Thánh Vương

Chương 170: Đoạt giải nhất (Thượng)

Tạ Phong kêu lên sợ hãi, đã khiến cho tất cả mọi người bị kinh động.

Hai tay hắn bị một kiểm của Dương Kỳ chém đứt, máu tươi văng khắp nơi, đôi
bao tay Đại Phạm kia cũng bị máu tươi nhiễm đỏ, khí công trên đó bị sói
mòn.

Khí thể lúc trước của Tạ Phong đã mất hết.

Hắn gầm thét như dã thú bị thương, chân khí toàn thân bùng nổ, hai mắt đỏ như máu, trông khủng bố vô cùng.

Cao thủ giao đấu chỉ diễn ra trong chớp mắt. Tạ Phong ngàn vạn lần không
ngờ rằng, Dương Kỳ lại thi triển Minh thần kiếm thuật, biểu diễn một
loại kiếm thuật không gì sánh được, bản nhạc lúc hoàng hôn.

Nhưng mà, Dương Kỳ cũng không ngờ ràng mâu thuật của Minh Thần Chi Mâu một khi
thi triển tới cực hạn có thể diên tấu bản nhạc lúc hoàng hôn.

Lúc nãy hắn mới có được mâu thuật vô thượng từ trên hình người màu vàng, linh
quang trong óc hắn lóe lên, cho nên hắn mới thay đổi mũi kiếm, chém đứt
hai tay của Tạ Phong.

"Ta liều mạng với ngươi!"

Tạ Phong dốc toàn bộ khí công đánh tới.

"Một tên phế vật."

Thân hình Dương Kỳ hơi dịch chuyển, mũi kiếm chỉ thẳng vào yết hầu của Tạ
Phong, điều này khiển cho Tạ Phong sởn tóc gáy, cảm giác như linh hồn
toàn thân bị áp bức, đứng im không dám nhúc nhích.

Mũi kiếm kia đã phá vỡ lớp da, máu tươi chảy xuống, chỉ cần Dương Kỳ nhả chân khí là hắn phải chết không thể nghi ngờ.

Chân khí của Dương Kỳ tuôn ra, nhưng không đâm vào yết hầu Tạ Phong mà chấn vỡ lệnh bài của hắn:

"Tạ Phong, ta không giết ngươi, ngươi có thể cút đi, mang theo hai tay của ngươi, nếu có linh dược vẫn có thể nối lại được."

"Dương Kỳ, thù này ta nhất định phải báo!"

Sắc mặt Tạ Phong vô cùng hung ác!

"Ta vẫn chờ."

Dương Kỳ chẳng chút nào tức giận, mà là thản nhiên nói:

"Hôm nay ta có thể chặt tay ngươi, ngày mai sẽ có thể lấy mạng ngươi! Ngươi
bị ta đánh bại, nguyên khí giảm nhiều, không cách nào tấn chức Truyền Kỳ được nữa. Trong khi đó tu vi của ta vân tăng tiến, nhanh chóng có thể
Đoạt Mệnh lần nữa, với tốc độ của ngươi không cách nào theo kịp. Một khi ta tiến vào truyền kỳ, lúc đó cái tên Thái tử cũng không làm gì ta được đâu."

"Ngươi chờ đấy."

Chân khí của Tạ Phong xoay tròn mang theo hai tay của mình rời khỏi lôi đài.

Cuộc chiến đấu này, một lần nữa khiến vô số người tán thưởng và kinh ngạc.

"Tốt! Chỉ cần thắng thêm 2 trận nữa là có thể tiến vào ba vị trí đầu." Trên mặt Bách Hoa thánh nữ cười tươi.

Bây giờ là vòng chiến đấu của top 10, mỗi một trận chiến đều vô cùng ác liệt.

Sau vòng này, số người chỉ còn lại 5.

Trong năm người này sẽ phân tổ chiến đấu 2-2, mỗi người trong đó sẽ không
phải đi đấu, ai thắng trận sẽ bước vào trận đấu 3 người.

Ba người cuối cùng sẽ rút thăm thi đấu, quyết định thắng bại, người thắng đoạt giải nhất, người bại bị loại.

Sắc mặt Phong Vân nhị tổ trắng bạch, trên mặt các cao thủ khác hiện lên sự
ngượng ngập, Dương Kỳ đi tới vòng này đúng là khiến bọn họ không cách
nào tưởng tượng nổi, ngay cả Tạ Phong cũng bị hắn đánh bại, không thể
nghi ngờ ràng hắn là một ứng cử viên cho chức vô địch.

Tiếng chuông lại vang lên.

Dương Kỳ lại một lần nữa đi vào trong lôi đài.

Trong lôi đài lúc này chỉ còn lại 5 người, trong đó có Vân Hải Lam!

Ba người còn lại, một người là học viện Hải Thần, một người là học viện Chân Long, một người là học viện Nhật Nguyệt.


Trong ba người, người con gái chính là người của học viện Nhật Nguyệt, nàng
ta gật đầu nhìn Dương Kỳ, trông có vẻ rất có hảo cảm.

"Vị sư tỷ này không biết tôn tính đại danh là gì?"

Dương Kỳ đột nhiên cảm thấy nàng này có chút quen quen, liền vội vàng hỏi.

"Ngươi là huynh đệ của Hoa Phượng Phượng..."

Nữ tử này nói:

"Ta là tỷ tỷ của Hoa Phượng Phượng, Hoa Phiêu Miễu. Chuyện của ngươi ta đã
nghe Hoa Phượng Phượng nói, ngươi nghĩa bạc vân thiên (nghĩa cao như mây trời), vì huynh đệ mà một mình xâm nhập vào trong Tiên Thiên ma nhăn."

"Dương Kỳ! Ngươi đúng là có nhiều bằng hữu chó gà quá... "

Đột nhiên, Vân Hải Lam mở miệng nói chuyên.

"Vân Hải Lam, đừng lo lắng, cho dù thế nào hôm nay ngươi cũng không trốn được khỏi kiểm thuật của ta đâu!"

Dương Kỳ nhìn Vân Hải Lam, nói:

"Ta hôm nay đi tới bước này là dựa vào bản lĩnh của mình, ngươi đứng ở đây
khiến ta cảm thấy xấu hổ vì bị ngươi coi là bàng hữu. Ngươi chỉ là một
đứa con gái chỉ biết lợi dụng nam nhân, con gái mà lừa dối nam nhân đúng là không ra cái gì cả, lấy thân làm lê cho cao thủ tuyệt đỉnh, ôi thật
là ông trời không có mắt hay sao?"

"Hừ!"

Trong ánh mắt của Vân Hải Lam dày đặc sát khí, công phu nhẫn nại của nàng ta tốt, nhưng không
nhẫn nại được trước câu nói của Dương Kỳ:

"Ngươi muốn chết, ta sẽ thanh toàn ngươi."

Ầm ầm!

Đúng lúc này, một lực lượng thật lớn bao phủ lôi đài, một đại trưởng lão
cảnh giới Truyền Kỳ bước vào, trên tay người này cầm một cái khay ngọc,
trên khay có 5 cái thẻ ngọc, nói:

"Năm người rút thăm chọn địch nhân, người nào rút được chữ Vô tức là không phải tham chiến, đó là vận may,
vận may cũng là một loại thực lực."

"Tốt!"

Năm người đều gật đầu,
họ không có gì dị nghị, đây là quy củ rất nhiều năm rồi. Dương Kỳ rút
được một cái thẻ trên đó viết tên Hoa Phiêu Miêu, ánh mắt hắn do dự, cảm thấy vận may đúng là không tốt.

Hoa Phiêu Miễu là tỷ tỷ của Hoa Phượng Phượng, bây giờ làm đối thủ của mình, bảo hắn làm sao hạ thủ cho được?

"Dương Kỳ, xem ra vận may của ta tốt hơn ngươi nhiều."

Vân Hải Lam cầm một cái thẻ ngọc có viết chữ Vô.

Rất rõ ràng, cô nàng này chẳng cần động tay động chân cũng có thể tiến vào top

3.

Ngay lập tức, hai trận chiến còn lại đà được diễn ra.

Dương Kỳ và Hoa Phiêu Miễu làm một cặp, một người cường giả của học viện Chân Long và một người là cường giả của học viện Hải Thần.

"Dương Kỳ, trận đấu này chúng ta không cần đánh."

Hoa Phiêu Miêu đứng ở trước mặt Dương Kỳ, thấy vẻ mặt khó khăn của hắn, không khỏi cười cười:

"Ngươi đang hi vọng giết Vân Hải Lam, vậy ta sẽ cho ngươi cơ hội này, ta bỏ cuộc."

"Làm thể sao được!"

Dương Kỳ lắc đầu liên tục.

"Sao lại không được, ngươi cứu Hoa Phượng Phượng, Hoa gia chúng ta đều cảm
kích ngươi, lúc rảnh rỗi ngươi tới học viện Nhật Nguyệt chúng ta làm
khách được không?"


Hoa Phiêu Miễu nhìn Dương Kỳ nói:

"Mong rằng
ngươi có thể đoạt giải nhất trong đại hội luận võ lần này, sáng tạo ra
một kỳ quan mới. Thực ra chúng ta có đánh, ta cũng không thắng được
ngươi, ta nhìn thấy kiểm thuật của ngươi đà biết là mình không phải địch thủ."

Sau khi nói chuyên, nàng ta lấy lệnh bài của mình ra bóp nát rồi nói: "Chúc may mắn."

Sau đó nàng ta bay xuống đài.

"Có chuyên gì vậy, tại sao lại bỏ thi đấu?"

Lần này, Dương Kỳ đúng là không chiến mà thắng.

Chiến thắng lần này giúp Dương Kỳ đứng vững trong top 3.

Phong Vân nhị tổ và rất nhiều đại trưởng lão Truyền Kỳ đánh cược với Bách Hoa thánh nữ đều gầm lớn, giống như họ muốn làm lớn, lần này họ đã đánh mất thể diện của mình.

"Thể nào? Đại hội luận võ có quy định không cho phép bỏ thi đấu à?"

Bách Hoa thánh nữ cười nói:

"Các lần đại hội trước đều có tiền lệ này, tự động chịu thua là điều hợp pháp mà, chẳng lẽ muốn đấu tới chết?"

Đại hội luận võ đúng là có quy định, nếu như thấy thực lực không bằng người thì có thể chủ động chịu thua, đây cũng là một chuyện tốt để tránh
thương vong. Hiện giờ Bách Hoa thánh nữ nhắc lại, không có ai dám nói gì nữa.

"Phong Vân nhị tổ, lấy Phong Vân Kỳ của các ngươi ra đi."

Bách Hoa thánh nữ vung tay:

"Nghe nói Phong Vân Kỳ của các ngươi đã luyện hóa mấy trăm năm, thu thập Long Vương Kim Tàm Ti, khổ công tế luyện nó trong nước, lửa, sấm sét để trở
thành chí bảo. Đồ đệ Dương Tố Tố của ta cũng sắp xuất quan, vừa lúc cần
bảo bối này để hộ thân. Còn ngươi nữa, lấy Định Phong châu ra đây... "

Bách Hoa thánh nữ tiếp tục nhắc nhở.

Trước mặt nhiều người, đám đại trưởng lão kia không thể tự vả mình, không thể làm gì khác hơn là lấy bảo bối của mình đưa cho Bách Hoa thánh nữ,
trong lòng họ đúng là đang rỉ máu.

Bách Hoa thánh nữ thì vô cùng hài
lòng với Dương Kỳ, nhưng mà trong lòng của nàng ta lại cảm thấy hiểu kỳ
nhiều hơn, rốt cuộc trong cơ thể Dương Kỳ ẩn chứa lực lượng thần bí gì.

Rất nhanh, cao thủ của học viện Hải Thần và cao thủ của học viện Chân Long cũng đã phân định thắng bại.

Cao thủ của học viện Hải Thần thắng trận.

Cao thủ của học viện Hải Thần là một người trẻ tuổi, mặc một bộ đồ trắng,
da mặt trắng bệch như có bệnh, thế nhưng xuất thủ cực nhanh, binh khí là một cây Tam Xoa Kích mang theo lực lượng vô cùng khủng bố.

Trên
người này có ẩn chứa một loại lực lượng cực lớn, giống như Dương Kỳ đã
thức tỉnh lực lượng của viễn cổ cự tượng, đương nhiên chúng không thể uy mành như Thần Tượng Trấn Ngục Kình.

Qua lần chiến đấu vừa rồi, Dương Kỳ đã biết người này là Vân Hà, đại hội luận võ trước hắn dùng tu vi
Khí Tông đánh bại rất nhiều đệ tử tinh anh, là thiên tài ngàn năm khó
gặp.

Nghe đồn, trong cơ thể người này có ẩn chứa lực lượng của cá voi cực lớn, trời sinh có khả năng thao túng biển cả. Hắn giống như Bách
Hoa thánh nữ, đều là thiên tài, là nhân vật gần đạt tới Truyền Kỳ nhất
trong bốn đại học viện.

Hiện giờ chỉ còn lại ba người, Dương Kỳ, Vân Hải Lam, Vân Hà.

Tên đại trưởng lão Truyền Kỳ kia một lần nữa đi tới, cho Dương Kỳ và Vân Hà rút thăm.

Một người trong số họ sẽ bắt được thẻ Vô, không còn lại sẽ chiến đấu với Vân Hải Lam.

Vân Hải Lam đã được ăn không một vòng, lần này nhất định phải chiến đấu,
đây là quy định bao năm qua để bảo đảm công bàng.

Kết quả, Dương Kỳ ngẫu nhiên có được thẻ Vô, cho nên
trận này miễn đánh, người thắng trong trận Vân Hải Lam và Vân Hà sẽ đấu
với hắn.

Tới lúc này, hắn cách giải nhất cũng chỉ còn một bước chân.

"Vân Hải Lam, trừ phi ngươi chịu thua, bằng không ta nhất định sẽ giết ngươi."

Trong lòng Dương Kỳ tỏa ra sát khí, một trong hai nguyện vọng của hắn chính
là giết Vân Hải Lam, bây giờ nó sắp thành hiện thực rồi.

"Sư muội, ngươi luôn có ý muốn đoạt giải nhất, vậy ta thành toàn cho ngươi, đây cũng là ý của Thái tử."

Đột nhiên, Vân Hà kia mở miệng nói:

"Lúc này không lấy được pháp bảo kia, nhưng mà ta nhường ngươi một lần, Thái tử nhất định sẽ bồi thường cho ta, có thể giúp ta tấn chức truyền kỳ."

Trong lúc Vân Hà và Vân Hải Lam chuẩn bị chiến đấu, Vân Hà đột nhiên rút ra ngoài.

Bây giờ chỉ còn lại Dương Kỳ và Vân Hải Lam.

"Tốt!"

Dương Kỳ thấy cảnh tượng này, trong lòng hưng phấn vô cùng, hắn sợ nhất chính là Vân Hải Lam bỏ đấu, nhưng không ngờ ràng Vân Hà lại bỏ đấu.

Nhưng mà, ngay trong lúc Vân Hà bỏ đấu đi ngang qua bên cạnh hắn, người này truyền âm cho hắn nói:

"Tiểu tử, bỏ đấu đi, nếu không ngươi sẽ chết rất thảm đấy... "