Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 742: Tương ngộ Lôi Thiên

Vì thế, Lục Vân chỉ có thể sử dụng phương pháp khác, đổi thành Thiên Nhãn của Đạo gia dùng để quan sát dò xét.

Thông qua quan sát bằng Thiên Nhãn, Lục Vân phát hiện khu vực này ẩn chứa khí tức hủy diệt rất mạnh, có công hiệu thôn tính vạn vật, nhưng không ngờ trong đó còn có một người sống sót. Người này là một người nam to cao toàn thân lấp lánh sấm chớp, mặt ngoài xem chừng khoảng ba mươi sáu, ba mươi bảy tuổi, vẻ mặt uy vũ, ánh mắt sắc như kiếm, lúc này đang ở trong khu vực đó ngửa mặt lên trời gầm giận dữ, dường như đang chịu một loại hình phạt nào đó, cũng giống như bị một sức mạnh thần bí trói chặt, cả thân hình đầy vẻ điên cuồng, nhưng âm thanh lại không cách nào truyền ra ngoài được.

Đứng yên nhìn người đó, Lục Vân cau mày nói:

- Người cổ quái này ở trong vùng sấm chớp không ngờ vẫn không chết, thật sự là khó thấy. Nhưng hắn ta là ai, vì sao lại ở trong đó, hắn bị cầm tù hay còn có nguyên nhân khác nữa?

Đang suy tư, Lục Vân thử phát ra một loạt âm thanh hướng thẳng vào khu vực đó, muốn nói chuyện cùng người kia. Đáng tiếc tất cả âm thanh phát ra khi đến gần khu vực đó, dường như bị không gian và thời gian móp méo làm cho tê liệt, chớp mắt đã biến mất rồi. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn

Hơi thất vọng, Lục Vân thở dài nhè nhẹ, chần chừ thật lậu, sau đó lắc mình tiến gần đến khu vực đó. Kết quả này Lục Vân suy xét thật lâu, chàng biết nếu đã đến rồi, hẳn phải hiểu được rõ ràng vài điều, vì thế để không rơi vào nguy hiểm đáng tiếc, không biết có cần phải vào trong đó nói chuyện với người kia không.

Đi xuyên qua tầng kết giới này đối với Lục Vân tuyệt đối không phải chuyện khó khăn phức tạp, chàng chỉ cần thi triển Lôi Thần quyết, lại điều chỉnh tần suất dao động của chân nguyên một lượt, liền rất dễ dàng tiến vào bên trong.

Khu vực thần bí này đúng là có vài phần mê hoặc tính hiếu kỳ của Lục Vân. Sau khi tiến vào trong rồi, Lục Vân không lập tức đến gần người nam kia, mà lại từ từ thu lại lưới sáng phòng ngự cứng rắn để cảm nhận sự mạnh yếu cũng như tính chất của lực lượng hủy diệt đó, cùng với sấm chớp lưu động trong không gian.

Như thế Lục Vân nhanh chóng nắm vững, hơn nữa từ đó còn hiểu được, nơi này ngoại trừ sức mạnh sấm chớp chí cương chí dương ra, còn có một số pháp quyết của hai phái Phật, Đạo kết hợp bên trong, hình thành một khu vực rất bá đạo, rất mạnh mẽ mà có khả năng hủy diệt rất cương mãnh, không những có thể tiêu hủy một số khí âm trầm tà ác, còn có thể hỗ trợ cho việc những người tu luyện pháp quyết dương cương. Đương nhiên, hỗ trợ kiểu này chỉ là điều kiện đủ cho người phải có thêm điều kiện cần là có khả năng chịu đựng được sức mạnh sấm chớp trong đây, nếu không cũng chỉ đi chịu chết mà thôi.

Thu lại phòng ngự, Lục Vân tự mình dung nhập vào bên trong. Sau khi đã hấp thu đầy đủ sức mạnh sấm chớp cứng rắn và sắc bén, toàn thân Lục Vân ánh điện sáng như lửa, trên đỉnh đầu có một đám mây sáng rực rỡ xoay tròn, dưới chân ngưng tụ thành một đóa hoa sen, mang thân thể chàng di chuyển nhanh chóng.

Bốn phía, những cột sáng chói mắt mờ tỏ, Lục Vân có mây sáng bảo hộ trên đỉnh đầu, không hề chịu chút ảnh hưởng nào, chỉ giây lát đã tiến vào khu vực trung tâm rộng rãi thoáng đạt, nhìn thấy được người nam với khuôn mặt đầy đau khổ nhưng lại ngoan cường bất khuất.

Lúc này, người nam kia vẫn như cũ, căn bản không hề phát hiện được sự xuất hiện của Lục Vân. Có lẽ hắn mãi nhận định, trừ bản thân hắn ra tuyệt đối không có người thứ hai nào có thể đủ khả năng tiến vào, cũng như tình nguyện tiến vào, vì thế hắn ngửa mặt rống lên giận dữ, phát tiết hết phẫn nộ trong lòng mình, toàn thân tập trung chú ý lên trời cao.

Lục Vân không lập tức mở miệng, ngược lại còn dò xét người nam trước mắt, chàng liền phát hiện người này tu vi cực kỳ kinh người, chỉ có điều thân thể bị một số sức mạnh nào đó cấm chế, vì thế thực lực bản thân căn bản không phát huy ra ngoài được. Hơn nữa, Lục Vân còn phát hiện trên người nam này có khí tức rất quen thuộc, càng không ngờ chính là khí tức Lôi Thần quyết. Điều này khiến chàng vẻ mặt biến hẳn, trong lòng lập tức có một vài suy đoán.

Để kiểm chứng những suy đoán của mình, Lục Vân phát ra sóng chấn động kỳ diệu đặc biệt của mình, khiến nó chuyển hóa thành một loại sóng có thể khiến cho đại não nhận thức được, dùng phương thức biểu lộ không bị sức mạnh hủy diệt bốn phía thôn tính mất, hướng về người nam đó nói:

- Ngươi là Lôi Thiên?

Sóng chấn động của Lục Vân khiến cho người nam đó chú ý, chỉ thấy hắn đột nhiên quay đầu, hai mắt phát ra hào quang đỏ máu, trừng trừng nhìn thẳng vào Lục Vân, hai môi hơi động đậy, lập tức một lời nói rõ ràng liền truyền vào đại não Lục Vân:

- Ngươi là ai, vì sao lại đến nơi đây? Nơi đây là cấm địa của Vân Chi Pháp giới, bất kể người nào cũng không được đến gần, càng không thể nói chuyện với ta, lẽ nào ngươi không biết được chăng?

Lục Vân thản nhiên cười cười đáp lại:

- Ta là ai có nói ngươi cũng không biết, nhưng ta rất hiếu kỳ, ngươi vì sao lại bị cầm tù trong đây? Còn nữa, ngươi có được Lôi Thần quyết từ đâu hay thật sự tự mình sáng tạo ra?

Người nam Lôi Thiên ánh mắt hơi biến đổi, cất tiếng hỏi:

- Ngươi làm sao biết được Lôi Thần quyết, lẽ nào ngươi đã đi qua Chấn cung?

Lục Vân thản nhiên cười, gật đầu nói:

- Không sai, ta đúng là có đi qua Chấn cung, cũng mới đây thôi. Bây giờ ngươi hãy trả lời câu hỏi của ta thôi.

Lôi Thiên vẻ mặt âm trầm, trong mắt lấp lánh vẻ kinh ngạc giận dữ, giọng hơi sắc bén đáp trả:


- Theo câu hỏi của ngươi, hẳn ngươi không phải người của Vân Chi Pháp giới, ngươi thật sự đến từ đâu, đến đây để làm gì?

Thấy hắn không nói, Lục Vân hơi cau mày, suy nghĩ giây lát rồi trả lời:

- Thế cũng tốt, ta hỏi ngươi một vấn đề, sau đó ta và ngươi đổi chỗ, như vậy được không?

Lôi Thiên nghe vậy gật đầu, vẻ mặt uy nghiêm lên tiếng:

- Được, bây giờ ngươi hãy trả lời ta trước, ngươi là ai, đến đây có mục đích gì?

Lục Vân bật cười ha hả, đáp lại:

- Ta tên Lục Vân, đến từ nhân gian, mục đích thì để lát nữa sẽ nói cho ngươi. Bây giờ ngươi hãy đáp đi, vì sao lại bị cầm tù ở đây, Lôi Thần quyết chẳng lẽ do ngươi tự tạo ra?

Lục Vân vẻ mặt không vui, miệng hừ giọng đáp lại:

- Nếu như đã đi qua Chấn cung, hẳn phải hiểu được, Lôi Thần quyết chính là do ta tự sáng tạo ra. Còn việc ta bị cầm tù nơi đây, đó là bởi vì ta vi phạm quy định của Vân Chi Pháp giới, nguyên do thì ngươi không cần phải biết.

Lục Vân hơi nghi hoặc, vẻ không hiểu cất tiếng hỏi:

- Nghe nói cao thủ nơi đây đều đã trải qua vài trăm năm tu luyện, sau đó phải trải qua không ít hơn ba kiếp nạn mới có thể tiến vào nơi đây. Nói như thể, làm sao ngươi có thể dễ dàng bị trách phạt được? Mà như lời ngươi nói, ngươi vốn cũng là một thành viên nơi đây, nhưng bởi vì vi phạm quy định mới bị chịu hình phạt này, thế chuyện ngươi đã phạm hẳn phải rất kinh người rồi?

Lôi Thiên vẻ mặt hơi cổ quái, mơ hồ có chút không phục, nhưng chỉ thoáng qua một lát rồi nhanh chóng mất đi.

- Những chuyện đó đã là quá khứ, ta cũng không muốn nói nhiều. Ngươi còn chưa nói qua ngươi đến đây gặp ta với mục đích gì đây?

Lục Vân nắm được vẻ kì dị của hắn, thử thăm dò lên tiếng:

- Ta đến đây thứ nhất chỉ vì hiếu kỳ, thứ hai bởi vì ngươi biết Lôi Thần quyết, thứ ba tiện thể muốn hỏi ngươi vì sao lại bị vây khốn ở đây? Bây giờ, có một vấn đề ngươi đã trả lời rồi, ta muốn hỏi ngươi, người nào đã đặt cấm chế trên người ngươi, mà ngươi có hận hắn chăng? Nếu như ta cho ngươi cơ hội có thể khiến ngươi rời khỏi nơi đây, ngươi sẽ làm thế nào?

Lôi Thiên nhìn chàng, ánh mắt từ cổ quái hơi biến thành kinh ngạc, đầy nghi vấn:

- Ngươi hỏi thế để làm gì?

Lục Vân điềm nhiên đáp:

- Ngươi trả lời ta trước đi, sau đó ta sẽ tự nói cho ngươi.

Lôi Thiên chần chừ một lát, đưa mắt nhìn khắp bầu trời, vẻ mặt hơi cô đơn đáp lại:

- Hận vì cái gì? Cũng chỉ là ma chướng gây ra trên đường tu hành mà thôi. Còn như rời khỏi đây, điều này ta tự nhiên cũng đã nghĩ qua, nhưng đã ở trong đây quá lâu rồi, ý muốn nôn nóng thoát khỏi hồi mới vào cũng đã từ từ nhạt rồi.

- Ngươi nói hoang đường! Ngươi nếu như thật sự không có ý muốn thoát khỏi nơi đây, vừa rồi ngươi hẳn không có vẻ phẫn nộ, đau khổ như vậy.

Nhìn ngắm hắn, lời nói của Lục Vân dường như một lưỡi đao sắc bén, giải phẩu luôn vẻ phòng ngự bên ngoài của hắn.

Lôi Thiên đột nhiên cúi đầu, ánh mắt lấp lánh ánh sáng kỳ dị, lạnh nhạt nói:


- Sức mạnh ham muốn giết chóc của ngươi rất mạnh mẽ, nhưng chỉ có thời hạn, tuyệt đối không dài lâu. Bây giờ ta cũng không muốn nói nhiều với ngươi, cứ thẳng thắn nói ra chuyện quan trọng đi.

Lục Vân không hề né tránh, chỉ đưa mắt nhìn hắn rất tà mị, trong mắt loáng qua một vẻ tán thưởng.

- Ta muốn hỏi ngươi hai điểm, thứ nhất ngày đó ngươi đã phạm sai lầm gì, thứ hai, cho ngươi cơ hội thoát khỏi nơi đây, ngươi sẽ chọn lựa thế nào đây?

Lôi Thiên lạnh lùng cao ngạo đáp:

- Thứ nhất, ta không cách nào nói cho ngươi, thứ hai, ta sẽ không chọn lựa.

Lục Vân cười cười, nụ cười hơi cổ quái, lại có phần cao thâm khó lường. Lôi Thiên rất nghi hoặc, giọng lợi hại lên tiếng:

- Cười cái gì, vì sao lại cười như vậy?

Lục Vân tiếp tục cười, dùng phương thức trước đây để truyền lại ý nghĩ của chàng:

- Ta cười, bởi vì ngươi đáp hệt như ta suy nghĩ. Còn có một điểm nữa, ta có thể cho ngươi cơ hội thoát đi, nhưng ta sẽ không làm như vậy.

Lôi Thiên giọng lạnh lẽo đáp trả:

- Nếu như đã như vậy, ngươi còn hỏi làm gì, mục đích của ngươi là gì?

Lục Vân đáp lại:

- Hỏi ngươi, là để xem coi xử trí ngươi thế nào, bởi vì ta nếu có thể giải phóng ngươi, cũng có thể hủy diệt ngươi như vậy. Bây giờ ngươi nếu đã không đồng ý ra đi, ta cũng không muốn động thủ với ngươi, cuối cùng ngươi sống hay chết, chỉ còn trông vào mệnh vận của ngươi thôi.

Lôi Thiên vô cùng giận dữ quát lên:

- Đồ thứ cuồng vọng, ngươi nói hệt như là người có lòng từ bi vô cùng, phảng phất như ta còn phải cảm tạ ngươi nữa vậy.

Lục Vân vẻ mặt điềm nhiên lãnh đạm, giọng bình tĩnh đáp lại:

- Ngươi nói đúng, đây là lần đầu tiên ta trở nên từ bi kể từ khi tiến vào trong Vân Chi Pháp giới, ngươi đúng là phải cảm tạ ta. Còn trước đây ngươi đã hỏi mục đích đến đây của ta, bây giờ ta có thể cho ngươi biết, ta đến đây chỉ để tiêu diệt vĩnh viễn Vân Chi Pháp giới, từ nay về sau sẽ không còn tồn tại Vân Chi Pháp giới nữa.

Xoay người, Lục Vân từ từ bỏ đi.

Lôi Thiên vẻ mặt giận dữ, quát lên chói tai:

- Lục Vân ngươi dừng lại, ngươi nói rõ cho ta, ngươi vì sao lại muốn làm như vậy, ngươi có được năng lực đó chăng?

Dừng lại, Lục Vân vẫn quay lưng về phía hắn, giọng âm u lạnh lẽo:

- Nguyên nhân ngươi không cần phải biết, ngươi chỉ cần nhớ rằng, không lâu sau Vân Chi Pháp giới sẽ bị hủy diệt. Đến lúc đó nếu ngươi không chết, tốt nhất tìm đến một nơi vắng vẻ mà sinh sống. Một khi gặp lại lần nữa, ta sẽ không cho ngươi cơ hội sống sót lần thứ hai đâu.

Lôi Thiên giận quá hóa cười, giọng chói tai nói:

- Lục Vân ngươi cũng cho ta nhớ rõ, ngươi nếu dám náo loạn Vân Chi Pháp giới, gây thương tích cho một người nào bất kỳ trong đó, lần tới gặp mặt ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Lục Vân hừ lạnh đáp:

- Được, ta nhớ rồi, hy vọng ngươi còn mạng mà sống. Hơn nữa, cũng cho ngươi biết thêm, Tuệ Tâm hòa thượng và Li Hỏa thần quân đã chết trong tay ta rồi.

Chữ rồi mới thoát ra, bóng dáng Lục Vân lóe lên vút đi, biến mất khỏi tầm mắt của Lôi Thiên.

- Đáng ghét! Lục Vân, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, ta nhất định sẽ giết ngươi, thay thế cho đồng đạo đã chết để báo thù!

Nghe thấy lời Lục Vân, Lôi Thiên vô cùng giận dữ điên cuồng hét lên!

Rời khỏi khu vực đó rồi, Lục Vân quay người liếc nhìn, nhỏ giọng tự nói: "Lòng ta mềm yếu hay vì chuyện gì, vì sao lại như vậy?" Nghi vấn nhàn nhạt vang vọng trong không trung, sau đó một lát, Lục Vân liền biến mất ở nơi xa xa.

Ở chỗ cũ, khu vực sấm chớp đan xen vẫn như cũ, nhưng Lục Vân lần này đến đây đã thay đổi một số chuyện gì? Chàng nhất thời mềm lòng, cuối cùng sẽ gặp phải kết quả thế nào đây?

Điều này Lục Vân sơ ý, nhưng ông trời cũng sơ ý chăng?