nào đây?
Ai ngờ khí tức được giấu đi lại bị Chiêu Hồn sứ giả trên vai của Bạch Như Sương phát hiện được, khiến Bạch Như Sương chú ý, cả hai liền gặp nhau trong tình huống như thế.
- Ta biết ông là ai, cũng đã biết được chuyện năm xưa. Nhưng đoạn ký ức đã vĩnh viễn lùi vào quá khứ rồi, cũng không tìm lại được.
Bạch Như Sương thần sắc điềm nhiên bình tĩnh lên tiếng.
Bạch Quang hơi mơ hồ, nhưng ông không hề hỏi tới, chỉ than thở:
- Như Sương, con còn hận ta chăng?
Bạch Như Sương lắc đầu đáp:
- Hận thù của ta, đều theo ký ức lưu lại cả một ngàn hai trăm năm trước. Ta bây giờ chỉ còn lại yêu thương. Những điều sai trái trước đây, ta đều đã quên rồi, ta hiện tại chỉ hy vọng mang lại những điều tốt đẹp trong từng giây từng phút của tương lai.
Bạch Quang nghe vậy, thở dài nói:
- Như thế cũng tốt, mất đi ký ức kiếp trước biết đâu đối với con lại tốt hơn. Nhưng lập trường của con cũng đã thay đổi, nhưng lập trường của ta không hề thay đổi, con có hiểu điều ta nói không?
Bạch Như Sương gật đầu nói:
- Ta biết, nhưng thế thì làm sao?
Bạch Quang đau thương đáp:
- Đúng thế, một ngàn hai trăm năm trôi qua, con có thể làm sao? Ta có thể thế nào? Mọi thứ không phải do số mệnh chăng?
Nghi vấn mơ hồ, lại có chút bất lực lãng đãng quanh quẩn hai người. Vấn đề này ai cũng không đáp rõ được, trong nhất thời nếu không trầm mặc lại có thể làm sao đây?
- Ông đến đây là do đi ngang, hay là …
Bạch Như Sương hơi bất an nhẹ nhàng hỏi ông.
Phát hiện được biến hóa tâm linh của nàng, Bạch Quang hỏi ngược lại:
- Con lo lắng cho hắn? Đã một ngàn hai trăm năm rồi, lần thứ hai gặp lại, lẽ nào con cũng như ngày trước, yêu đến không còn sức đứng lên?
Bạch Như Sương thản nhiên đáp:
- Cảm giác của ngày đó, ta đã không còn nhớ nữa. Ta bây giờ, lúc gặp lại chàng, tuy có thù hận, nhưng cuối cùng đã biến thành tình yêu, vì thế …
Hiểu được ý nàng, Bạch Quang bất lực lên tiếng:
- Từ xưa đến nay, một chữ tình đã hại không ít người. Nếu con lại đi vào con đường năm xưa, ta cũng không biết nói thế nào, kiếp trước ta thiếu con, đời này ta sẽ bồi hoàn lại. Nhưng ta muốn nhắc nhở con, định mệnh của Liệt Thiên đối ngược với chúng ta, lần này ai thắng ai thua, không một người nào có thể thấy trước được. Vì thế chọn lựa của con là đúng hay sai, điều này bản thân con cần phải tự mình chịu lấy.
Bạch Như Sương hơi bất ngờ, lúc trước nàng cứ mãi lo Bạch Quang sẽ dùng thân phận tổ tiên để bức bách nàng, ai ngờ lúc này lại có kết quả như vậy, lẽ nào thời gian có thể thay đổi tất cả mọi thứ được?
Liên quan đến điểm này, Bạch Như Sương tự nhiên là không hiểu được. Ngày trước Yêu Hoàng Liệt Thiên ép Thất giới đến mức không chọn lựa được, vì thế thái độ của Bạch Quang rất cứng rắn. Bây giờ Địa Âm Thiên Sát đã xuất hiện, Yêu Hoàng Liệt Thiên còn đứng sau bọn chúng, trở thành nhân vật thứ yếu tương đối, lòng dạ Bạch Quang hẳn sẽ khác ngày trước, vì thế ngôn ngữ cũng có biến đổi.
- Đa tạ ông, ta tin tưởng vào tầm nhìn của mình, Liệt Thiên chàng tuyệt đối không xấu.
Giọng nói không lớn, nhưng lại kiên định dị thường. Bạch Quang nghe thấy lắc đầu thở dài.
- Thái Âm xuất hiện, nhân gian hỗn loạn. Hy vọng lần này con nhìn không bị sai. Nhân duyên giữa ta và con đứt đoạn kể từ đây. Từ nay về sau, ta và con không còn quan hệ nữa.
Bạch Quang xoay người bước đi, dáng vẻ cô đơn. Ông không hề ngự gió bay đi mà lại chọn lựa đi bộ chầm chậm.
Bạch Như Sương thở dài u oán, kêu lên nho nhỏ:
- Tiên tổ … người bảo trọng …
Bạch Quang thân thể run lên, dừng bước nhưng không hề xoay lại, từng chữ từng lời vang lên:
- Lần sau gặp lại, ta và con chính là cừu địch, nhớ là không cần phải hạ thủ lưu tình …
Chầm chậm bước tiếp, Bạch Quang cứ như thế bỏ đi.
Bạch Như Sương khuôn mặt hiện lên mấy phần thương cảm. Đoạn nhân duyên định mệnh giữa các kiếp này đã kết thúc như vậy, vốn là rất rốt, nhưng vì sao trong lòng nàng lại không cảm thấy cao hứng đây?
Cúi đầu thở dài, Bạch Như Sương xoay mình bỏ đi. Nhưng vừa bước được hai bước, liền phát hiện Liệt Thiên không ngờ đã đứng trước mặt nàng. Hơi phát hoảng, Bạch Như Sương vội vàng cúi đầu, cất giọng bất an:
- Chàng thấy hết cả rồi?
Liệt Thiên bước tới, lòng tràn ngập yêu thương ôm lấy nàng, cười nhẹ:
- Đừng sợ, biểu hiện của nàng rất đáng biểu dương, không thể nào che dấu được.
Bạch Như Sương áp má vào ngực Liệt Thiên, giọng yêu kiều lẩm bẩm:
- Thiên, chàng hứa với thiếp, từ nay về sau trừ phi bất đắc dĩ, chàng có thể không gây thương tổn cho tiên tổ được chăng?
Liệt Thiên vuốt ve tóc nàng, điềm nhiên đáp:
- Từ nay về sau nàng cứ ở bên cạnh ta, làm sao ta có thể gây thương tổn cho ông ta được đây?
Bạch Như Sương nghe vậy rất mừng, ngửng đầu nhìn Liệt Thiên, cao hứng lên tiếng:
- Thiên, chàng thật là tốt quá.
Liệt Thiên cười điềm đạm, ôm lấy thân thể nàng, vừa bỏ đi vừa nói:
- Vùng phụ cận ta đã dò qua một lượt, không thấy tung tích của Huyền Dạ, ta nghĩ hắn hẳn đi tìm Tam Nhãn Long Lang rồi. Vừa rồi, ta đã để lại một tín hiệu, bọn chúng sẽ đến rất nhanh. Bây giờ ta dẫn nàng đi đến một nơi, cảnh sắc ở đó tuyệt vời, chúng ta ở đó chờ bọn chúng cũng tốt.