Tiểu Chu ở trong cung đã gần một tháng, từ ngày miệng vết thương vỡ ra liền khép lại thật chậm. Chu Viêm Minh không yên lòng, hàng đêm tới ngủ lại. Nhưng cũng chỉ ôm y, thật sự nhịn không được, liền xoa nắn lung tung vài cái. Tiểu Chu đối với chuyện giường chiếu vô cùng nhạy cảm, Chu Viêm Minh cũng không bức bách y, thật sự là có vài phần đắc ý.
Ban đêm Tiểu Chu ngủ không yên, miệng vết thương nhức nhối khó nhịn, Chu Viêm Minh liền cùng y nói chuyện phiếm, ngày hôm sau sáng sớm vào triều, khó tránh khỏi mang hai con mắt gấu trúc đi gặp người khác.
Đến lúc này, trong triều đình lời đồn đại nổi lên bốn phía, hơn nữa hậu cung vô chủ, ẩn ẩn nổi lên một hương vị bất an khó lường.
Chu Viêm Minh đối đãi với phi tử trong cung từ trước đến nay rất hợp lý, không thiên vị cũng không quá khắt khe. Cũng nhiều kẻ nhan sắc hơn người, sau khi vào cung dồn hết công sức, thủ đoạn, nhưng cũng không thể khiến Chu Viêm Minh xiêu lòng. Chỉ đành nói hắn thiên tính như thế, liền đem đầy bụng nhiệt tình nuốt xuống dưới.
Đột nhiên xuất hiện một Nghiêm Tiểu Chu không rõ lai lịch, xuất thân nghèo hèn, lại là nam tử. Các phi tần trong hậu cung sao có thể cho qua mối nhục này?
Một phi tử họ Kiều, nhan sắc có một không hai trong thiên hạ, thế nhân gọi nàng là Giang Đông Tiểu Kiều. Nàng dần trở nên kiêu ngạo, nhưng ở trong cung mấy năm, Chu Viêm Minh đối đãi với nàng cũng chỉ như bao người. Nàng trong lòng buồn bực, một ngụm ác khí không chỗ bộc phát, một ngày nghe được cung nhân nói chuyện phiếm, nói là Hoàng Thượng dạo này chỉ tới một chỗ, còn nói trong điện đó giấu mỹ nhân, lại là nam tử, liền hi hi ha ha bật cười.
Kiều phi trong lòng tức giận, gọi người đuổi mấy cung nhân kia ra ngoài, còn chính mình lại đứng ngồi không yên, phẫn nộ ngây người sau hồi lau rốt cục bước ra khỏi cửa.
Kiều phi tính tình vốn vui vẻ, ngày thường không có việc gì cũng thường đi dạo chung quanh, đường xá trong cung coi như quen thuộc. Đi mất nửa ngày mới tới được thiên điện trong lời nói của bọn cung nhân.
Trong phòng bố trí thập phần đơn giản, không thấy một tia động thái. Cung nữ vừa thấy Kiều phi, vội quỳ xuống thỉnh an. Kiều phi nói: “Chủ tử các người đâu, gọi y ra gặp ta.”
Cung nữ nói: “Nghiêm đại nhân có thương tích trong người, không thể rời giường.”
Kiều phi cười lạnh nói: “Thật cao giá, đã vào cung thì phải theo quy củ trong cung, Kiều thục phi ta là do Hoàng Thượng đích thân phong tặng, liễn phượng xe loan rước vào tận cung, còn không xứng để người này thi lễ sao?”
Đẩy cung nhân kia đi thẳng vào, quả nhiên thấy một thiếu niên tựa trên giường, trong tay là một quyển sách, thấy nàng xông tới, hai hàng lông mày vừa nhấc, trong mắt hàn quang bắn ra bốn phía, khiến nàng không tự chủ được mà bất giác lùi về sau.
Hồi lâu, nàng mới lấy lại tinh thần, nói: “Thấy bản cung ngươi còn không quỳ, muốn chờ đại hình hầu hạ sao?”
Tiểu Chu chỉ lạnh lùng nhìn nàng. Kiều phi lâu nay ở trong hậu cung, hoàn toàn không biết người này là ai, nghe cung nhân không ai mở miệng nói một lời, tỏ vài phần khinh miệt: “Bộ dáng này cũng thật tuấn tú, nhưng đường đường nam nhi bảy thước, rơi vào cái chốn của nữ nhân, thật khiến cho đàn bà đứng sau lưng cười nhạo.”
Hầu hạ Tiểu Chu là Đông Tụ vốn đã ở trong cung nhiều năm, biết trong cung có một số việc, vốn nên không nghe – không nhìn – không nói, nhưng Kiều thục phi tuổi trẻ nông nổi, làm sao hiểu được đạo lý này. Đông Tụ cười nhẹ nói: “Nương nương tới vừa lúc, Nghiêm đại nhân được Hoàng Thượng ban long ân, ở trong cung dưỡng bệnh, nương nương đến đây, cũng có thể cùng Nghiêm đại nhân nói chút chuyện giải buồn.”
Kiều phi vốn ngang ngạnh, không biết Đông Tụ vì nàng mà lên tiếng, cười lạnh nói: “Y tính làm gì vậy, bất quá là trò cười nhất thời của Hoàng Thượng, lấy việc tìm nam sủng làm vui, bản cung phải giải buồn cho y sao, ngươi nha đầu to gan, lại đem bản cung so với hạng người này!”
Đông Tụ nào biết rằng vị nương nương này không biết tốt xấu như thế, vội lui ra phía sau từng bước nói: “Nương nương bớt giận, là nô tỳ nói chuyện không biết đúng mực, nô tỳ biết sai rồi.”
Kiều phi nói: “Không để cho ngươi mất ba phần nhan sắc, ngươi cũng không biết bản cung lợi hại thế nào, người đâu, vả miệng cho ta!”
Đông Tụ sợ tới mức cả người run run, Tiểu Chu lúc này nhẹ nhàng đặt sách trên mặt bàn, nói: “Thục phi nương nương.”
Kiều thục phi cũng đang chờ y mở miệng, nghiêng mặt hướng y mỉm cười: “Như thế nào, bản cung muốn giáo huấn một kẻ nô tài cũng không được sao?”
Tiểu Chu nói: “Nô tài này tuổi đã không còn nhỏ, làm hại thiên kim quý thể của nương nương, vả miệng không khỏi quá tiện nghi cho nàng sao? Chi bằng cắt lưỡi nô tài này, lấy dây nhỏ khâu miệng nàng, ở hai má đục lỗ, mỗi ngày lấy nước sôi đổ vào, khiến nàng muốn sống không được, muốn chết chẳng xong, chẳng phải sẽ khiến nương nương hết giận.”
Kiều thục phi nghe mà dựng tóc gáy, chớp đôi mi lạnh lùng nói: “Ngươi đừng mang ba cái thủ đoạn hạ lưu này dọa ta, ta còn không biết các ngươi là người thế nào sao? Ỷ vào vài phần tư sắc mị hoặc Hoàng Thượng, cũng không xem thân phận của mình là gì, cái gì bẩn thỉu thối tha đều đem tới bên người Hoàng Thượng, ta thật muốn xem ngươi có thể kiêu ngạo được mấy ngày!”
Tiểu Chu vẫn cúi đầu, nghe xong lời này, mi mắt khẽ nâng, ánh mắt âm u trừng hướng nàng. Kiều phi hoảng sợ, thất tha thất thểu thối lui đến cửa, vẫn cố kêu lên: “Ngươi nghĩ ngươi được Hoàng Thượng sủng ái, ngay cả quốc luật gia quy cũng không để vào mắt, ngươi là vật tiêu khiển của người khác, một người nam nhân, người bên ngoài nhìn vào sẽ ghê tởm, ngươi còn không biết cảm thấy thẹn sao?”
Đông Tụ nghe được lời này càng mất bình tĩnh, quỳ gối bên giường Tiểu Chu nói: “Nghiêm đại nhân, ngài ngàn vạn lần đừng để trong lòng, người bên ngoài bất quá là ghen ghét ngài, ngài phải chú ý giữ gìn thân thể mới đúng.”
Tiểu Chu cũng không nói lời nào, quay đầu, chỉ thấy trên thái dương nổi lên mấy đường gân xanh nhạt.
Đông Tụ mấy ngày nay đi theo y, biết y là người cực kì nguy hiểm, không chịu nghe ai khuyên giải, ngược lại dễ dàng tích tụ cơn giận dữ. Nàng sợ y tức giận đến chịu không nổi, nói: “Nghiêm đại nhân. bất quá, nô tỳ liền đi báo cáo Hoàng Thượng ——”
Tiểu Chu nhẹ giọng nói: “Không liên quan đến ngươi.”
“Nhưng ——”
Tiểu Chu nói: “Ngươi hãy lo làm đúng trách nhiệm của mình đi.”
Đông Tụ trộm nhìn sắc mặt y, tuy có vài phần tối tăm, nhưng cũng rất bình tĩnh, nhìn không ra tâm tư. Chỉ trong chốc lát đã thấy y cầm cuốn sách, liền không nói thêm gì nữa.
Ban đêm Chu Viêm Minh lại tới, Đông Tụ liền trộm đem sự tình nói với hắn, Chu Viêm Minh vừa nghe liền trầm mặt: “Thật kỳ cục, trẫm sủng hạnh người nào cũng phải chờ các nàng gật đầu sao? Phạt nàng vào lãnh cung tự suy nghĩ.”
Đông Tụ nói: “Nương nương cũng bất quá là tuổi trẻ không hiểu chuyện, phạt nặng quá ngược lại làm cho Nghiêm đại nhân sau này khó làm người.”
Chu Viêm Minh liếc nhìn nàng một cái nói: “Ngươi nói nên làm gì?”
Đông Tụ nói: “Chỉ cần cảnh cáo nàng một tiếng là được.”
Chu Viêm Minh cười vỗ vai nàng: “Đông Tụ ơi Đông Tụ, đáng tiếc ngươi không phải nam nhi, bằng không trẫm nhất định sẽ trọng dụng ngươi.”
Đông Tụ vội vàng quỳ rạp xuống đất: “Có thể hầu hạ Hoàng Thượng đã là phúc ba kiếp tu luyện của nô tỳ.”
Chu Viêm Minh mỉm cười vào phòng. Tiểu Chu chưa ngủ, y ở trên giường đọc sách. Chu Viêm Minh đi tới, tỏ vẻ thân mật. Tiểu Chu có chút không tình nguyện, Chu Viêm Minh chui vào chăn ôm eo y, siết chặt.
Tiểu Chu thở nhẹ một tiếng kêu đau, Chu Viêm Minh thừa dịp y phân tâm, đoạt lấy cuốn sách trong tay y: “Ngươi càng lúc càng lớn mật, trẫm đến đây cũng không vấn an.”
Tiểu Chu nói: “Không phải Hoàng Thượng ngại phiền sao?”
Chu Viêm Minh nói: “Cũng không thể không để trẫm vào mắt chứ.”
Tiểu chu nói: “Hoàng Thượng nói quá lời rồi.”
Chu Viêm Minh nói: “Ngươi cả ngày đọc sách vẫn chưa mệt sao.”
Tiểu Chu nói: “Nhàn rỗi quá, còn có thể làm được chuyện gì.”
Chu Viêm Minh cười cười liếm nhẹ vành tai y, đè y xuống nói: “Muốn xem, hãy xem sách của nữ giới, so với sách thường cũng có nhiều công dụng.”
Tiểu Chu lạnh lùng liếc hắn một cái nói: “Có phải người muốn vi thần khoác y phục rực rỡ như nữ tử hay không?”
Chu Viêm Minh cười ra tiếng: “Nếu ngươi nguyện ý, trẫm cũng không có ý kiến gì.”
Tiểu Chu bật dậy, Chu Viêm Minh vội từ sau ôm lấy y nói: “Nói chơi thôi mà, ngươi không nên tưởng là thật.”
Tiểu Chu nói: “Hoàng Thượng miệng vàng lời ngọc, nếu nói, vi thần nào dám không nghe theo.”
Chu Viêm Minh nói: “Ngươi lại tức giận cái gì, trẫm nói chuyện tình, ngươi lại cố ý không nghe?”
Tiểu Chu khẽ nâng mi mắt nhìn hắn, Chu Viêm Minh ôn nhu nói: “Tốt lắm tốt lắm, trẫm biết ngươi trong lòng ủy khuất, nhưng khó khăn lắm mới có thể ở cùng nhau, ngươi lại hồ nháo là có ý tứ gì.”
Nhẹ nhàng tiến sát vào người y, Tiểu Chu vung mạnh tay, đầu ngón tay sượt qua cằm hắn. Chu Viêm Minh đau đớn che mặt lại, trong lòng có chút căm tức, kinh ngạc ngồi trong chốc lát, rồi lại thở dài.
Phúc Hỉ thấy Chu Viêm Minh mấy ngày nay tinh thần không tốt, trong lòng biết rõ là tại sao, nhưng cũng có chút kinh ngạc. Đã biết chủ tử đối với vị Nghiêm đại nhân kia thế nào, từ sau án Mai thị liền đối xử tốt với y hơn. Phúc Hỉ cũng không ngờ Hoàng Thượng có nhiều nhu tình mật ý như vậy, có đôi lúc khiến hắn từng đợt nổi da gà.
Lúc trước Nghiêm Tiểu Chu thi đậu Thám hoa, cũng là Phúc Hỉ tuyên y vào cung dự yến tiệc. Sau mọi người đều tự hồi phủ, chỉ có y bị Hoàng Thượng trực tiếp ấn xuống giường. Ban đêm Phúc Hỉ nghe tiếng y khóc thảm thiết, không khỏi toát ra một thân mồ hôi lạnh. Ngày hôm sau đưa y ra cung, y dường như đã biến thành một người khác.
Phúc Hỉ đối với vị Nghiêm đại nhân này vạn phần không nắm rõ, nhìn hai người họ vừa giống như tâm đầu ý hợp, nhưng lại không có chút ý tứ thân mật, thật là quỷ dị tới cực điểm
Phúc Hỉ là người thông minh, tâm tư tuyệt không lộ trên mặt, một mặt giúp Chu Viêm Minh vui vẻ.
Chu Viêm Minh sao không biết ý hắn, cười nói: “Thằng nhãi con này, ngày nào đó cho ngươi đến hình bộ một lần, ngươi cũng sẽ thành thật thôi.”
Phúc Hỉ lập tức quỳ xuống: “Hoàng Thượng tha mạng, nô tài nhát gan, chỉ sợ còn chưa tới đại đường đã bị hù chết.”
Chu Viêm Minh nghe xong lời này, lại hơi hơi nheo mắt nói: “Lại nói tiếp, Nghiêm Tiểu Chu cùng ngươi, thực tại cũng không kém nhau mấy tuổi ——”
Phúc Hỉ cười nói: “Nghiêm đại nhân đang ở trong cung buồn bã không vui. Trước đó vài ngày Giang Nam tiến cống một con chim bảy màu, Nghiêm đại nhân không phải người Tô Châu sao? Nô tài thay Hoàng Thượng tặng, nói không chừng có thể khiến y cười.”
Chu Viêm Minh nói: “Tính tình y cũng không thích mấy trò biểu diễn vặt vãnh cho lắm.”
Phúc Hỉ vui vẻ nói: “Hoàng Thượng tặng, tất nhiên sẽ khác rồi.”
Chu Viêm Minh lắc đầu, hắn đã khi nào làm chuyện này đâu, mang đồ vật này nọ đổi lấy niềm vui của người khác, từ trước đến nay chỉ có người ta phải làm hắn vui. Do dự một lúc lâu, lại vẫn khoát tay, phân phó Phúc Hỉ: “Đem con chim kia tặng đi, một con chim thôi, cũng không phải vật quý gì.”
Hai người từ đại điện đi ra, trời cũng đã tối. Phúc Hỉ đốt đèn lồng, gió lạnh thấu tận xương, thổi trúng ngọn đèn dầu từng trận lay động.
Xuyên qua ngự hoa viên, đi tiếp một đoạn, chợt nghe một tiếng thét chói tai cách đó không xa. Phúc Hỉ sợ tới mức đánh rơi lồng đèn trước mặt Chu Viêm Minh, quát to: “Người nào, sao dám quấy nhiễu Thánh Thượng!”