Khôn Hòa điện nằm đúng phía Nam của Vân Chi Pháp giới, bề ngoài đại khái cũng tương tự Ly Hỏa thần điện và Chấn cung, chỉ có khác biệt nho nhỏ duy nhất, trên cửa lớn đề hai chữ "Khôn Hòa".
Lục Vân đứng giữa không trung, chăm chú nhìn điện này thật lâu. Thấy không có một chút dị dạng, chàng mới nhẹ nhàng hạ xuống, chậm rãi đi về phía cửa chính. Rất nhanh, Lục Vân đã đến cửa, hơi dừng lại một chút, sau đó mới thu lại khí tức toàn thân, người như một cánh bèo trôi, âm thầm đi vào.
Tốc độ của Lục Vân rất nhanh, chớp mắt đã vượt qua khoảng cách cả trăm trượng, đi vào đến giữa đại điện. Đúng lúc đó, một thanh âm rất bình thường vang đến, khiến cho Lục Vân chấn động trong lòng, mơ hồ có chút mất mát.
- Lục Vân, ta đã đợi ngươi khá lâu rồi.
Giữa không trung lóe lên một bóng hình nữ nhân, toàn thân trắng như tuyết, tuổi khoảng ba mươi sáu ba mươi bảy, dung mạo xinh đẹp, xuất hiện trước mặt Lục Vân. Người nữ này rất lạnh lẽo, cho dù dung mạo xinh đẹp, nhưng một chút lạnh lẽo từ nội tâm lại khiến cho người khác cách xa ngàn dặm.
Ánh mắt Lục Vân hơi biến đổi, nhưng chỉ chớp mắt đã khôi phục bình thường, lúc này đang xem xét người phụ nữ đó, chàng cất tiếng hỏi:
- Ngươi là Nhất Trần tiên cô?
Người nữ áo trắng lạnh lùng đáp lại:
- Không sai, chính là ta.
Lục Vân nghe vậy bật cười, nhẹ nhàng thì thầm:
- Một hạt bụi trần, ngàn vạn xương cốt, bởi vì tương tư khiến người ta khổ. Trái tim lung linh, đã định sẵn lạnh như băng, chỉ vì là vật vô tình lãnh đạm. Đáng thương cho nhiều năm, mộng đẹp hư ảo, đau thương vô cùng, đường đi cũng không dứt, đến khi tỉnh lại thì ở nơi đâu?
Nhất Trần tiên cô vẻ mặt biến hẳn, quát lên:
- Lục Vân, ngươi câm miệng, không được nói những câu lung tung, suy đoán mơ hồ.
Lục Vân điềm nhiên cười đáp:
- Ta vốn là nói năng lung tung, chỉ có ngươi lại quá để ý, thật là không biết làm sao.
Nhất Trần tiên cô giận dữ nhìn chàng, thấy chàng vẻ mặt điềm đạm, biết chuyện này càng nói càng không rõ, vì thế giọng đổi hẳn sang châm chọc lên tiếng:
- Hành tung của ngươi hẳn đã bị bộc lộ, ngươi vẫn còn cười được à.
Lục Vân thôi cười, bình bình thường thường đáp trả:
- Ta đến đây chưa từng muốn thật sự che dấu chuyện gì, ngược lại sớm muộn cũng gặp thôi, cũng không quá lo lắng gì cả. Đổi lại ngươi biết ta đến rồi, chỉ một mình ra mặt nghênh chiến, đã từng nghĩ đến hậu quả chưa?
Không hề hỏi đối phương vì sao biết hành tung của mình, Lục Vân rõ ràng rất trấn tĩnh. Điều này khiến cho Nhất Trần tiên cô hơi lúng túng, không đoán ra được trong lòng chàng đang nghĩ chuyện gì.
- Ngươi làm sao biết được ta chỉ một mình, biết đâu ta đã sớm bố trí bẫy nơi đây đợi ngươi lọt vào?
Lạnh lùng thản nhiên đáp lại, Nhất Trần tiên cô cũng không hề yếu hơn chút nào. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - https://truyenfull.vn
Lục Vân nghe vậy cười nói:
- Điều này rất đơn giản, ta từ phía Tây đến đây, trước hết hẳn phải đến Li Hỏa thần điện. Khi ta rời khỏi nơi đó, ta liền có hai chọn lựa, một chính là đi về phía trái đến Càn Nguyên điện, hai là đi qua phía phải vượt qua Chấn cung đến nơi đây. Như vậy, các ngươi cho dù biết được ta đã đến Vân Chi Pháp giới, cũng không thể khẳng định ta đi về phía trái hay phía phải.
Nhất Trần tiên cô hừ giọng nói:
- Ngươi đã khẳng định chúng ta không có cao thủ âm thầm lưu ý đến hành tung của ngươi, sau đó tùy lúc để liên hệ, cuối cùng định ra phương án đối phó với ngươi sao?
Lục Vân thản nhiên đáp:
- Chuyện này tự nhiên phải có khả năng không thể bỏ qua được, chỉ có điều với địa vị Vân Chi Pháp giới các ngươi, lại thêm tính cách tự phụ của các ngươi, sao có thể làm vậy? Một khi các ngươi làm vậy, mà chuyện này có thể truyền ra ngoài, lúc đó tu chân giới trong thiên hạ sẽ xem các ngươi như thế nào đây.
Vẻ mặt hơi biến đổi, Nhất Trần tiên cô quát lạnh:
- Đúng là miệng lưỡi nhanh nhạy, không ngờ lại dùng mũ cao áo lớn đến đây chụp cho ta, đáng tiếc ngươi sai rồi. Người tu đạo dĩ nhiên sẽ có cố kỵ về thân phận, nhưng đồng thời người tu đạo cũng xem nhẹ với một số chuyện, sẽ không đứng im làm rùa rút cổ, mà sẽ tùy cơ ứng biến.
Lục Vân điềm nhiên lãnh đạm như cũ, không một chút kinh ngạc, ngược lại còn cười hơi tà dị đáp trả:
- Nói như vậy, ngươi thật sự đã cho ta biết, nơi đây có bẫy rập rồi. Mà đã như thế, ta không biết có nên tán thưởng ngươi là người quang minh chánh đại không đây?
Nhất Trần tiên cô vẻ mặt sượng lại, không ngờ Lục Vân lại giảo hoạt như thế, chính mình tranh luận quá lâu, kết quả ngược lại còn tự mình lộ ra sở đoản, rơi vào trong kế mưu của chàng. Thấy vậy, bà có chút xấu hổ hóa thành giận dữ, quát giận:
- Lục Vân, ngươi thật là âm hiểm.
Lục Vân không chút động đậy, bình tĩnh lạnh lùng nói:
- Nếu như chỉ vậy mà cũng cho là âm hiểm, trên thế gian hẳn không còn chỗ nào để gọi là thông minh rồi. Người tu chân, kị nhất là nổi giận, đáng tiếc ngươi tu luyện đến giờ, tu dưỡng đều khiếm khuyết mấy phần hỏa hầu.
Nhất Trần tiên cô chấn động trong lòng, lập tức bình tĩnh lạnh lùng lại, trầm giọng nói:
- Không hổ là người nghịch thiên, đúng là khác người. Đáng tiếc ngươi quá tự phụ, đơn độc một mình dám xông vào Vân Chi Pháp giới của ta, vì thế ngươi đã bị định sẵn phải tiêu vong tại nơi này.
Lục Vân nghe thế cười lạnh, ngạo nghễ thản nhiên đáp lại:
- Ta đến đây hoàn toàn không phải là đi chịu chết như ngươi nghĩ, ta đến đây là để báo thù, vì thế hôm nay ai phải mất hồn, trước mắt xác định liền là còn quá sớm.
Nhất Trần tiên cô cười lạnh nói:
- Sớm và không sớm, bổn tiên cô hẳn rõ hơn ngươi. Bây giờ ta hỏi ngươi, Li Hỏa thần quân đã bị ngươi làm gì rồi?
Đưa mắt nhìn khắp xung quanh, Lục Vân vừa dò xét động tĩnh vùng xung quanh, vừa nói:
- Muốn biết đáp án rất đơn giản, ngươi trao đổi với ta một vấn đề là được rồi.
Nhất Trần tiên cô chần chừ một chút, lạnh lẽo hỏi:
- Ngươi muốn hỏi chuyện gì?
Lục Vân cười tà dị hỏi:
- Vấn đề của ta rất đơn giản, Lôi Thiên vì sao bị các ngươi cầm tù vậy?
Nhất Trần tiên cô vẻ mặt biến hẳn, lên tiếng chất vấn:
- Ngươi làm sao biết được ông ta, đã từng gặp ông ta chưa, trả lời cho ta?
Lục Vân bật cười ha hả, không đáp mà hỏi ngược:
- Vấn đề thứ hai, Vân Chi Pháp giới trước mắt có phải các cao thủ đều ở đây không?
Nhất Trần tiên cô nghe vậy giận dữ vô cùng, lại muốn mở miệng mắng, nhưng đột nhiên dường như nghĩ đến điều gì, vội vàng cố gắng áp chế chuyện không vui, lạnh lạnh lùng lùng đáp:
- Chuyện của Lôi Thiên xảy ra đã rất lâu rồi, vốn không ảnh hưởng đến ngươi. Còn về Vân Chi Pháp giới hiện nay, cao thủ tự nhiên rất nhiều, bất quá hoàn toàn không hội tụ toàn bộ.
Thấy bà mở miệng, Lục Vân cũng không ẩn giấu, thản nhiên đáp:
- Lôi Thiên ta tự nhiên đã gặp qua, nếu không sao biết được chuyện của hắn. Còn Li Hỏa thần quân và Tuệ Tâm hòa thượng đều như nhau, đã đi trước các ngươi một bước rồi.
Nhất Trần tiên cô tuy đã đoán được kết quả như vậy, nhưng thật sự nghe được Lục Vân nói ra, bà liền vô cùng giận dữ, giọng lạnh băng vô cùng nói:
- Lục Vân, ngươi độc ác thật, hôm nay ngươi đừng mong còn sống rời khỏi điện này.
- Ta độc ác? Ha ha ha… Đúng thế, ta có thể không độc ác được chăng? Từ lúc bắt đầu, các ngươi đã một lòng muốn đưa ta vào chỗ chết, liên hợp tất cả những cao thủ gọi là chánh đạo để đối kháng ta. Hôm nay, ta đến nơi đây, nếu lòng không đủ độc ác, làm sao có thể báo thù được. Ta nói qua, ai muốn đưa vào đất chết, ta đều sẽ không bỏ qua. Điều này không hẳn chỉ là hận thù đơn giản, mà chủ yếu ta muốn ông trời phải nhìn cho rõ, đời này ông ta không làm được gì ta!
Hơi cuồng vọng, hơi bá đạo, khí thế ngạo nghễ của Lục Vân lộ rõ.
Nhất Trần tiên cô không để ý nói:
- Chỉ bởi vì một lời thề của ngươi, mà trút hết giận dữ lên người khác, coi toàn bộ những người trong Vân Chi Pháp giới là thù địch, không kể đã từng gặp mặt hay chưa, hành vi ngươi như vậy không phải là tà ác sao?
Lục Vân hừ giọng nói:
- Nếu trách ta thì hãy trách ông trời, đừng vội trách ta. Bởi vì ông ta đã lợi dụng các ngươi, khiến các ngươi trở thành người đánh cuộc, như thế mới dẫn đến kết quả như thế.
- Đừng nói lung tung, ngươi chớ vội đem tội nghiệt của mình đổ hết lên đầu ông trời. Nếu không phải ngươi thân chứa tà ác, Chánh Đạo mới không thể dung thứ cho ngươi.
Hơi bị kích động, Nhất Trần tiên cô lần nữa bị Lục Vân khích giận.
Nghe thấy những lời này, Lục Vân lập tức cười to, cất giọng châm biếm:
- Tà ác, làm sao mà tà ác hơn lòng người? Kiếm Vô Trần không tà ác, hắn chỉ làm toàn những chuyện đúng sao? Theo quan điểm của các ngươi, đồng bọn thì đúng, địch nhân thì sai, một từ tà ác vĩnh viễn sử dụng để đặt lên người những kẻ đối địch với mình.
Mặt lạnh như tiền, Nhất Trần tiên cô quát lớn:
- Câm miệng! Vân Chi Pháp giới làm sao như ngươi nói được.
- Không phải vậy sao?
Lục Vân hỏi ngược lại một câu, sau đó tiếp tục:
- Nếu không phải như vậy, vì sao người Vân Chi Pháp giới phái đi đều không có kết quả tốt? Lẽ nào đó là do ông trời bị mù, hay là các ngươi vốn muốn có kết quả như vậy?
Giọng nói rất sắc bén lợi hại, Lục Vân xem ra điềm nhiên lạnh lùng, nhưng khí thế đang từng bước ép cho Nhất Trần tiên cô ứng phó không nổi.
Cảm thấy nhuệ khí của Lục Vân tăng mạnh, Nhất Trần tiên cô biết nói không lại chàng, cũng không muốn tranh luận đúng sai nữa, lạnh giọng nói:
- Lục Vân, ta không muốn tranh luận với ngươi, bởi vì điều này không chút tác dụng. Hôm nay biện pháp giải quyết hết mọi chuyện không phải dùng miệng, mà cần phải động thủ. Bây giờ ta sẽ xem qua một lượt, ngươi được gọi lại người nghịch thiên thật sự có gì đáng ngạc nhiên.
Thấy bà đã sẵn sàng, Lục Vân vung tay nói:
- Không cần gấp, mong chết cũng không thể như thế. Ta còn một chuyện muốn biết, nếu như các ngươi đã biết được ta đến rồi, vì sao không chủ động xuất kích ngăn chặn, mà lại ở đây ngồi đợi sung rụng? Nếu như ta đổi sang hướng khác, vượt qua nơi đây qua lối vượt lên trời, thế thì kế hoạch các ngươi không phải bị hư hỏng cả sao.
Nhất Trần tiên cô nghe vậy, hơi khinh miệt hừ giọng đáp:
- Lục Vân, ngươi đã quá xem thường Vân Chi Pháp giới ta rồi. Nếu như quả thật có thể dễ dàng cho ngươi bay vọt lên tầng không, thế thì trận ngũ hành bát quái này té ra uổng phí rồi.
Ồ lên một tiếng, Lục Vân nói:
- Ý ngươi nói ta đã hiểu rồi, mười ba cung điện nơi đây khí mạch liên thông với nhau, lần lượt liên kết làm một, trên từng không có một kết giới phòng ngự vô hình, người nào đến hẳn rất khó mà đột phá trực tiếp. Vì thế trừ phi xông thẳng vào, nếu không chỉ còn khả năng đi vào thông qua tám tòa đại điện bên ngoài. Nhưng ta cảm thấy rất kỳ quái, trong Li Hỏa thần điện, ta tuyệt đối không phát hiện được đường liên thông nào. Nói như thế, đường vào không ở trong động rồi?
Nhất Trần tiên cô ánh mắt biến thành không ổn định, trầm tư một lúc lâu mới nói:
- Cửa vào chỉ có hai nơi, có thể tìm được hay không còn trông vào vận khí của ngươi.
Tròng mắt Lục Vân đảo một vòng, lập tức tỉnh ngộ trở lại, hỏi dồn:
- Ý ngươi nói trong tám cung điện chỉ có hai đường vào. Nếu như Li Hỏa thần điện đã không phải, thế thì khả năng lớn nhất chính là ở hai điện Càn Khôn rồi.
Nhất Trần tiên cô vẻ mặt lạnh nhạt, ra vẻ không thừa nhận mà cũng không phủ nhận, chỉ lạnh như băng nói:
- Thời gian không còn sớm nữa, dù ngươi có dây dưa thế nào đi nữa, rồi cũng không tránh được. Xuất thủ đi Lục Vân, hãy cho ta xem thấy khí thế ngạo nghễ của ngươi, ngươi được cho là nhân vật truyền kỳ ngày đó một mình đơn độc đấu với thiên hạ, thật ra có được bản lĩnh to lớn thế nào, dám mở miệng lăng nhục ông trời như vậy.