Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 555: Quái nhân Cửu Dã

Ở bên cạnh, Chiến Tâm tôn giả nói:

- Còn một điểm, Cửu Dã đó có tu vi rất mạnh, theo phán đoán của ta cũng đâu đó ở giữa cảnh giới Bất Diệt và Quy Tiên. Nhưng cho dù có đoán sai cũng không đáng trở thành mối nguy hiểm cho liên minh. Chỉ có điều trên người lão có gì đó thật là yêu quái.

Nghe đến đó, mọi người lập tức hiểu ngay nỗi lo âu của Diệp Tâm Nghi. Thái Phượng tiên tử bình thản nói:

- Minh chủ không nên quá lo lắng về chuyện đó. Chúng ta mời lão đến đây chỉ để sử dụng y thuật của lão. Một khi Trương Ngạo Tuyết tỉnh lại thì cho lão đi lập tức. Ngay cả lão có chuyện gì tà ác hay ý đồ khác lạ, với lực lượng của chúng ta căn bản là không cần phải lo lắng.

Diệp Tâm Nghi suy nghĩ sơ qua, rồi nhẹ giọng nói:

- Cẩn thận thì vẫn tốt hơn, điều này đừng để cho Liễu chưởng giáo biết, tránh làm cho lão nghi ngờ.

Nói rồi xoay mình cùng với mọi người đi về đại điện.

Chuyện Cửu Dã đến đã tạo cho bọn Diệp Tâm Nghi ít nhiều bất an trong lòng. Nhưng với những người quan tâm Trương Ngạo Tuyết thì đây là một chuyện rất đáng mừng.

Nóng lòng chờ mãi đến giữa trưa, Dịch viên Tĩnh Nguyệt đại sư, Lí Hoành Phi, Phong Viễn Dương, cùng với Nho viên Tất Thiên, Phượng Hoàng thư viện Thương Nguyệt, Hứa Khiết mới đến phòng của Liễu Tinh Hồn gọi cửa.

Vừa thấy mặt lão, Tĩnh Nguyệt đại sư cặp mày đang cau chặt cả mấy ngày cố giãn ra, miệng cười nói:

- Lần này đã làm cho Liễu chưởng giáo phải khó nhọc, môn hạ của Dịch viên ta thành thật tạ lỗi. Ta đại biểu cho những người Dịch viên và những người quan tâm Trương Ngạo Tuyết khác đến đây cảm tạ ông đã giúp đỡ …

Liễu Tinh Hồn tựa hồ đã sớm biết bọn họ sẽ đến, bên ngoài vẫn ra vẻ rất bình tĩnh, vừa mở cửa cho mọi người vào, vừa cười nói:

- Vào trong, vào trong. Mọi người đều là nhân sĩ chánh đạo, giúp đỡ nhau là chuyện nên làm. Đừng nói nữa, Dịch viên và Thiên Kiếm viện cùng là trong Lục viện. Bây giờ tuy bị yêu ma làm cho hao tổn nguyên khí rất nhiều, nhưng chỉ cần nỗ lực, trong tương lai chắc chắn lại có dịp quật khởi trở lại, lúc đó ta cũng muốn làm phiền các vị. Tốt rồi, mọi người không cần khách sáo, cùng ngồi xuống dùng bữa đi.

Trong phòng đã có sẵn một bàn yến tiệc do Diệp Tâm Nghi ra lệnh làm để khoản đãi Cửu Dã. Lúc đó, Cửu Dã vẫn không động đậy, rõ ràng mọi người đến đúng như dự kiến của lão. Ai nấy cũng không hề khách khí ngồi thành một vòng, tất cả ánh mắt hướng vào Cửu Dã, vừa mời lão ăn thêm, tự mình lại không hề đụng đến đũa, rõ ràng mục đích hoàn toàn không phải đến ăn. Liễu Tinh Hồn hiểu rõ tâm tư của mọi người nhưng cũng không nói thẳng ra mà lại giả như không biết, bồi tiếp Cửu Dã ăn uống nói chuyện liên tục.

Hơn nửa giờ trôi qua, Tĩnh Nguyệt đại sư thấy Cửu Dã ăn đã chậm lại, liền mở miệng nói:

- Cửu Dã đại sư, mấy ngày trước đây tiểu đồ không cẩn thận bị Vu thuật gây trọng thương, đến nay vẫn còn hôn mê bất tỉnh. Vì vậy mời đại sư y thuật thần diệu chữa lành bệnh tình, tất cả chúng ta nhất định sẽ cảm kích khôn cùng.

Cửu Dã trừng mắt Tĩnh Nguyệt đại sư một cái, đầy vẻ tỵ nạnh nói bằng tiếng Hán:

- Rầm rĩ mãi, lão phu đang ăn tối kỵ có người bên cạnh nói qua nói lại láo nháo không ngừng.

Tĩnh Nguyệt đại sư biến hẳn sắc mặt, có chút giận dữ nhưng chỉ trong chốc lát lập tức mất đi, rồi lên tiếng xin lỗi:

- Ta thật không tốt đã quấy nhiễu đại sư, mời đại sư cứ từ từ.

Liễu Tinh Hồn thấy không khí có vẻ thù địch, lên tiếng phân giải:

- Đại sư đừng giận, mọi người cũng chỉ là quan tâm đến bệnh nhân mà thôi. Chúng ta cứ từ từ, đợi ăn uống xong rồi hãy đi xem coi thử bệnh khó trị đến thế nào.


Nói rồi liền liếc Tĩnh Nguyệt đại sư một cái ra hiệu ý muốn bọn họ hãy đi chuẩn bị trước. Hiểu được ý tứ của lão, Tĩnh Nguyệt đại sư ngại ngần đứng dậy kéo mọi người đi khỏi để tránh gây sự làm Cửu Dã giận dữ.

Rời khỏi sân viện, Tĩnh Nguyệt đại sư lớn tiếng than:

- Cửu Dã đó tính tình thật cổ quái, khó đối xử quá.

Mọi người cũng đều nhận thấy, cùng gật đầu đồng ý đồng thời cũng cảm thấy có phần bất lực.

Thương Nguyệt lên tiếng khuyên:

- Tính kỹ, chúng ta chỉ muốn nhờ cậy y thuật của lão, hoàn toàn không liên quan đến con người lão. Chỉ cần lão có khả năng cứu chữa Ngạo Tuyết còn lại thứ khác không có quan hệ gì. Chỉ có một điều đáng chú ý, người này tựa hồ có mấy phần tà khí, chúng ta cần phải lưu ý đến.

Về đến phòng của Trương Ngạo Tuyết, Tĩnh Nguyệt đại sư dọn dẹp phòng rồi nói với Lý Hoành Phi:

- Ngươi đi thỉnh sư phụ của ngươi đến đây, để tránh việc Cửu Dã cho là chúng ta không có thành ý.

Phân công xong, bà cũng mời Thương Nguyệt, Tất Thiên ngồi xuống, rồi tự mình đi vòng vòng trong phòng, rõ ràng là tâm tình rất nóng nảy.

Sau khoảng thời gian cháy hết nén hương, Càn Nguyên chân nhân và Lý Hoành Phi cũng đến, đang chào hỏi mấy câu thì bên ngoài truyền vào tiếng của Phong Viễn Dương chào hỏi Diệp Tâm Nghi, Thái Phượng tiên tử, Tịch Diệt thiền chủ và Thiên Túc đạo trưởng cùng nhau đến thăm Trương Ngạo Tuyết.

Mọi người đứng dậy nghênh tiếp bốn người Diệp Tâm Nghi tiến vào, hai bên khách sáo chào hỏi, rồi Diệp Tâm Nghi hỏi:

- Cửu Dã đó chừng nào mới đến đây?

Tĩnh Nguyệt đại sư đáp lại:

- Hồi nãy thấy lão đang ăn cũng không còn nhiều nữa, ta nghĩ sẽ nhanh chóng đến thôi.

Lời vừa nói ra, Thiên Túc đạo trường liền lên tiếng:

- Bọn họ đã đến ngoài cửa viện rồi.

Diệp Tâm Nghi nhè nhẹ gật đầu mở miệng nói:

- Để tỏ vẻ kính trọng, chúng ta cũng nên đi ra nghênh tiếp đừng để mất đi vẻ uy nghiêm.

Mọi người lại đi ra ngoài phòng, nồng nhiệt nghênh tiếp Liễu Tinh Hồn và Cửu Dã đi vào.

Mọi người đứng lặng lẽ một bên nhìn Cửu Dã đang ngồi trước giường thăm mạch và khám bệnh cho Trương Ngạo Tuyết. Trong phòng im lặng như tờ, tiếng thở rất nhẹ khó nghe thấy, tất cả ánh mắt tập trung lại chờ đợi động tĩnh của Cửu Dã.

Cả nửa ngày, Cửu Dã mới đứng dậy hơi nhíu mày nói:

- Thương thế của cô ta có phần cổ quái, tạm thời chưa thể làm gì, ta phải suy nghĩ thật kỹ mới được.


Sắc mặt mọi người vừa có nét kinh ngạc vui mừng lại pha liền chút thất vọng, lời nói của Cửu Dã đầu tiên cho mọi người chút hy vọng, sau đó lại thêm chút nghi vấn làm mọi người đoán không được lão có cam đoan cứu tỉnh được Trương Ngạo Tuyết hay không.

Tĩnh Nguyệt đại sư nóng nảy nhìn lão hỏi: Nguồn: https://truyenfull.vn

- Cửu Dã đại sư, tình trạng của đồ đệ ta thật ra như thế nào, người có thể giải thích rõ hơn được không.

Cửu Dã trừng mắt bà một cái nhưng lập tức phát hiện mọi người đều nóng nảy nhìn, lão không chối được phải nói:

- Tu vi của người trên giường rất thâm hậu, nhưng trước đây cô ta bị thương rất nặng, may là trước mắt thương thế cũng đã ổn định. Chỉ có điều hiện tại cô ta bị ức chế bởi Cửu U Đoạt Hồn Khống Tâm thuật của Vu tộc, đại não đã bị chấn thương rất nặng, ngay cả tỉnh lại được cũng có khả năng xảy ra một số tình trạng không bình thường. May mắn thì hoàn toàn bình thường, không may mắn có khả năng mất đi ký ức hoặc thậm chí biến thành ngu si. Vì vậy, ta không dám ngang nhiên động thủ, phải suy nghĩ cẩn thận về nguyên nhân thứ nhất đó.

Tĩnh Nguyệt đại sư biến hẳn sắc mặt, cảm thấy càng bất an hơn hỏi liền:

- Xin được hỏi Cửu Dã đại sư, có biện pháp nào có thể giúp đồ đệ của ta an toàn tỉnh lại không bị gì không?

Bên cạnh, Càn Nguyên chân nhân vỗ nhẹ lên vai có ý khuyên bà không nên quá kích động rồi mới mở miệng hỏi:

- Cửu Dã đại sư chỉ mới nói nguyên nhân thứ nhất mà thôi, không biết ngoài điều đó ra có chuyện gì cần phải thận trọng xem xét hay không?

Cửu Dã nhìn ông tựa hồ chưa từng nói chuyện qua nhưng đã thấy nhiều lần.

- Hơn nữa, trong thân thể người ngồi trên giường có một sức mạnh rất kỳ lạ, liên tục tự động vận hành mà không hề chịu sự khống chế của người này. Sức mạnh này mặc dù không thể tra ra lai lịch xuất xứ thế nào nhưng nó lại là tác nhân quan trọng trong việc cứu người của ta. Nếu sức mạnh đó không ảnh hưởng gì đến ta và cô ấy, chuyện đó thiết nghĩ cũng không có quan hệ. Nếu sức mạnh đó bất ngờ biến đổi khi ta đang cứu người, thì có thể ảnh hưởng trực tiếp đến thần trí của người bệnh sau khi tỉnh dậy. Đây chính là nguyên nhân thứ hai. Còn có một nguyên nhân thứ ba, sâu trong đại não của bệnh nhân có dao động rất nhẹ, ta không có cách nào phán đoán chuẩn xác nên phải xem xét thật cẩn thận.

Nói rồi vẻ mặt trở nên lạnh lùng, không quan tâm đến ánh mắt của mọi người, tự động đi liền.

Diệp Tâm Nghi nhìn bóng Cửu Dã đi xa nhẹ giọng nói:

- Người này thật là cao ngạo, chỉ có điều thái độ có phần quá cổ quái. Liễu chưởng giáo, người cùng với lão có quen biết, vậy người đi hỏi xem cần bao nhiêu thời gian. Tốt nhất là hối thúc lão đừng để quá lâu làm cho mọi người đều lo âu.

Liễu Tinh Hồn nói:

- Minh chủ và mọi người an tâm, chuyện hôm nay cứ giao hết cho ta, nhất định ta sẽ không làm mọi người thất vọng.

Nói rồi liền xoay người đi theo hướng Cửu Dã. Diệp Tâm Nghi cũng quay quanh an ủi vài câu rồi cùng với mọi người đi theo rời khỏi.

Trong phòng, vẻ mặt mọi người rất nặng nề, lời của Cửu Dã đã đánh mạnh vào sâu trong lòng mọi người. Nếu Trương Ngạo Tuyết tỉnh lại bình thường, không có gì phải quan tâm. Nhưng một khi giống như lời của Cửu Dã, Trương Ngạo Tuyết tỉnh lại không may mà trở thành ngu si, lúc đó biết ứng phó làm sao đây? Thật khó tưởng tượng, không cách nào đối diện, mọi người đều né tránh chuyện đó.

Thời gian trầm mặc cứ trôi qua, phải thật lâu sau, Hứa Khiết mới lên tiếng phá vỡ yên tĩnh:

- Mọi người không cần lo lắng, đệ tử tin chắc Ngạo Tuyết không gặp chuyện gì đâu. Chúng ta phải có lòng tin đối với tỷ ấy, nhất quyết tin tỷ ấy hoàn toàn có khả năng vượt qua nguy hiểm để quay lại bên cạnh chúng ta, cùng chúng ta tiến thoái.

Nghe nàng nói như vậy, mọi người đều cảm nhận được lòng tin và sự cổ vũ của nàng, cuối cùng phấn chấn trở lại, ánh mắt kiên định và cầu chúc nhìn Trương Ngạo Tuyết trên giường.

Sau đó, mọi người trước sau rời đi, buổi chiều cũng không phát sinh thêm chuyện gì nữa. Ngày thứ hai, lúc Huyền Âm chân nhân biết được kết quả ngày thứ nhất, bất ngờ thở ra làm cho mọi người đều giật mình, không rõ lão vì chuyện gì lại có chút cao hứng. Mọi người hỏi dồn nhưng Huyền Âm chân nhân không đáp lời nào, chỉ thấy gục gặc đầu đầy vẻ phức tạp rồi lập tức quay về phòng nghỉ ngơi.

Giữa trưa, trong khi Dịch viên môn hạ đang lo lắng vì bệnh tình của Trương Ngạo Tuyết, đệ tử liên minh đột nhiên báo lại đã tìm thấy Kiếm Vô Trần mất tích mấy ngày nay, hiện đang trên đường quay về Hoa Sơn, chiều nay có thể về tới.

Đối với chuyện này, Dịch viên môn hạ quan tâm Trương Ngạo Tuyết không những không có chút gì cao hứng mà lại hơi có chút cảm giác bất an. Ngược lại, Diệp Tâm Nghi vừa nghe tin tức này, khuôn mặt mỹ lệ lập tức xuất hiện vẻ vui mừng.

Kiếm Vô Trần vừa về đến Hoa Sơn, thấy Diệp Tâm Nghi đang đợi trên lưng chừng núi xa xa, trong lòng có chút cảm động.

Vừa hạ xuống đất, Kiếm Vô Trần đã sớm che dấu mọi chuyện, cười nụ nhìn Diệp Tâm Nghi nói:

- Mấy ngày không gặp, muội ốm đi nhưng không ngờ lại đẹp hơn nhiều.

Đang lúc trước mặt mọi người, Diệp Tâm Nghi cười e lệ, nói sang chuyện khác:

- Huynh cũng đen đi đó, chắc là ăn uống khổ cực lắm? Đúng rồi, huynh đi đến những đâu, sao không thấy tin tức gì cả, nhiều người được phái đi tìm mà không tìm thấy, còn nghĩ huynh gặp chuyện rồi.