Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 217: Thiếu Nữ Ngọc Loan

Lục Vân lặng lẽ nhìn rồi gật đầu:

- Được, cứ tùy theo ý của ngươi. Ngươi không đợi người khác ở đây chứ?

Hắc y nhân ha hả cười lớn nói: Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

- Yên tâm, ta không nhắm vào ngươi đâu, ta chỉ muốn biết chút ít sự tình mà thôi. Nhìn phương hướng ngươi đi, chắc muốn đến Trung Nguyên?

Lạnh nhạt gật đầu, Lục Vân đáp:

- Ta cùng tùy ý mà đi, muốn thử xem có tìm được cảm giác khi xưa hay không. Còn ngươi cũng đi Trung Nguyên?

Khẽ hiện tiếu ý, hắc y nhân nhìn về nơi xa, nhẹ giọng nói:

- Ta đến vì một người, chính xác hơn là vì một nữ nhân. Nhưng đáng tiếc giữa hai chúng ta lại có một kết giới vô hình ngăn cách, vì thế mà chúng ta khó mà đến được với nhau. Thử hỏi thế gian tình là gì, bất quá cũng chỉ là hai người tương tư, nhìn nhau mà không nói nên lời.

Thân thể chấn động, Lục Vân xúc động khi nghĩ đến câu nói, hai người tương tư, nhìn nhau không nói, chính là hình tượng ví dụ. Chàng ngẩng đầu nhìn trời cao, dần cảm thấy như đang bay trên không trung, bay tới một nơi xa xăm. Trong thinh không, một thanh âm như thật, như mơ vọng vào thính nhĩ hắc y nhân. Tưởng đến khi gặp mỹ nhân, cùng nàng nói những lời ngọt ngào, chỉ tiếc vầng minh nguyệt kia mãi mãi không thể nói nên lời.

Thân thể chấn động, hắc y nhân nhìn theo thân ảnh Lục Vân đang rời xa, nhỏ giọng thán phục:

- Nguyên lai cũng là một kẻ si tình, thật đáng gọi là một kẻ thiên nhai luân lạc.

Nói xong, đằng thân về một hướng khác, chốc lát biến mất trong sơn lâm. Giữa trưa, Lục Vân đã tới Quan Sơn, đi vào một tửu quán nhỏ bên đường. Vì là giữ trưa nên thực khách không ít, chỉ có bốn chiếc bàn cũ nên mọi người cứ phải chen chúc.

Nhìn thực khách một lượt, mục quang Lục Vân dừng lại ở một đôi nam nữ, đây là những người tu chân duy nhất trong quán. Thanh niên nhân vận thanh y, độ khoảng hai mươi ba, hai mươi tư, tướng mạo tuấn tú, trên bàn có đặt một thanh trường kiếm. đối diện có một nữ tử ước độ hai mươi, vận lục y, dung nhan kiều mỹ, đúng là một mỹ nhân. Thiếu nữ đặt trên bàn một chiếc ngọc tiêu màu xanh, trên thân tiêu khắc vô số những hoa văn diễm lệ, trông thật bắt mắt.

Chậm rãi tới trước mặt hai người, Lục Vân hỏi nhỏ:

- Xin lỗi, ta có thể ngồi đây không?

Nghe xong, đôi nam nữ ngẩng đầu nhìn Lục Vân thần tình có chút ngạc nhiên. Không biết có phải do bị vẻ anh tuấn của Lục Vân thu hút hay do bị khí chất nho nhã làm cho kinh thân.

Mục quang ngừng lại, nữ nhân đỏ mặt:

- Mời ngồi, xuất môn tại ngoại, mọi người phải tương trợ nên không cần đa lễ.

- Đúng, đúng, sư muội của ta nói phải, mời ngồi.

Thiếu niên thuận theo lời thiếu nữ nói. Cúi đầu mỉm cười, Lục Vân nhẹ nhàng ngồi xuống nói:


- Trông hai vị tu vi thâm hậu, nhất định xuất thân từ danh môn chính phái, không biết quý phái danh tự là gì?

Thanh y thiếu niên đỏ mặt đáp:

- Huynh đài thật chê cười, chúng ta đâu phải đệ tử danh môn đại phái, bất quá theo học vài ngày để cường thân kiện thể.

Lục Vân nghe xong liền cười, biết anh ta không muốn nói nên cũng không tiện hỏi. Sau đó lục y thiếu nữ lại nói:

- Sư huynh, có người xấu, tốt, chúng ta dù không phải danh môn chính phái nhưng cũng đường đường chính chính, hà tất phải sợ người ta chê cười.

Quay mặt nhìn Lục Vân, thiếu nữ nói:

- Chúng ta xuất thân từ Ngũ Hành môn, ta là Trần Ngọc Loan, còn đây là tam sư huynh của ta, Vưong Học Phong, còn huynh?

Thấy thần tình thản nhiên của thiếu nữ, Lục Vân cũng thay đổi suy nghĩ, hoài nghi hỏi:

- Các vị cứ gọi ta là Truy Mộng. Nhìn khí nhất của nhị vị huynh muội, chắc hai vị đã xuất sư, lần này ngao du thiên hạ hay mang trọng trách nào khác?

Vương Học Phong quay sang sư muội, thấy sư muội bình tĩnh, thực ra lòng gã không muốn cho Lục Vân biết mục đích của hai người nhưng sợ sư muội trách cứ nên chỉ biết nói với giọng tán thành:

- Chúng ta theo sư sư phụ đã mười lăm năm, ba ngày trước mới xuất sư. Thấy thiên hạ đại loạn, yêu ma hoành hành nên chúng ta muốn vì nhân gian xuất một phần tâm lực, trảm yêu trừ ma giúp thiên hạ.

Ồ lên một tiếng, Lục Vân nhìn lại hai nguời một lượt, giọng đầy thiện ý:

- Thật ra mà nói hai vị đừng tức giận, các vị đều có thiện tâm nghĩa cử, ta vô cùng tán dương, nhưng hiện nay Nhân gian rất nhiều yêu ma xuất hiện, nếu chỉ dựa vào hai vị thì không thể chống lại. Ta cho rằng, các vị có thể liên hợp với các đồng đạo, mọi người cùng chống lại yêu ma bảo vệ Nhân gian, đương nhiên cũng có thể tham gia những tổ chức chính đạo liên minh cùng mọi người tiêu diệt.

Vương Học Phong nghe xong bừng tỉnh, nhưng Trần Ngọc Loan lại thản nhiên gật đầu nói:

- Huynh nói dù không dễ nghe lắm nhưng ta biết huynh nói thật. Hiện tại chúng ta cũng đang định tham gia vào chính đạo liên minh lớn mạnh, chỉ là mới xuất đạo ba ngày có nhiều sự việc còn chưa rõ, chưa biết tham gia vào đâu. Tới đây, nghe trong Nhân gian xuất hiện hai chính đạo liên minh, thứ nhất là Lục viện liên minh do Tu chân Lục viện làm chủ, còn lại là Trừ Ma liên minh, không biết cái nào tốt, cái nào hợp với chúng ta?

Thấy thiếu nữ nhìn mình, Lục Vân bất giác trầm mặc. Chàng hoàn toàn không muốn đưa ra ý kiến, bởi vì vấn đề này chàng không muốn nói thêm. Nhưng khi nghĩ đến chính nghĩa thuần khiết của sư huynh muội, Lục Vân thật tiế c.

Trầm tư một lúc, cuối cùng Lục Vân cũng nhìn hai nguời nói:

- Về việc này, ta cũng không dễ đưa ra ý kiến, bởi vì hai bên cũng có những ưu khuyết điểm riêng. Tuy nhiên, nếu hai vị muốn đi thì khi gặp minh chủ Trừ Ma liên minh, hãy nói là bạn của Viên Mộc, họ có thể chiếu cố tới nhị vị. Nhưng nếu nhị vị tham gia Lục viện liên minh thì thì tuyệt đối không nói ra ta, nếu không sẽ mang tai họa. Hãy nhớ kỹ lời ta, có thể về sau sẽ tốt cho nhị vị.

Nói rồi Lục Vân rời đi. Trần Ngọc Loan nhìn theo thân ảnh, nhần thần có chút khó hiểu. Nàng liền kéo áo Vương Học Phong, nhanh chóng đuổi theo.


Trong rừng, hai người nhanh chóng nhận ra thân ảnh của Lục Vân, họ vội vàng thi triển khinh công đuổi theo. Không biết vô tình hay cố ý, thân hình Lục Vân như nước chảy mây bay, dù hai người thi triển toàn lực nhưng vẫn không theo kịp, khiến hai người kinh ngạc nhưng không khỏi thầm phục, tiếp tục truy theo.

Dưới ánh dương quang mùa hạ ba bóng nhân ảnh lao về phía trước, khoảng cách trăm trượng giữa họ vẫn không hề thay đổi. sau một thời thần đuổi theo, ba người không biết đã đi qua bao nhiêu dặm đượng, lúc này đã tiến vào khu rừng nguyên thủy âm u.

Thấy sắc diện Lục Vân bình ổn không đổi, Trần Ngọc Loan thấm mệt, mồ hôi chảy ra như mưa trên trán, thầm mắng:

- Thật là một kẻ cổ quái, chạy theo cả thời thần tốc độ không giảm mà ngày càng nhanh, muốn hại chết chúng ta sao?

Lát sau Vương Học Phong thất vọng nói:

- Sư muội, đứng là không thể trách được, chỉ trách chúng ta quá ngốc ra sức đuổi theo nên mới ra thế này.

Kêu lên một tiếng, Trần Ngọc Loan trừng mắt nói:

- Huynh muốn trách muội sao, nếu sợ liên lụy thì cứ quay lại, không cần huynh phải đi theo.

Vương Học Phong thần sắc đổi biến biết đã lỡ lời làm sư muội giận dữ, gã đổi mặt làm hoà:

- Sư muội chớ giận, ta nhất thời hồ đồ sao thể trách muội. Muội nói đuổi theo thì cứ đuổi ta tuyệt không phản đối.

Trừng mắt nhìn, Trần Ngọc Loan nói:

- Huynh biết là tốt, nếu không cứ liệu hồn với muội.! Nói rồi nàng lại tăng tốc, hướng về phía trước đuổi theo.

Chỉ với thời gian mấy câu nói, Trần Ngọc Loan đột nhiên phát giác Lục Vân đã biến mất khiến cho nàng vô cùng tức tối. Tìm quanh không thấy một đạo nhân ảnh, Trần Ngọc Loan giậm chân:

- Tức chết đi mất, nếu không phải huynh chọc tức hắn làm sao thoát được, huynh nói phải làm sao bay giờ?

Vương Học Phong cúi đầu nói:

- Sư muội không cần tức giận, ta tin hắn nhất định chưa thể đi xa đâu. Chúng ta hãy tìm lại nhất định sẽ tìm ra hành tung của hắn.

Nói rồi gã nhìn Ngọc Loan thấy nàng gật đầu, vội tìm kiếm xung quanh. Trên cao Lục Vân nhìn hai sư huynh muội thầm nghĩ:

- Các người theo ta chẳng ích lợi gì chi bằng tự tìm đường cho mình, đi theo ta chỉ hãm nhập hiểm cảnh. Xem ra các ngươi cũng có căn cơ, tương lai nếu nỗ lực sẽ có cơ hội dương danh thiên hạ. Hãy bảo trọng, những thiếu niên thuần khiết!

Nói xong chàng chuyển thân bay về phía bắc.

Lục Vân bỏ lại những đám mây phía sau, thầm nghĩ không lâu sẽ gặp được người bấy lâu nay chàng mong chờ, trên môi thoáng qua một nụ cuời. Đột nhiên Tứ Linh thần thú bay sau chàng phát ra những âm thanh kỳ quái, mục quang chú thị nhìn về phía sau, song nhãn hồng quang phát xạ.

Cảm thấy Thần thú khác lạ, Lục Vân hạ thân hỏi:

- Tiểu Linh nhi, phát giác chuyện gì sao, sao lại náo động bất an?

Không đợi Lục Vân phản ứng, Tứ Linh thần thú đậu xuống vai chàng lắc lư không ngừng, miệng nháy động như muốn nói điều gì. Đáng tiếc chàng không hiểu nên lắc đầu:

- Rất tiếc, ta không hiểu mi, ngươi làm cách khác cho ta hiểu.

Tựa hồ hiểu được ý Lục Vân, Tứ Linh thần thú đột nhiên bay vút lên, lượn vòng quay rồi đậu lên hữu thủ Lục Vân miệng vẫn phát ra những tiếng kêu khó hiểu. Cố gắng một lúc thấy Lục Vân vẫn không hiểu, Tứ Linh thần thú gầm lên một tiếng rồi cắn vào tay chàng ngậm chặt không rời.

Lục Vân biến sắc không ngờ Tứ Linh đột nhiên cắn mình. Đang lúc chưa hiểu chuyện gì thì cảm nhận có một luồng ý niệm từ từ truyền nhập, chàng bỗng nhiên cảm thấy tựa mình có thể hiểu rõ từng ý nghĩ muốn truyền đạt của Tứ Linh thần thú, cái này quả thật vô cùng kỳ diệu. Trong lúc còn đang khó hiểu, Tứ Linh thần thú toàn thân đột nhiên phát xuất ngũ thải quang hoa, thân thể bỗng nhiên thu nhỏ lại. Cứ vậy ba bốn lần, Tứ Linh thần thú thu nhỏ lại chỉ còn bằng đầu nắm tay, trên thân thể phát xuất ngũ thải quang hoa. Quang hoa quanh thân bất chợt tiêu thất, Thần thú đậu lên vai Lục Vân. Ý niệm nhất động, Lục Vân cuối cùng cũng hiểu được Thần thú! Nguyên lai vì cả hai hấp thụ tiên huyết nên tâm linh hai bên liên hệ đạt đến đồng tâm tương ứng. Đồng thời trong nội thể huyết dịch hàm chứa linh khí vô tận, đối với tu vi bản thân vô cùng hữu dụng, cố nhiên mới chỉ là một sự mở đầu.