Kiếm Vô Trần cười nói:
- Chắc chắn là có chuyện xẩy ra, chúng ta về rồi hãy nói.
Hắn nhẹ nhàng bay lên cùng với Diệp Tâm Nghi dẫn đầu hướng về đỉnh núi.
Giây lát sau, Kiếm Vô Trần về đến đại điện, những thành viên chủ chốt của liên minh cũng đang đợi hắn ở đó đã lâu, từng người lần lượt đến gặp hắn hỏi thăm mọi chuyện.
Nói mấy câu khách sáo với mọi người và đến bái kiến sư tổ Thiên Kiếm Khách xong, Kiếm Vô Trần liền cùng Diệp Tâm Nghi ngồi vào ghế minh chủ bắt đầu bàn luận những chuyện hắn đã gặp.
Lướt nhìn mọi người trong đại điện, ánh mắt Kiếm Vô Trần lấp loáng tinh quang cất tiếng:
- Ngày đó vừa rời khỏi Hoa Sơn, ban đầu định đi tìm Bạch Vân Thiên để thu hồi Thông Linh Điểu bị hắn ăn trộm. Ai ngờ, tìm được Thông Linh Điểu rồi nhưng giữa đường lại gặp chuyện kỳ lạ ngoài ý muốn làm mất mấy ngày, phải đến hôm nay mới quay về được.
Nghe vậy, Diệp Tâm Nghi cười nói:
- Không biết chàng gặp phải chuyện gì cũng nên kể lại cho mọi người nghe đi.
Kiếm Vô Trần nhìn nàng một cái, cười nụ nói:
- Chuyện đó kể lại rất dài, ta chỉ tóm gọn đơn giản vài lời thôi. Ngày đó, vì tìm kiếm Thông Linh Điểu, ta đã gặp một chuyện cực kỳ cổ quái. Mọi người chắc không tin được, ban đầu ta đã tìm thấy được Thông Linh Điểu ở vùng sâu trong cao nguyên đất vàng nhưng khi ta tiến đến gần thì nó đột nhiên biến mất. Nhưng chỉ phút chốc sau đó, nơi mà Thông Linh Điểu biến mất đột nhiên đất rung núi chuyển, rồi xuất hiện một ngọn núi liên tục biến đổi to lớn vô cùng, chớp mắt vươn thẳng lên trời hình thành quang cảnh hiếm thấy. Ngọn núi đó xung quanh thẳng đứng người thường khó mà leo lên được, lại có linh khí nhiều vô cùng, bên ngoài lại có kết giới vây bọc không thể nhìn thấy bằng mắt thường, thật là khó có thể tưởng tượng được. Những ngày đó, ta liên tục nghiên cứu bí ẩn của ngọn núi đó, nó quả thật là kỳ quan của trời đất, lại có linh khí, nếu so sánh với chín linh mạch to lớn trong truyền thuyết còn có phần mạnh mẽ hơn, nơi đó rất thích hợp để phòng ngự. Lần này về đây, ta muốn báo cho mọi người chuyện đó, cũng đã dự tính di dời tổng đàn của Chánh Đạo liên minh đến nơi đó, còn ở đây chuyển thành phân đà. Nếu được như vậy, cho dù có gặp phải Địa Âm Thiên Sát cũng không có khả năng làm rung động căn bản của Chánh Đạo liên minh chúng ta.
Lời vừa nói ra, mọi người không ai là không kinh ngạc vô cùng, chuyện hắn nói thật là quá thần kỳ, đúng là nghe thấy cũng mà khó tin.
Thiên Kiếm Khách nhìn hắn, thấy rõ ràng hắn không nói chơi, không kiềm được mở miệng nói:
- Vô Trần, chuyện đó quá ly kì, khiến mọi người đây cũng có phần khó tiếp thu được. Ngươi nghĩ thử coi có thể đưa ra một bằng chứng thực tế nào để chứng minh, giúp mọi người chúng ta an tâm rồi sau đó sẽ xem xét cẩn thận đề nghị của ngươi.
Kiếm Vô Trần trịnh trọng nói:
- Sư tổ người an tâm, Vô Trần không có nói ngoa, mà cũng không dám lừa dối người. Con đã tính rồi, chúng ta một khi đã nắm chắc sự tình bên trong rồi, lại bí mật di chuyển đến nơi đó, đợi mọi chuyện đã hoàn toàn an toàn mới chính thức thông báo cho thiên hạ. Trước mắt, con thấy việc phần lớn cao thủ trong liên minh đều tập trung ở một chỗ có phần không thỏa đáng. Con kiến nghị, những thành viên nòng cốt của liên minh di chuyển đến nơi con đã nói, còn lại những thành viên và cao thủ khác thì lưu lại ở Hoa Sơn, hai nơi hỗ trợ cho nhau, đồng thời cũng tính đến việc mở rộng quy mô của liên minh. Còn về việc tuyển chọn nhân sự thế nào, chúng ta hãy thương nghị cẩn thận rồi mới quyết định. Người nghĩ thế nào?
Thiên Kiếm Khách nhìn hắn kinh ngạc, trầm ngâm trả lời:
- Nói như thế cũng đúng, nếu địa phương con nói thật sự tốt như thế, kiến nghị đó thật sự chính xác. Trước mắt, liên minh ở Hoa Sơn cũng không có quá nhiều việc, nếu muốn hành động như vậy, trước hết con phải dẫn chúng ta đi xem nơi đó, nếu quả thật chúng ta thấy thích hợp thì quay về thương nghị thêm.
Kiếm Vô Trần nói:
- Vô Trần cũng đã có ý như vậy. Tốt nhất bây giờ sư tổ người cùng với Tâm Nghi theo con đi thẳng đến nơi đó, chiều nay có thể quay về, khi đó chúng ta hãy thương nghị lại.
Thiên Kiếm Khách suy nghĩ giây lát, đứng dậy nói:
- Cũng tốt, chúng ta đi thôi, chiều quay về cùng mọi người bàn về chuyện đó. Mọi việc ở đây giao cho chân quân xem xét toàn bộ.
Nói rồi, cả ba được mọi người hộ tống cùng rời khỏi đại điện. Sau đó, Kiếm Vô Trần dẫn hai người đến thẳng cao nguyên đất vàng tìm hiểu thực tế.
Trước cửa điện, mọi người đi tiễn vẻ mặt kinh ngạc, tất cả đều suy nghĩ thật sâu về những lời của Kiếm Vô Trần, có thể nói trên thế gian này thật sự lại có chuyện thần kỳ như vậy sao? Trăm nghe không bằng mắt thấy, dù Kiếm Vô Trần nói rất nghiêm túc trang trọng, nhưng mọi người cũng còn bán tín bán nghi trong lòng.
Tuy nhiên ai cũng hiểu rõ, nếu lời nói của Kiếm Vô Trần thật là nửa thật nửa giả thì hắn vì sao lại muốn lừa mọi người, rồi cũng lừa luôn Thiên Kiếm Khách và Diệp Tâm Nghi, chuyện này có chứa huyền cơ gì không?
Đứng ở giữa sân, Thương Nguyệt nhìn về phía xa xa, trên trời chỉ một màu xanh lam. Giữa không gian lặng lẽ, bóng dáng xinh đẹp đứng đón gió, quần áo phấp phới tung bay, tóc xỏa dài tựa như tiên tử trong hình vẽ, đang gọi nhè nhẹ người ở nơi xa xăm.
Vì ai trong đầu bồi hồi nhớ, ai là người trong lòng thấp thoáng bóng hình, vì ai mà hồn mãi mơ mộng vấn vương, và ai gây nỗi thức giấc nửa đêm không ngủ lại được?
Khuôn mặt thật anh tuấn, hai mắt như đang cười, mặt tươi chứa thâm tình, quan tâm thật kỹ càng tỉ mỉ. Tất cả những cái đó hợp thành một khuôn mặt quen thuộc nhớ nhung.
Áng mây cuối trời như tượng hình khuôn mặt Lục Vân tươi cười mờ mờ ẩn hiện trong ánh mắt Thương Nguyệt, ánh mắt thâm tình của Lục Vân như lấp lánh ánh sáng rực rỡ trong mộng mị tinh thần.
Hỏi thăm Lục Vân âm thầm lặng lẽ, lại muốn xuyên qua ngàn núi vạn sông đến bên cạnh chàng. Hình bóng Lục Vân thăm thẳm mù khơi bất định tựa như bụi trần theo gió bay về nơi đâu?
Một tiếng thở dài nhẹ nhè thoát ra khỏi miệng Thương Nguyệt. Hôm nay Trương Ngạo Tuyết bị thương nặng hôn mê, những người quan tâm cũng đều bó tay không có cách gì, Lục Vân lại không biết ở nơi đâu, nghĩ tới những chuyện này chỉ thêm cảm thán.
Bề ngoài, Thương Nguyệt luôn luôn rất bình tĩnh, nhưng thực tế nàng tự mình hiểu rõ nàng và Trương Ngạo Tuyết có quan hệ thân mật hơn so với người khác là nhờ có Lục Vân. Một khi Trương Ngạo Tuyết có chuyện, cho dù Lục Vân không nói, tự nàng cũng khó mà cho qua.
Một mình nơi hoang vắng này, không phải chỉ nhớ nhung Lục Vân mà còn suy nghĩ thử coi khả năng giới hạn ở mức nào để có thể giúp đỡ Trương Ngạo Tuyết, bảo vệ Trương Ngạo Tuyết giúp nàng tỉnh lại một cách thuận lợi.
Trước mắt Hoa Sơn xem ra có vẻ tĩnh lặng, nhưng một khi Kiếm Vô Trần trở về thì sâu trong lòng của Thương Nguyệt liền có cảm giác bất an. Chuyện gì gây nên bất an, nàng cũng không hiểu. Nhưng cảm giác bất an này thật rõ ràng, rõ ràng đến độ làm cho nàng thật sự cảm nhận được nguy hiểm tiềm ẩn đang đến gần.
Nhận ra được chuyện này, Thương Nguyệt liền nhớ đến Lục Vân. Nếu bây giờ có thể kiếm được Lục Vân, sau đó chàng mang Trương Ngạo Tuyết đi thì thật là tốt quá. Nhưng trong trường hợp như vậy, Lục Vân chắc sẽ liều mạng tranh đấu với Hoa Sơn, điều này cũng rất nguy hiểm. Cả hai đường đều không toàn vẹn được, có lẽ phải tùy theo tình huống trước mắt thôi. Mọi chuyện làm cho Thương Nguyệt trở nên trầm tư, phương pháp nào mới lý tưởng đây?
Đột nhiên, Thương Nguyệt nghĩ đến Thiên Mục Phong, phân tích tình cảm và sự quan tâm của hắn với Trương Ngạo Tuyết, muốn tìm hắn giúp đỡ nhưng lại cảm thấy không yên tâm. Hắn có thật là Thiên Mục Phong không? Điểm này Thương Nguyệt không có cách nào tin chắc, vì vậy trong lòng ít nhiều cũng có chút nghi ngại. Nếu Thiên Mục Phong là thật, có thể tìm hắn thương nghị, một khi không phải như vậy thì mọi chuyện đã loạn càng loạn thêm, nguy hiểm càng tăng thêm.
Lúc này, quyết định trước mắt nàng, chọn lựa như thế nào thật quan trọng.
Thương Nguyệt lại cúi đầu trầm tư suy nghĩ. Đột nhiên vào lúc đó, trên đỉnh đầu lấp loáng ba đạo quang ảnh la lên một tiếng, nhắm hướng Tây Bắc bay đi, chỉ trong chốc lát đã chìm hẳn vào mây mù.
Ngửng đầu lên thấy rõ bọn ba người Kiếm Vô Trần, Thương Nguyệt cảm thấy nghi hoặc trong lòng, nàng không hiểu chuyện gì làm hắn vừa trở về đã vội đi mất?
Nghĩ hoài cũng không hiểu, Thương Nguyệt không muốn nghĩ nữa, bay về chân núi, quyết định đánh một ván bài vì nàng cảm thấy Thiên Mục Phong không hề giả trá.
Đến lưng chừng núi, Thương Nguyệt toàn thân ẩn tàng khí tức để tránh người khác phát hiện, sử dụng áo choàng thần kỳ được Lục Vân tặng, lập tức toàn thân không có chút dấu vết, thần không hay quỷ không biết tránh được những người tuần tra, dễ dàng đến tìm Thiên Mục Phong ở Tây sơn.
Xa xa, Thương Nguyệt nhìn thấy một bóng người đứng yên trên đỉnh núi, không động đậy nhìn về hướng Hoa Sơn.
Ý nghĩ lay động, Thương Nguyệt thu lại áo choàng thần kỳ, nhè nhẹ từ mây hạ xuống.
Lúc đó, Thiên Mục Phong tựa hồ phát giác nàng đã đến, đột nhiên ngẩng đầu nhìn vào không gian, trong ánh mắt có chút cảnh giác bất ngờ chuyển thành kích động, gấp gáp hỏi:
- Phải cô nương không, Ngạo Tuyết cô nương như thế nào?
Thuơng Nguyệt nhè nhẹ gật đầu, trầm trọng nói:
- Ta đã đến rồi, có vài chuyện muốn thương lượng với huynh.
Thiên Mục Phong nghe vậy, lập tức không còn kích động, cố gắng trở nên bình tĩnh hỏi:
- Có chuyện gì cô nương cứ nói đi, nếu ta có thể làm thì không hề từ chối.
Thương Nguyệt nhìn về Hoa Sơn xa xa, chầm chậm nói:
- Liễu Tinh Hồn đã mời một dị nhân đến rồi, người này cũng đã xem qua tình trạng của Ngạo Tuyết, tạm thời chưa có tiến triển nào, tuy nhiên tình huống có gì đó không được tốt. Hơn nữa, hôm nay Kiếm Vô Trần đã quay về Hoa Sơn, nhưng cũng đã vội đi rồi.
Thiên Mục Phong vừa nghe đến tên Kiếm Vô Trần thì trong lòng chấn động, sắc mặt đầy vẻ cổ quái nói:
- Hắn cuối cùng cũng tính đến việc về Hoa Sơn rồi …Cũng đúng thôi, dị nhân đó nói thế nào, Ngạo Tuyết cô nương có hy vọng tỉnh lại không?
Thương Nguyệt liền đem chuyện dị nhân Cửu Dã thuật lại một lượt, cuối cùng nói:
- Hôm nay ta đến đây thật ra không phải vì chuyện đó. Thật ra ta muốn tìm Vân Phong để chứng thực thân phận của huynh, nhưng đệ ấy lại đang điều trị thương thế. Vì vậy về thân phận huynh, trong lòng ta thật ra không thể khẳng định được. Nhưng vừa thấy huynh nhìn mãi về phía Hoa Sơn, ta liền hiểu thân phận huynh không giả trá, vì vậy có vài chuyện muốn cùng huynh bàn luận.
Thiên Mục Phong cười cười, có phần thất vọng nói:
- Thật ra cô nương quyết định đi tìm ta cũng đã chứng minh đã khẳng định được thân phận của ta, nếu không cô nương cũng không đến đây. Nhưng cô nương dám nói thẳng chuyện đó với ta, làm ta thật là rất cao hứng. Bây giờ, cô nương nói đi, có nghĩ ra phương pháp nào, hy vọng ta có thể giúp đỡ được chút nào chăng? Nguồn truyện: Truyện FULL
Thương Nguyệt quay đầu lại tròn mắt nhìn hắn, hai người nhìn chằm chằm trong giây lát, rồi Thương Nguyệt quay mặt đi, nhẹ giọng nói:
- Tình trạng Ngạo Tuyết thế nào huynh cũng đã rõ. Trước mắt, ta không lo lắng về bệnh tình của tỷ ấy nhất mà là về Kiếm Vô Trần. Huynh chắc cũng đã từng nghe qua, giữa Kiếm Vô Trần và Lục Vân không chỉ là so đo về võ công mà Ngạo Tuyết cũng là một vấn đề chính. Kiếm Vô Trần tự cao cuồng vọng, trong lòng có ý không tốt đối với Ngạo Tuyết. Bây giờ Ngạo Tuyết đã bị trọng thương hôn mê, hắn lại đột nhiên quay về, trong lòng ta cảm thấy cực kỳ bất an. Vì vậy lần này đến đây, ta nghĩ …