Nhìn lại đường đã đi, Lục Vân vuốt ve Tứ Linh thần thú khẽ nói:
- Tiểu Linh, ngươi có chắc là đôi huynh muội đuổi theo ta đã ngộ hiểm?
Hống lên một tiếng, Tứ Linh thần thú gật đầu biểu thị khẳng định. Thấy vậy Lục Vân lắc đầu im lặng, thân ảnh ngân quang loé lên rồi tiêu thất trong mây. Phía trên khu rừng âm u, một đạo hàn quang lướt qua, Lục Vân huyền diệu vô bì xuất hiện trên lưng chừng trời. Nhìn xuống phía dưới, chàng phát hiện một luồng kiếm mang cùng thanh tiêu đang thần tốc bay về phía đông, phía sau là tiếng cuồng hống của quái thú đang truy đuổi.
Thoáng động dung, Lục Vân hình dung hai người Trần Ngọc Loan đang vô cùng hoảng loạn và bị một con cự thú dài hơn mười trượng đuổi theo. Thấy bọn họ hồn phi phách tán, cái chết cận kề, Lục Vân không kịp suy nghĩ và cũng không cần biết mãnh thú đó từ đâu xuất hiện lao thẳng xuống, không khí xao động mạnh tạo thành một đạo khí trụ màu xanh theo Lục Vân phóng thẳng xuống đất. Trong rừng, Trần Ngọc Loan cùng Vương Học Phong mặt mày trắng bệch, hai người đã đào vong tới nơi sơn cùng thủy tận, thân thể dựa vào vách đá dựng đứng kinh hãi nhìn quái thú đang đuổi đến gần. Quái thú thân dài gần mười trượng toàn thân phát ra hắc sắc, móng vuốt to lớn như thạch trụ, chiếc đuôi to lớn không ngừng quất sang hai bên, đầu như cá sấu nhưng không có vảy, hai mắt ám đen, phía dưới miệng là một khối thịt lớn màu trắng, dài khoảng ba thốn. Trên lưng nó là một đôi cánh nhỏ màu huyết hồng phát sáng, ở giữa xưong sống là một hàng sừng sắc nhọn lấp loáng phản chiếu ánh sáng âm u lúc rừng chiều.
Nhìn con quái vật mỗi lúc một lại gần, Trần Ngọc Loan kinh sợ lớn tiếng khóc xen lẫn thoá mạ, toàn thân run rẩy nhãn thần tuyệt vọng. Đúng vào thời khắc nguy hiểm đó, một âm thanh đinh tai nhức óc truyền lại, không khí cấp tốc lưu động. Trong nỗi sợ hãi, hai người chỉ thấy một đạo cuồng phong lớn hơn mười trượng từ không trung lao xuống, kích trúng quái thú. Một tiếng gầm lớn kèm theo nộ hống của quái thú truyền lại. Hai người Trần Ngọc Loan chỉ thấy cuồng phong xung quanh, một luồng khí lưu cường mãnh ép hai người vào vách đá không thể cử động. Trong lúc mông lung khó hiểu, thân thể hai người chấn động, một cỗ cường đại chi khí bao bọc lấy thân thể và thần tốc mang hai người ra ngoài. Định thần nhìn lại, hai người vô cùng kinh hãi, họ đã ra xa gần trăm trượng!
Hai người nhìn thấy Lúc Vân đang đứng bên. Kinh hãi nắm lấy tay Lục Vân, Trần Ngọc Loan khiếp sợ nói:
- Thật sợ quá, quái thú thật đáng sợ, hãy đưa bọn ta ly khai khỏi đây.
Thấy hai người vẫn sợ hãi, Lục Vân lại cầm lấy tay hai người, một cỗ tịch diệt chi khí truyền vào nội thể hai người khiến hai người đang kích động bình tĩnh trở lại. Nhìn lại con cự thú đang cuồng nộ gầm thét, Lục Vân lên tiếng, giọng nhẹ nhàng:
- Hai người sao lại gặp con cự thú này? Nó thọ mệnh đã lâu, không một vạn năm cũng vài ngàn năm, phàm nhân không có khả năng đối phó.
Nắm chặt tay Lục Vân, Trần Ngọc Loan ủy khuất nói:
- Bọn ta chẳng phải theo ngươi sao, không may làm kinh động tới con quái vật này, cuối cùng suýt chút đã vào miệng nó. Truy Mộng, hãy đưa chúng ta ra khỏi đây, ta không dám ở đây nữa, cầu xin ngươi đó!
Quay lại thấy dáng vẻ yếu đuối của nàng, Lục Vân thở dài nói:
- Được, ta sẽ đưa các ngươi ly khai, nhưng nhớ từ sau không đuợc theo ta, ta có việc bên mình không thể mang các ngươi theo.
Nói xong, không chờ hai người hồi đáp, Lục Vân lại thi triển Không Gian Khiêu Dược chi thuật đưa bọn họ rời khỏi đó ngoài trăm dặm. Nguồn: https://truyenfull.vn
Buông tay, Lục Vân cổ quái nhìn Trần Ngọc Loan. Tiện tay, chàng cầm lấy chiếc ngọc tiêu trong tay nàng, nhìn nàng một lúc rồi nói:
- Ta sẽ truyền cho ngươi một chiêu kiếm quyết, coi như đền bù cho sự việc vừa rồi. Nhớ kỹ, sau này tới Trừ Ma liên minh sẽ có người chiếu cố cho hai ngươi. Được rồi, bây giờ hãy nhìn cho kỹ, ta chỉ dạy một lần thôi.
Hữu thủ lấy tiêu thay kiếm, thân thể Lục Vân tại không trung hóa xuất chín đạo nhân ảnh, phân ra chín hướng, sau cùng hợp lại thành một. Chín đạo kiếm khí hội tụ tạo thàn h một đạo kỳ quang chói sáng, đột nhiên tiêu thất không thấy tung tích.
Nhẹ nhàng hạ thân phía trước Trần Ngọc Loan, chàng quan sát thấy hai người vẫn đứng ngây ngốc, liền nói:
- Chiêu này gọi là Tâm Kiếm Vô Ngân, phật gia vô thượng kiếm quyết. Học được hay không còn xem phúc phận của ngươi. Một khi luyện thành, có thể tiến nhập cảnh giới tu vi cao tăng, khi đó sẽ ngẫm ra sự ảo diệu của chiê u này. Khẩu quyết đã ghi vào tâm, sau này phải cố gắng. Có điều phải nhớ, nếu sau này có người nhận ra chiêu này thì quyết không nói là ta truyền cho, nếu không sẽ nắm chắc cái chết không sai.
Trả lại ngọc tiêu, châu thân Lục Vân ngân quang đột hiện rồi tiêu thất trong không gian.
Ngây ngốc nhìn ngọc tiêu trong tay, Trần Ngọc Loan khẽ nói:
- Chúng ta có phải đang trong mộng, mơ thấy một thiếu niên tên Truy Mộng?
Nhìn lại, Vương Học Phong khẽ lắc đầu biểu thị đó khôn g phải giấc mơ. Trở lại khu rừng âm u, Lục Vân ý niệm ba động và tìm thấy túng tích quái thú. Xuyên qua một khoảng rừng rậm, Lục Vân tiến vào một tiểu cốc, nhìn kỹ cự thú phía trước. Tựa hồ phát giác khí tức con người, cự thú quay đầu lại, song nhãn huyết hồng lạnh lùng nhìn Lục Vân, trong miệng phát xuất một tiếng nộ hống, hiển nhiên nhận ra Lục Vân chính là người đã tập kích nó khi trước.
Vuốt ve Tứ Linh thần thú trên vai, Lục Vân khẽ nói:
- Tiểu Linh nhi, ngươi muốn ta quay lại có phải vì đám thịt trắng dưới miệng nó không, rốt cuộc nó có công dụng gì?
Khẽ kêu một tiếng, Tứ Linh thần thú cọ vào mặt Lục Vân thần tình nũng nịu như muốn khẩn cầu điều gì đó. Lục Vân hiểu ý, ánh mắt nghiêm nghị nhìn nó nói:
- Trong giới tu chân vạn vật có linh hồn, sao có thể dễ dàng đoạt đi sinh mệnh của nó!
Tứ Linh Thần Thú hai mắt long lanh nhìn Lục Vân, trong miệng phát ra những tiếng kêu ấm ức, thần tình của nó khiến Lục Vân mềm lòng:
- Ta biết ngươi mới sinh, sức mạnh chưa hoàn toàn phát huy hết. Nếu như ta giúp ngươi, liệu có tốt không, ngươi minh bạch chứ? Làn này tuy gặp được con vật có thể giúp ngươi phát huy nặng lực, nhưng ta hy vọng ngươi nghe ta, hiểu được đạo lý sinh tồn của vạn vật thế gian.
Nhìn con quái thú, Tứ Linh Thần Thú không nén được hống lên hai tiếng rồi chuyển thân bay đi, thần tình biểu lộ vẻ thất vọng. Thấy thần tình thất vọng ấy, Lục Vân hữu thủ xuất ra một cỗ lực lượng cường đại kéo lại, khẽ mắng:
- Nhìn bộ dạng của ngươi như là tức phụ bị oan ức, đáng bị đánh đòn. Thôi được, lần này ta đành nhượng bộ. Đã gặp thì coi như có duyên phận, ta sẽ giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện, nhưng sẽ không có lần sau đâu, biết chưa!
Kêu lên một tiếng lớn, Tú Linh thần thú vui sướng bay tới bên Lục Vân không ngừng cọ sát vào mặt chàng. Dáng vẻ tinh khôn vô cùng của nó khiến Lục Vân bật cười, yêu mến vuốt ve nó.
Cảm giác quái thú đang đến gần Lục Vân ngừng cười, mục quang chiếu xạ, nhãn thần lộ xuất cảnh giác.
Đột nhiên một tiếng gầm lớn truyền lại, miệng quái thú há rộng, một luồng cuồng phong xốc tới, cuốn Lục Vân về phía miệng con quái thú. Chỗ này hình như thiếu, mụi xem lại nhé Gào lên một tiếng thảm thiết, quái thú thu mình lùi lại mấy trượng, ánh mắt kinh sợ nhìn Lục Vân. Lúc này con vật mới cảm nhận được sức mạnh vô song của loài người, không thể động đến được. Sợ sệt, con vật liên tục gầm gừ, thân thể bắt đầu lùi về sau tìm cách thoát thân vào hang. Mỉm cười nhìn quái thú, tuy thân thể nó to lớn nhưng không thể so với Tam Đầu Linh Xà hay Ngũ Sắc Đại Bàng mà Lục Vân đã gặp, đối phó với nó thật giản đơn. Hữu thủ một lần nữa giơ cao, một đạo huyền thanh kiếm mang từ kiếm phát ra. Lần này Lục Vân thi triển đạo gia pháp quyết Thái Huyền Liệt Thiên Đạo, cũng muốn thử chút tuyệt học bình sinh. Ánh sáng xanh xé rách bầu trời. Kiếm phong thiểm điện chém xuống, một kiếm đâm trúng chỗ quái thú ẩn nấp, trên lưng nó máu chảy xối xả, quái thú gầm lên cuồng dại, toàn thân không ngừng run rẩy. Đúng lúc này, Tứ Linh thần thú như thiểm điện xuất hiện phía trước quái thú. Cảm giác được Tứ Linh thần thú đang tiến gần, quái thú phát ra những tiếng kêu thảm thiết, máu miệng phun ra như không muốn cho Tứ Linh thần thú tới gần. Đôi mắt đỏ của Tứ Linh thần thú nhìn thẳng vào tinh huyết đang lao tới, trong miệng phát ra những âm thanh hoan hỉ. Chiếc miệng nhỏ mở ra, một cỗ hấp lực cường đại hút chỗ máu đó vào cơ thể, sau đó nó lao vào đám thít trắng dưới cằm quái thú. Quái thú kinh hoảng kêu lên không thôi, hai chân trước không ngừng múa loạn lên ngăn cản thân thể nhỏ bé. Nhưng do Tứ Linh thần thú thân pháp thần diệu, thể hình nhỏ bé, nên dễ dàng xuyên qua phòng tuyến xuất hiện trước đám thịt trắng, một miếng ăn hết. Lúc này quái thú toàn thân kịch liệt chấn động, cả thân hình to lớn vùng vẫy điên cuồng, khiến cả sơn cốc rung động, vô số cự thạch kích vỡ thành bụi trong không trung trước sức mạnh của con quái thú. Tứ Linh thần thú kêu lên một tiếng xé toạc bầu trời áp tất cả âm thanh khác, nhanh chóng lao vào miệng quái thú. Lúc này, Tứ Linh thần thú xuyên vào thân thể quái thú, hấp thụ hết tinh khí của nó. Trong nháy mắt con quái thú ngã xuống đất, toàn thân run lên vài cái rồi ngừng thở. Khẽ thở dài nhìn mãnh thú, Lục Vân biết mình có phần ích kỷ nhưng lúc này nghĩ lại thì đã muộn. Trong lúc suy tư mắt chàng mờ đi, chỉ thấy Tứ Linh thần thú lặng lẽ đậu trên vai, song trảo quắp chặt một tấm thiết bài, trên khắc các ký tự mờ mờ.