Tiểu Chu hốt hoảng nhấc mắt, con ngươi đen thẳm sắc như tên bắn, dị thường âm ngoan hướng về phía hắn!
Chu Viêm Minh trong lòng giận dữ, nhấc chân kéo y tới giường, túm vạt áo y, tát y liên tiếp mười cái. Y không phát ra âm thanh gì, chỉ lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn, Chu Viêm Minh tức giận dùng hết khí lực đoán tâm ý lúc này của y.
Các cung nữ nghe thấy tiếng động bên trong, không dám bàn tán, chỉ thấy một cảnh tượng như vậy, lúc này mới bổ nhào dưới chân Chu Viêm Minh: “Hoàng Thượng bớt giận, Hoàng Thượng, trăm triệu lần không nên tổn hại long thể!”
Chu Viêm Minh ngừng tay, lúc này cung nữ kia mới quát Tiểu Chu: “Có nghe hay không, đây mới là thái độ làm thần tử!”
Bỗng thấy Tiểu Chu cả người run rẩy, khuôn mặt như bạch ngọc giờ đây không một chút huyết sắc, chỗ thái dương nổi lên một tầng mồ hôi, không biết cung nữ nào kêu to một tiếng: “Nguy rồi.”
Chu Viêm Minh trong lòng trầm xuống, vội vàng tới trước mặt y, y lại nhanh tay giữ chặt vạt áo không chịu buông tay. Chu Viêm Minh tức giận nói: “Ngươi chết cũng mặc ngươi, nhưng những người bên cạnh ngươi sẽ không được yên ổn!”
Lúc này mới ép y buông tay, lại nhìn quần áo phủ lên vết thương được băng bằng vải bông sớm đã thấm đầy máu. Chu Viêm Minh lửa giận dâng cao, một mặt phân phó người đi truyền ngự y, một mặt ôm chặt Tiểu Chu thay y giữ miệng vết thương.
Tiểu Chu đã đau đến mức mất tỉnh táo, chỉ nghe bên tai có người không ngừng nhắc đi nhắc lại, Tiểu Chu trong lòng phiền chán, chầm chậm mở mắt, khuôn mặt gần trong gang tấc không còn chút hung bạo nào, biểu tình lo lắng. Tiểu Chu nhíu mày, không khỏi có chút ngẩn ngơ.
Ngự y tới, tháo hết vải bông đã thấm đầy máu, thấy miệng vết thương rách ra trông rất dữ tợn, bất giác hít một hơi khí lạnh.
Chu Viêm Minh sắc mặt hơi trầm xuống, khó có thể nói được gì. Hắn gắt gao nắm tay Tiểu Chu, biết là y rất sợ đau, răng cắn chặt môi đến bật máu. Hắn liền đưa tay tới miệng y. Tiểu Chu ngạc nhiên nhìn hắn một cái, hắn lạnh lùng nói: “Nếu đau quá thì hãy cắn nó đi.”
Tiểu Chu nào dám hạ miệng, chậm rãi quay mặt đi. Chu Viêm Minh trong lòng có vài phần tức tối, hắn từ nhỏ đã quyền cao chức trọng, tính tình vô pháp vô thiên, khó có khi để tâm đến người nào. Nay Tiểu Chu lại dám không cảm kích, trên mặt sớm là một mảnh khô nóng.
Ngự y gặp cảnh này, cũng loáng thoáng nghe vài tin đồn, trong lòng kinh ngạc tới cực điểm. Thánh Thượng Chu Viêm Minh bộ dạng phong lưu, tài văn chương hơn người, không nói đến là vua của một nước, cho dù chỉ là một vị công tử bình thường, cũng sẽ có rất nhiều khuê nữ ái mộ. Hắn cũng không sủng hạnh phi tử nào, hai mươi bảy tuổi, đã không còn nhỏ nữa, đến nay không có con nối dòng, khiến triều thần cả ngày đứng sau tốn hơi thừa lời.
Nếu nói hắn ham mê nam sắc, trong triều thần tử bộ dạng xuất chúng đích thực không ít, Phó Vãn Đăng tuấn tú lịch sự tao nhã, Cảnh Loan Từ như châu như ngọc, Vân Dương hầu Trường Bình Hậu không ai có thể nói là không phải tuyệt thế mỹ mạo, nhưng cũng không thấy hắn có chút để tâm. Sao lại là Nghiêm Tiểu Chu!
Ngự y nhịn không được khẽ nâng mi mắt nhìn trộm, bắt gặp Tiểu Chu mở to đôi mi thanh tú, dung mạo quả thực hơn người. Nhưng kỳ quái nhất chính là, người này mềm mỏng mà không yếu ớt, cái yêu mị ẩn trong dáng vẻ xơ xác tiêu điều, ánh mắt giống như hàn đăng, chỉ cần y ngẫu nhiên liếc mắt liền khiến lòng người phát lạnh.
Ngự y vội vàng cúi đầu, Chu Viêm Minh cảm thấy ngón tay căng thẳng, vội hỏi: “Đau lắm sao?”
Tiểu Chu thản nhiên nói: “Không chết là được.”
Chu Viêm Minh bị y làm cho cứng người, một lúc lâu sau mới nói: “Ngươi không cần so đo với trẫm, thân thể là của mình, chẳng lẽ trẫm có thể đau thay ngươi?”
Ngự y nghe hai người này nói chuyện, không màng lớn nhỏ, hoàn toàn là khẩu khí liếc mắt đưa tình, lại kinh ngạc không biết làm sao cho phải.
Chu Viêm Minh chờ lâu mất kiên nhẫn, thấy cử chỉ ngự y càng lúc càng khác lạ, không khỏi quát khẽ một tiếng: “Niếp Thủy Xuyên to gan, trẫm ở ngay đây cũng không cho vào mắt sao.”
Niếp Thủy Xuyên sợ hãi, dập đầu trên mặt đất: “Hoàng Thượng bớt giận, thần tội đáng chết vạn lần, Hoàng Thượng bớt giận…”
Chu Viêm Minh sao không biết trong lòng ngự y đang suy nghĩ điều gì, cười lạnh một tiếng nói: “Đã nhìn đủ chưa?”
Niếp Thủy Xuyên thân đổ mồ hôi lạnh, quỳ lê vài bước nói: “Hoàng Thượng, vi thần chỉ…”
“Chỉ tò mò thôi?” Chu Viêm Minh thay lão tiếp lời, đứng lên nói “Thật quái lạ, trẫm nghĩ muốn cái gì, làm cái gì, vui cái gì, tốt cái gì, chẳng lẽ đều phải để các ngươi xem qua, miệng thì nói đường hoàng, sao không chịu đem tâm tư này dùng cho việc nước!”
Niếp Thủy Xuyên chưa gặp chuyện này bao giờ, sớm sợ tới mức toàn ran run rẩy. Chu Viêm Minh thấy lão quỳ trên mặt đất, sắc mặt khó coi, không khỏi khẽ thở dài. Hắn cũng bất quá là mấy ngày nay tâm trạng không tốt nên nóng nảy, mượn đề tài để nói chuyện của mình mà thôi: “Thôi, niệm tình ngươi ngày thường luôn thận trọng từ lời nói đến việc làm, trẫm cũng không cùng ngươi so đo, mau cút đi!”
Gánh nặng trong lòng Niếp Thủy Xuyên được giải, lúc này mới vội vàng chạy ra cửa.
Chỉ để lại Chu Viêm Minh cùng Tiểu Chu hai mặt nhìn nhau, cùng đống vải chưa băng bó xong. Cả hai đều là chủ nhân chưa phải đụng tới việc gì, chẳng ai biết nên xử lý thế nào.
Chu Viêm Minh khoanh tay ho nhẹ một tiếng: “Này …”
Tiểu Chu nói: “Hoàng Thượng ép ngự ý rời khỏi?”
Chu Viêm Minh ánh mắt dao động, nhìn ra nơi khác: “Đúng.”
“Có thể nào… Hoàng Thượng nghĩ muốn tự tay làm sao?”
Chu Viêm Minh lại khụ một tiếng: “Cái kia …”
“Quên đi.” Tiểu chu nói”Cũng không phải vết thương gì nghiêm trọng, như vậy cũng là tốt rồi.”
Chu Viêm Minh thấy thật xấu hổ, muốn gọi cung nữ lại hỗ trợ, nhưng cuối cùng vẫn mặc kệ. Khó khăn lật tung mớ vải bông ra soi xét, kinh hỉ cười nói: “Là nơi này.”
Tiểu Chu nhìn hắn: “Hoàng Thượng …”
“Cái gì?”
“Vải bông.”
“Hả?”
“Người lại gỡ ra hết.”
Chu Viêm Minh chột dạ cười cười: “Không tìm hiểu sâu sao có thể biết rõ ràng, trẫm phải xem từ đầu chứ.”
Tiểu Chu nói: “Hoàng Thượng anh minh.”
Chu Viêm Minh trên trán đổ một tầng mồ hôi, trộm nhìn Tiểu Chu, khuôn mặt y nghiêm nghị, không có ý đùa cợt. Chu Viêm Minh càng thêm nghi ngờ, đùa nghịch lung tung một hồi, cuối cùng nói: “Chính là như vậy.”
Tiểu Chu nhìn qua, trên miệng vết thương rõ ràng là một con bướm hay đóa hoa rối tung gì đó, giương mắt nhìn Chu Viêm Minh, lại nhìn ” đóa hoa ” bằng vải, nhất thời không nói gì.
Mặt trời đã lên cao, Cảnh Loan Từ cùng chúng thần bảo vệ Nghiêm Tiểu Chu, hơn nữa Chu Viêm Minh một mặt thiên vị, một mặt lại đem sự tình áp chế.
Mai Tiếu Lâu vẫn căm giận nói: “Nghiêm Tiểu Chu bất quá chỉ là một gã hình bộ ngũ phẩm, ban ngày ban mặt dám cắn trộm quan lớn triều đình, nếu không phải vì chuyện Hàn quý nhân bại lộ, nhà họ Mai chẳng phải sẽ bị y làm hại sao!”
Cảnh Loan Từ nói: “Không thể nói như vậy, Mai đại nhân, Nghiêm phủ thủ ngày thường không thù không oán với ngươi, tội phạm kia dưới tình thế cấp bách nói hươu nói vượn, y cũng bất quá là làm công việc thôi. Khi Hoàng Thượng xem xét, thánh tâm như nguyệt, sẽ làm sáng tỏ mọi chuyện.”
Mai Tiếu Lâu cười lạnh: “Thánh tâm như nguyệt, hừ, thánh tâm như nguyệt, ta xem …”
Tư Mã Lan Thành vội nói: “Mai đại nhân chớ hồ đồ.” Sau đó túm hắn lôi ra cửa.
Cảnh Loan Từ âm thầm thở dài, vừa ra tới đại điện đã thấy Chu Viêm Húc chắp tay đứng dưới bậc thang cẩm thạch, sắc mặt có vẻ không vui.
Cảnh Loan Từ hỏi: “Ngươi ở trong này làm gì?”
Chu Viêm Húc hất hàm: “Ngươi băng thanh ngọc khiết, tại sao lại làm chuyện thấp kém này?”
Cảnh Loan Từ nói: “Hoàng Thượng đích thân ra lệnh, ta còn có thể làm sao?”
Chu Viêm Húc lại nói: “Ta còn không biết tính tình của ngươi sao, là do Hoàng Thượng kề dao trước mặt ngươi, ngươi sao có thể nói dối không hề chớp mắt?”
Cảnh Loan Từ cười: “Lại bị tiểu thiếp nào làm cho tức giận, muốn tới nơi này tìm ta hồ nháo?”
Chu Viêm Húc cầm tay hắn nói: “Ngươi hãy nói thật, có phải hay không là vì ta?”
Cảnh Loan Từ đưa ánh mắt như bích thủy nhìn hắn, nói: “Ơn tri ngộ của Vương gia, Cảnh mỗ trọn đời khó quên, dù là lên núi đao xuống biển lửa, vì Vương gia, ta cũng sẽ hết lòng.”
Chu Viêm Húc chấn động: “Ơn tri ngộ? Ta đối với ngươi —— cũng chỉ có ơn tri ngộ sao?”
Cảnh Loan Từ nói: “Đại trượng phu một đời thái độ làm người đỉnh thiên lập địa, nếu có chút kính trọng ái mộ, noi theo Tử Kì, Bá Nha, cũng sẽ muôn đời lưu danh. Dù có chút hạ lưu xấu xa, cũng không khiến ta đổi ý!”
Chu Viêm Húc thấy y nói thẳng, sắc mặt như ngọc, thần thanh khí sảng, lại cảm thấy được trong lòng một trận ngậm hờn: “Vương gia ta hàng ngày đầy bụng hạ lưu xấu xa, Cảnh Loan Từ, ngươi một tia nhược điểm cũng không lộ cho ta, bằng không khi mang được ngươi lên giường, ta sẽ đảo ngược tình thế!”
Hắn nhất thời nóng vội lớn giọng ồn ào, khiến toàn bộ thị vệ trên đại điện hướng sang chỗ hai người hóng chuyện.
Cảnh Loan Từ đỏ mặt lắp bắp: “Ngươi ngươi ngươi … ngươi đúng là dâm trùng, mau quên cái mộng xuân thu ấy đi!”