"Lần đại hội luận võ này Thái tử đà sớm âm thầm thao túng rồi, trong nội bộ đã xác định Vân Hải Lam là quán quân, ai dám tranh đoạt với nàng ta
người đó chính là địch nhân của Thái tử, thể lực của Thái tử trải rộng
bốn đại học viện, Dương Kỳ, ngươi nên suy nghĩ kỹ càng "
Vân Hà cứ vậy rời đi.
Thế nhưng câu nói của hắn lại truyền vào trong đầu Dương Kỳ.
Dương Kỳ lúc này mới biết cái tên Thái tử này đúng là không bình thường,
trước đây hắn đã nghe nói người này thành lập các thế lực khác trong bốn đại học viện, nhưng hắn chỉ nghĩ thể lực đó là lực lượng nhỏ, bởi vì
các học viện không có khả năng cho một người ở bên ngoài khống chế đệ tử dưới trướng của mình.
Thế nhưng hiện giờ sự thực đà khác, rất nhiều cao thủ của học viện Thiên Vị sợ Thái tử hơn sợ hổ.
Ngay cả cái tên tuyệt thể thiên tài Vân Hà này cũng phục tùng Thái tử.
Một thể lực bình thường không cách nào làm được.
Dương Kỳ thậm chí có một loại ảo giác Thái tử chính là người được bốn đại học viện đồng thời bồi dưỡng? Nhưng mà ngâm lại thì khả năng này không khả
thi, bốn đại học viện bề ngoài thì là danh môn chính đạo, trên thực tế
lại giống như nước với lửa.
Có một giải thích duy nhất là Thái tử vô cùng lợi hại, tà từ xâm nhập tạo nên uy vọng của mình.
Chẳng lẽ lần này Thái tử để cho Vân Hải Lam đoạt giải nhất, đây cũng là một phương thức biểu hiện uy vọng?
Trong lòng Dương Kỳ đột nhiên sinh ra một loại cảm giác.
Nhưng mà lúc này hắn sắp hoàn thành một tâm nguyện chính là giết Vân Hải Lam.
Hắn tuyệt đối sẽ không lùi bước, cho dù Thái tử tự mình giá lâm cũng không
cách nào xoay chuyển quyết tâm của hắn, giờ này khắc này hắn vô cùng
kiên định, người ngăn cản giết người, phật ngăn cản giết phật.
"Vân
Hà, một tên phế vật như ngươi mà dám xưng là cao thủ tuyệt thế, thực ra
ngươi chỉ là một tên sống bám mà thôi, vậy mà ngươi còn vọng tưởng làm
dao động quyết định của ta, chờ sau khi ta đoạt giải nhất ta nhất định
sẽ giết ngươi."
Dương Kỳ cũng phản kích, thần niệm cường đại truyền vào trong đầu Vân Hà.
"Ta chờ, chỉ cần ngươi không chết, ta sẽ đi giết ngươi!"
Vân Hà dường như cũng bị Dương Kỳ làm cho tức giận, hắn cũng không chịu thua kém.
"Cút đi." Dương Kỳ biết người này đã trở thành địch nhân của mình.
Hắn là cường giả của học viện Hải Thần, cũng họ Vân, nói không chừng có quan hệ nào đó với Vân Hải Lam, cá mè một lứa.
"Dương Kỳ, Vân Hà hình như cho ngươi một lời khuyên đúng không?"
Trên lôi đài, chỉ còn lại hai người là Dương Kỳ và Vân Hải Lam, hai hai đứng đối mặt với nhau, một người chỉ hi vọng một chiêu giết đối phương, còn
một người thì tính toán cẩn thận, cao cao tại thượng, giống như nắm giữ
toàn bộ trong bàn tay của mình.
Vân Hải Lam nhìn Dương Kỳ nói:
"Ngươi bỏ cuộc đi, ngươi đi tới bước này đúng là không dê dàng, đắc tội Thái tử nhất định sẽ chết không có chỗ chôn."
"Vân Hải Lam, ngoại trừ việc dựa vào nam nhân, ngươi còn có thể làm gì khác?"
Lúc này Dương Kỳ cảm thấy mình vô cùng bình tĩnh:
"Hôm nay ta sẽ đem những câu nói của ngươi với ta trả lại cho ngươi, ngươi chắc chắn chết không có chỗ chôn."
"Nếu vậy là ngươi sẽ giết ta?"
Vân Hải Lam cười nhạt:
"Lẽ nào ngươi không sợ ta tóm được nhược điểm của ngươi?"
"Buồn cười, cho dù nhược điểm gì cũng không cản được ta giết ngươi hôm nay."
Dương Kỳ đứng im nói:
"Hôm nay ngươi nhất định phải chết. Vân Hải Lam, ngươi có nói gì cũng không
cứu được mình. Đừng có nói nhiều nữa, tốt nhất là thể hiện cho ta xem
ngươi đã có được kỳ ngộ gì mà có thể từ cảnh giới khí công đạt tới trình độ bây giờ."
"Dương Kỳ, ngươi sẽ hối hận."
Vân Hải Lam thản nhiên nói:
"Ta đã cho ngươi vô số cơ hội, đáng tiếc ngươi lại bị cừu hận làm mờ hai
mắt, mất đi lý trí, cho rằng mình có được kỳ ngộ là có thể thiên hạ vô
địch. Đáng tiếc trên cái thế giới này, có ngàn vạn người nhận được kỳ
ngộ, có người nhận được kỳ ngộ còn lớn hơn ngươi vô số lần, một chút kỳ
ngộ nhỏ bé của ngươi vậy mà cũng dám đối nghịch với Thái tử."
"Đủ rồi!"
Dương Kỳ đột nhiên qua lên một tiếng, thanh kiếm như rồng vung lên, hắn không muốn nói nhảm với Vân Hải Lam mà trực tiếp ra tay.
Một đạo phong mang bắn thẳng tới yết hầu đối phương.
Một kiểm phong hầu.
Một kiểm này không có hận ý, tâm tình bình tĩnh như nước.
Dương Kỳ xuất kiểm như gió, như điện, như ánh sáng, như mưa xuân, xâm nhập
đêm tối, chập chờn như trong mộng, có thể khiến cho người khác chết một
cách vô tình.
Trên mặt Vân Hải Lam hiện lên sắc mặt nghiêm túc, đột
nhiên thân hình biến thành một luồng hơi nước, tránh thoát kiếm thuật
của Dương Kỳ.
Sau đó, cả lôi đài toàn là hơi nước.
Dương Kỳ nhất
thời cảm thấy bốn phương tám hướng toàn bộ đều là lực lượng công kích,
môi một cái bóng của Vân Hải Lam đều giống như người thật, mang tới cho
người khác một cảm giác như quân lâm thiên hạ.
Ầm ầm!
Một quyền
đánh xuống, khí thôn sơn hà, sau lưng mỗi một Vân Hải Lam đều xuất hiện
một vòng xoáy thật lớn, trong vòng xoáy mây tía lượn lờ, tạo nên một
thân ảnh hoàng giả như ẩn như hiện, giống như liên kết với ông trời, dẫn lối với u minh, nguyên khí như thiên uy từ trên trời đổ xuống, khiến
cho toàn bộ lôi đài chìm trong hạt mưa nguyên khí!
Đúng vậy, đây là hạt mưa nguyên khí, hạt mưa này không phải là nước mà là thiên địa nguyên khí đà bị nén tới cực điểm.
Trong thiên địa nguyên khí này có vô số hạt mưa đang gào thét, ẩn chứa mây
tía tôn quý, giống như khí tức của thiên tử chứ không phải người thường.
"Thiên Tử Thần Quyền!"
Hoàng cấp khí công.
Vân Hải Lam có thể thi triển ra tuyệt thế khí công uy chấn bát phương của Thái tử năm xưa, Thiên Tử Thần Quyền.
Mỗi một quyền đều thôn tính bát hoang, bao gồm cả mây mưa. vốn chỉ dựa vào
chân khí của Vân Hải Lam thì không cách nào tạo thành loại quyền pháp có thiên uy mênh mông kiểu này, nhưng trong cơ thể nàng ta dường như có
một việc gì đó, có thể bổ sung chân khí cuồn cuộn cho nàng ta.
Đây chắc chắn là một kiện pháp bảo vô địch, pháp bảo này có thể là "Viên ngọc Thể Giới Thiên Huyên" thần bí kia.
Dương Kỳ bị Thiên Tử Thần Quyền tấn công, cơ thể cảm nhận được một áp lực cực lớn, kiểm thuật của hắn trong nháy mắt tan vỡ.
Nhưng mà, lấy bản thân hắn làm trung tâm, kiếm thuật ngưng tụ thành một vòng
sáng, ngăn cản Thiên Tử Thần Quyền bào mòn, Vân Hải Lam không cách nào
tấn công vào trong được.
"Vân Hải Lam thật là lợi hại, có thể áp chế Dương Kỳ tới mức không thở dốc nổi."
Trên đài cao có vô số đại trưởng lão cảnh giới Truyền Kỳ nghị luận, dù sao đây cũng là cuộc chiến cuối cùng.
Ai thắng lợi là người đó có thể đoạt giải nhất, là người có thể đoạt được một kiện chí bảo thần bí khó lường kia.
"Không phải Vân Hải Lam cường đại, mà là viên ngọc Thể Giới Thiên Huyễn của Thái tử cường đại."
Lại một vị đại trưởng lão Truyền Kỳ nói:
"Nhưng mà cô gái này cũng không phải chuyên đùa, trên người có huyết mạch Hải
thần, thậm chí còn có huyết mạch Long thần, tạo thành một loại thể chất
Long Quy Đại Hải. Phong Vân nhị tổ, các ngươi thu cô gái này làm đồ đệ
cũng bỏ không ít tâm huyết vào người nàng ta đúng không?"
"Đúng vậy,
chúng ta dùng chân khí phạt mao tẩy tủy cho nàng ta trong 49 ngày, lại
vận dụng Bát Quái Phong Vân lô cường hóa kinh mạch, đem Tiên Thiên Bát
Quái Thần phù truyền vào trong kinh mạch nàng ta, cường hóa đạt tới cảnh
giới cực cao. Nhưng mà lợi hại nhất vẫn là Thái tử, người từ thời không
xa xôi phá không truyền về một cỗ lực lượng có thể khiến cho đan điền
khí hải của nàng ta biến thành một cái thể giới thu nhỏ."
Phong Vân nhị tổ đắc ý nói, sau đó nhìn về phía Bách Hoa thánh nữ châm chọc:
"Bách Hoa thánh nữ, ngươi nói xem Dương Kỳ này có thể kiên trì bao nhiêu
hiệp, lực lượng của Thái tử có thể đoạt tạo hóa của thiên địa đấy."
"Hừ!" Bách Hoa thánh nữ nói:
"Ta thấy Dương Kỳ nhất định có thể đánh bại Vân Hải Lam."
"Chắc không?"
Phong Vân nhị tổ đột nhiên nói:
"Bách Hoa thánh nữ, lần cược vừa rồi của ngươi đã đoạt được không ít đồ vật của chúng ta, ngươi có dám tiếp tục không?"
"Ai sợ ai, đánh cuộc thì."
Bách Hoa thánh nữ chút nào không tỏ ra yểu kém, nói:
"Ta dùng toàn bộ số bảo bối thắng được vừa rồi làm tiền cược, không biết Phong Vân nhị tổ các ngươi lấy cái gì đây?"
"Chúng ta dùng Hạo Thiên Thánh Khí đánh cược!"
Đột nhiên, Phong Vân nhị tổ lấy ra một cái hồ lô, bên trong nó có một loại
dịch thể, chỉ hơi lắc một cái đã vang lên những tiếng ầm ầm như dời núi
lấp biển, như núi lửa phun trào, trong đó chứa đựng một loại lực lượng
tuyệt thể vô địch, ai nghe thấy thanh âm này cũng phải biển sắc.
"Cái gì, Hạo Thiên Thánh Khí?"
Rất nhiều đại trưởng lão truyền kỳ đứng bật dậy:
"Đúng là Hạo Thiên Thánh Khí, nghe đồn nó được sinh từ trong hư không Hạo
Thiên có cấp bậc cao nhất, hấp thu thánh khí này có thể giúp cho người
có cảnh giới Truyền Kỳ đạt tới cảnh giới thượng cổ đại thánh."
"Đúng vậy, đây chính là Hạo Thiên Thánh Khí, là bảo bối có phẩm chất cao cấp cấp hơn nhiều so với Cửu Dương tiên khí."
Phong Vân nhị tổ thản nhiên nói:
"Thái tử dùng lực lượng và pháp lực khổng lồ cảm ứng vô số hư không, lấy được nó từ trong một thời không thần bí, chúng ta vân chưa thể hấp thu được
nó, không biết Bách Hoa thánh nữ các ngươi có tư cách này hay không?"
"Hay lắm! Các ngươi đã muốn đem hồ lô Hạo Thiên Thánh Khí này cho ta, ta đương nhiên là không khách khí gì."
Bách Hoa thánh nữ gật đầu, vung tay lên, một cái nhân xuất hiện ở trước mặt:
"Chiếc nhẫn trữ vật này chứa đựng toàn bộ bảo bối lần trước."
"Được, vậy thì nhìn xem hai người kia thi đấu đi!"
Phong Vân nhị tổ nghiến răng nghiến lợi nói.
Lúc này, Vân Hải Lam và Dương Kỳ đang không ngừng giao thủ, chân khí nổ
tung, Thiên Tử Thần Quyền của Vân Hải Lam càng lúc càng cương mãnh, môi
một chiêu đều mang theo một lực lượng cực lớn, thậm chí dẫn động hiện
tượng thiên văn, tạo thành một cơn mưa nguyên khí thật to.
Mà kiểm thuật của Dương Kỳ di chuyển nhẹ nhàng trong Thiên Tử Thần Quyền, đánh phá vào những nơi mềm yểu nhất.
Nhìn từ bên ngoài thì Dương Kỳ có vẻ như bị chế trụ, tuy nhiên chân khí của
Vân Hải Lam không hùng hậu, Dương Kỳ có thể dễ dàng lật ngược thế cờ.
Khá nhiều đại trưởng lão Truyền Kỳ đều biết điều này, nhưng họ cũng nhận ra trên người Vân Hải Lam có một cỗ lực lượng không ngừng hấp thu nguyên
khí từ không gian khác.
Nàng ta không ngừng hấp thu khiến cho nguyên khí trong trời đất khô kiệt, càng chiến đấu càng lợi hại.
"Dương Kỳ, nhận thua đi! Thiên Tử Thần Quyền một khi phát động không ngừng
tăng tiến, lực lượng càng lúc càng lớn, ngươi không chống lại được đâu.
Chẳn lẽ ngươi muốn nghịch thiên?"
Thân hình Vân Hải Lam đã biến mất, trên không trung chỉ còn lại vô số cái bóng, quyền kình như núi.
"Buồn cười!"
Đột nhiên, Dương Kỳ tung một kiếm vào một cái bóng của Vân Hải Lam, đây là điều hắn tìm kiểm từ lúc đầu tới giờ.
Một kiểm!
“Bản nhạc lúc hoàng hôn” lại vang lên.