Thành Danh Sau Một Đêm

Chương 47: Thảm đỏ

Tôi và Tô Đình run rẩy đứng ở một góc tránh gió. Nếu nói thảm đỏ có một điều không tốt thì đó chính là những công việc làm ở phía ngoài, gặp phải thời tiết xấu thì cũng phải nhắm mắ đi hết. Hôm nay gió lớn, cũng may tôi không ăn mặc theo kiểu thanh thuần, nhu thuận, váy rủ thướt tha như Nhan An An. Cái thân hình bình nguyên kia mà đứng trong gió một lúc là sẽ thành hình chữ Z ngay, cô ta lạnh đến mức mặt mũi tím tái, vậy mà vẫn phải cố gượng cười trong làn gió lạnh, tiếp lời ký giả.

Lúc này dõi mắt nhìn lại, có lẽ người chủ trì đặc biệt tuyên truyền thảm đỏ năm nay sẽ có nhân tố quốc tế nên đám nghệ sĩ đều đến từ rất sớm, đặc biệt là nữ minh tinh, đều rất mẫu mực, không sợ giá lạnh, trong thời tiết giá lạnh của mùa đông thế này cũng phải ăn mặc sao cho tay, chân lộ càng nhiều càng tốt. Phản ánh rõ câu châm ngôn: “Có người mặc áo tơ tằm đen, tức là cô ta vẫn còn sống. Có người mặc áo bong, tức là cô ta đã bị lạnh chết rồi.”

Hôm nay, thật ra tôi ăn mặc tương đối bảo thủ. Trong kế hoạch là tôi sẽ mặc bộ lễ phục chiết eo, trễ ngực nhưng chỉ một câu của Tống Minh Thành: “Hôm nay gió lớn, cẩn thận gió lùa qua khe rãnh của em, đến lúc đó phía dưới bộ lễ phục của em chính là hệ thống thông gió tự nhiên” mà kế hoạch đó bị bác bỏ ngay lập tức.

Hiện tại tôi đang mặc một chiếc váy dài theo phong cách châu Âu, không chạy theo phong cách phức tạp, bắt mắt của Hàn, Nhật, nhưng lại vô cùng đơn giản, trang nhã, còn có thể kết hợp với đôi găng tay tơ tằm dài, che chắn một vùng cánh tay, cũng giữ ấm cho tôi không ít. Tô Đình hôm nay cũng mặc một bộ lễ phục truyền thống, hoàn toàn khác hẳn phong cách ăn mặc của cô. Thấy ánh mắt nghi ngờ, nghiên cứu của tôi, cô ấy mới thẹn thùng cười một tiếng: “Hôm nay không phải đến cùng Tô Khiêm sao, dĩ nhiên tớ phải ăn mặc đoan chính một chút chứ!”

Người cũng dần nhiều lên, những lời mỉa mai của đám nữ minh tinh khi thấy tôi một thân một mình cũng nhiều lên: “Ôi, mọi người nhìn Thẩm Miên kìa! Làm sao? Bạn trai của cô ta đâu không biết? Lần này không biết sẽ tìm ai đây?” Sau đó một đám phụ nữ không tốt đẹp gì này đưa đẩy nhaum che miệng cười. Nhìn theo ánh mắt của đám người ấy, chính là Hàn Tiềm và Liễu Sơ Lãng đang đi vào. Cô nàng khoác tay Hàn Tiềm, cười rạng rỡ. Đi dự sự kiện thảm đỏ lần này chính là lời hứa của Hàn Tiềm với cô ta khi cô ta mới bước chân vào giới giải trí. Đã hứa hẹn thì nhất định phải thực hiện.

Đón ánh mắt Liễu Sơ Lãng lướt tới, tôi cũng không nổi đóa hay có tâm trạng phẫn hận gì đó. Dù sao, người đàn ông mà cô ta đang lôi kéo này thuộc quyền sở hữu của tôi. Nhìn sang đầu khác của thảm đỏ, chính là hình ảnh Tống Minh Thành đang tạo hình trước ống kính, bạn gái đi cùng là một cô người mẫu mềm mại, chân dài eo thon, nhìn vô cùng xinh đẹp.

Dưới tình huống như thế này, thật sự khiến người ta không thể không cảm thấy Thẩm Miên tôi thực sự không còn kim chủ nữa, đã bị loại ra khỏi vòng. Thậm chí, hiện tại tới tham dự sự kiện thảm đỏ, ngay cả bạn trai đi cùng cũng không kiếm được.


“Không phải là tìm bạn gái đến dự cùng đấy chứ? Trước đây, không phải cô ta có người bạn tên là Tô Đình sao? Là một người mẫu đi nữa cũng không bằng một người đàn ông có chiều cao khiêm tốn. Mọi người xem đi, bây giờ lại đứng chung một chỗ, đúng là hai người phụ nữ đáng thương không tìm được bạn. Chắc muốn thu hút sự chú ý nên mới cùng nhau tham dự. Dù sao với ngoại hình như vậy nói không chừng cũng có khả năng.”

“Tôi nói này, nói không chừng cái cô Thẩm Miên đó muốn tạo scandal với Tô Đình cũng nên. Dù sao thì tiếng tăm của cô ta trong giới cũng không tốt, cũng không có người đàn ông nào chọn cô ta đâu. Chắc định công bố với bên ngoài mình là Les, liên hiệp với Tô Đình, cùng nhau tăng tấn suất xuất hiện trên báo.”

Tôi và Tô Đình đứng tránh gió trong góc nghe rõ không sót một câu nào. Tô Đình vô cùng tức giận, nhìn tôi nói: “Thẩm Miên, bạn trai của cậu đâu? Có phải đúng như những gì bọn họ nói, rơi vào tình cảnh bốn phía là địch? Có vấn đề gì cậu phải nói với tớ, dù gì tớ cũng lăn lộn trong giới người mẫu nhiều năm như vậyngười mẫu nam nào tốt tớ đều biết. Nếu thực sự không được thì có thể nhờ Tô Khiêm giúp đỡ tìm một người bạn giàu có, tướng mạo ưa nhìn cũng không phải chuyện khó. Cậu đừng có nghĩ làm như vậy là phải cầu cạnh người khác. Cậu còn giúp tớ tránh bị Lâm Nhiễm làm khổ cơ mà.”

Tôi vỗ bả vai cô ấy, nói cho cô ấy biết, thật ra cô ấy suy nghĩ quá nhiều rồi. Dù tôi có bất kham thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không đơn phương độc mã tới tham dự sự kiện thảm đỏ thế này: “Tớ có bạn trai đi cùng, hơn nữa rất sáng giá, chẳng qua là anh ấy đi WC một lát thôi chứ thật ra là đi cùng tớ mà.”

Tô Đình nhìn tôi hoài nghi: “Thế nhưng tớ đứng đây đã 20 phút rồi. Cậu còn đứng đây sớm hơn tớ, lâu như vậy tớ cũng không nhìn thấy người đàn ông nào bên cạnh cậu.”

Cô ấy còn muốn tiếp tục sắm vai nhà trinh thám nhưng đáng tiếc bị người khác chặn lại.

Người đi tới là Lý Khải Duệ, bên cạnh anh ta là cô nàng có dung mạo ngọt ngào, đứng đầu top những người hấp dẫn nhất. Lý Khải Duệ nhẹ giọng dụ dỗ: “Điềm Điềm, em sang bên kia thảo luận về kịch bản mới với đaok diễn trước đi nhé? Anh muốn trao đổi một số vấn đề về tuyên truyền hậu kỳ《 Scandal 》với Thẩm Miên. Sau đó sẽ qua đó tìm em. Nghe lời anh nhé!”

Cô gái này lúc này mới nhìn tôi đầy khiêu khích, kiễng chân hôn lên gò má Lý Khải Duệ tuyên bố chủ quyền, mỉm cười đắc thắng rồi mới rời đi.


Tô Đình cũng lấy cớ muốn đi WC, vì vậy chỉ còn lại hai người tôi và Lý Khải Duệ. Thật ra, từ sau khi quay xong phim, dường như tôi và anh ta không có cơ hội gặp mặt, chỉ nghe nói anh ta bị “đóng băng”, ngay cả điện thoại cá nhân cũng bị khống chế. Có lúc nghệ sĩ sẽ bị rơi vào thế bị động, cho dù trên sân kháu bạn được chú ý đến nhường nào thì cũng chỉ là đối tượng bị gò bó trong một bản hợp đồng.

Lý Khải Duệ đi trên con đường rực rỡ ánh mặt trời, nhưng xem ra hôm nay trên mặt lại vương nét u buồn. Dưới mắt xuất hiện quầng thâm, nhìn ở khoảng cách gần, phấn phủ cũng không che được: “Thẩm Miên, xin lỗi em!” Anh ta nói với tôi như vậy, giọng nói kìm nén nhưng lại đượm buồn.

“Em rất tốt, là một cô gái vô cùng tốt. Hiện tại gặp phải chuyện như vậy mà anh lại không thể làm gì. Thậm chí, ngay cả làm bạn trai cùng em tham gia sự kiện thảm đỏ, giữ thể diện cho em cũng không làm được… Bao nhiêu năm trong giới giải trí như vậy duy chỉ có lần này khiến anh nghĩ tới việc lùi bước. Anh biết hiện tại không thích hợp, hơn nữa lời nói này của anh cũng không có chút giá trị nào. Nhưng, anh vẫn muốn nói cho em biết, cho tới bây giờ anh chưa từng tin những gì dư luận nói về em…”

“Này, trái tim bé nhỏ của anh, từ WC đi ra anh tìm em lâu lắm rồi đấy! Sao em lại trốn ở đây? Phải đi ra trước ống kính để mọi người chiêm ngưỡng vẻ đẹp của em chứ!” Hình như Lý Khải Duệ còn có điều muốn nói nhưng lại bị một giọng nam chuẩn London từ trên trời rơi xuống chen ngang. Kurt hai tay đút túi quần, thấy Lý Khải Duệ liềm gật đầu, nở nụ cười thân thiện, không để ý đến nét mặt kinh ngạc cùng nghi ngờ trên mặt đối phương, nhéo mặt tôi tiếp tục nói: “Bảo bối, đừng đứng run rẩy ở chỗ này nữa, chuẩn bị sẵn sàn chưa? Chúng ta đi thắp sáng thảm đỏ thôi nào!”

Lý Khải Duệ nhìn chằm chằm Kurt có chút tiêu hóa không nổi, hiển nhiên là đã nhận ra anh ta, còn vô cùng nghi ngờ trước thái độ thân mật giữa anh ta và tôi. Nhưng Lý Khải Duệ còn chưa kịp đặt câu hỏi thì đám phóng viên phía sau chắc là theo Kurt từ WC đã chen chúc tới, cái gì mà《 Tuần san ngôi sao 》《 Giải trí 100% 》… tất cả giới truyền thông đều chĩa microphone về phía Kurt. Mà đám phóng viên cùng với ánh đèn flash chính là thứ hấp dẫn ánh mắt mọi người nhất. Một đám đông vây quanh như vậy dĩ nhiên là thu hút sự chú ý của những nghệ sĩ khác rồi.

Thẩm Miên, người nhiều scandal, bốn phía đều là địch, thậm chí còn bị ngờ rằng không có bạn trai cùng với nhân vật quốc tế – Kurt Brown, vất vả lắm mới mời được, một trong những đối tượng scandal của Thẩm Miên, nam ngôi sao đang nổi – Lý Khải Duệ, Tôn Điềm Điềm – người nổi tiếng với vòng một thuộc hàng khủng, đứng đầu top phụ nữ quyến rũ nhất, thiên kim tiểu thư của tổng giám đốc công ty người mẫu AT. Nói thế nào đi nữa thì tổ hợp như thế này đều rất thu hút.

Tiếp theo đó là vô vàn âm thanh ập tới, ánh đèn flash loang loáng, tiếng ký giả tranh nhau phỏng vấn vô cùng huyên náo cùng với tiếng oán trách của Tôn Điềm Điềm: “Kay, sao lâu như vậy anh còn chưa tới tìm em?”

Thật ra thì từ đầu tới cuối Lý Khải Duệ cũng không cần xin lỗi tôi. Anh ta có thể làm đến bước này đã là điều không dễ dàng. Anh ta khiến tôi rất cảm động, dành cho tôi rất nhiều sự khích lệ. Tôi rất thích anh ta, nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó mà thôi. Mà lời tỏ tình này lập tức bị những âm thanh khác cuốn đi, tôi liền giả vờ như không nghe thấy, để sau này không khiến chúng tôi lung túng.

Mà những câu phỏng vấn sắc bén của ký giả vẫn tiếp tục. Bọn họ liều mạng chĩa microphone về phía Kurt: “Xin hỏi Brown tiên sinh, lần này tới Trung Quốc có nhận xét gì về giới giải trí và diễn viên Trung Quốc không? Có thích bộ phim hay diễn viên Trung Quốc nào không? Brown tiên sinh vì điều gì mà nhận lời tham dự sự kiện thảm đỏ lần này?”


Sau đó có ký giả thấy tôi đáng thương nên dành một chút tinh lực cho tôi: “Thẩm Miên, cô vô tình gặp Brown tiên sinh phải không? Dường như hai người nói chuyện với nhau rất vui vẻ, dáng vẻ như không gặp chướng ngại gì về ngôn ngữ. Có thể tiết lộ một chút về nội dung cuộc trò chuyện vừa rồi không?”

Kurt quay mặt đối diện với đám đông truyền thông, nhận lấy microphone trả lời: “Lần này ngoại trừ muốn thưởng thức văn hóa Trung Hoa, muốn cảm nhận nét phong tình của đất nước này, nguyên nhân quan trọng nhất là vì một người bạn cũ của tôi sẽ tới dự sự kiện thảm đỏ lần này, tôi muốn cùng thảm dự với cô ấy.”

Lời vừa dứt quả nhiên đám ký giả lại càng ồn ào huyên náo, bởi vì Kurt nói là cô ấy. Sau đó, một ký giả to gan hỏi thẳng: “Brown tiên sinh có thể tiết lộ tên vị tiểu thư vinh hạnh đó được không?”

Kurt vô cùng lịch sự, trả lời “Sure” một tiếng, sau đó liền hành động theo ý mình, ôm chầm lấy tôi: “Vị này chính là bạn cũ của tôi.” Những lời này nói ra quả nhiên khiến giới truyền thông trợn mắt há miệng. Anh ta vẫn còn chưa hài lòng bồi thêm mấy câu: “Tôi và Terry bé nhỏ đã quen biết nhau từ lâu. Cô ấy là một cô gái vô cùng ngọt ngào, lại có khả năng diễn xuất thiên phú. Mấy lần tôi mời cô ấy diễn kịch bản của mình đều bất hạnh bị cô ấy từ chối. Lần này có thể đến Trung Quốc tham gia sự kiện này cũng là nhận được sự ngầm cho phép của cô ấy, nhắc tới đây phải là vinh hạnh của tôi mới đúng.” Nói xong những lời này, trong lúc mọi người còn đang thảng thốt rớt cả cằm, trong sự yên tĩnh hiếm hoi này, anh ta dùng lễ nghi vừa tôn trọng lại vừa nghiêm túc hôn lên tay tôi.

Đại khái sau vài phút đứng hình, đối diện với loại tin tức “hot” thế này bọn họ như kẻ điên, nháy máy ảnh tanh tách, ánh đèn flash loang loáng, ghi lại hình ảnh Kurt hôn lên tay tôi, một tuần sau hình ảnh này vẫn xuất hiện đầy trên trang nhất các báo.

Mà tôi như có thần giao cách cảm, phát hiện ra như có làn sóng điện độc từ phía bên kia bắn đến, quay đầu lại, quả nhiên Hàn Tiềm đang nheo mắt nhìn tôi, nở một nụ cười kinh tâm động phách (Rung động lòng người) với tôi. Mặc dù không rõ hàm ý trong đó nhưng tôi dám chắc đó không phải là ý gì tốt.

Tôi cảm thấy chân mình mềm nhũn nhưng mà đám ống kính kia vẫn đang hướng về tôi, đối với sự kiện phát sinh ngoài ý muốn thế này dĩ nhiên bọn họ sẽ truy đuổi giống như con ruồi gặp miếng thịt tươi vậy. Cũng may, cuối cùng thì âm nhạc cũng vang lên, đôi nam nữ trên thảm đỏ đang bị chấn động bởi sự kinh ngạc kia không thể không điều chỉnh lại biểu cảm khuôn mặt, khoác tay cùng nhau mỉm cười bước trên thảm đỏ.

Kurt xoay khuôn mặt mỉm cười nhìn tôi, làm tư thế mời về phía tôi. Mà lúc này, lối đi vào lại xuất hiện thêm một người ngoại quốc có đôi mắt xanh biếc, vừa sáng, vừa mang một vẻ đẹp riêng, lập tức hấp dẫn ánh mắt đám nghệ sĩ xung quanh tôi, lúc trước còn len lén quan sát tôi và Kurt. Tôi nghe thấy một người trong bọn họ che miệng thở dài: “Trời ạ! Là Bobby! Phim chiếu rạp chỉ cần có anh ấy đồng nghĩa với việc sở hữu một tấm vé đảm bảo cho phòng bán vé như các bộ phim Hollywood! Anh ấy cũng tới kìa!”


Sau đó tôi thấy tấm vé bảo đảm này hướng về phía cameras thành thạo nở nụ cười, sau đó đi về phía tôi và Kurt.

“Không phải là cùng tới tìm Thẩm Miên đấy chứ?”

“Sao có thể? Cô cho rằng cô ta là cái gì chứ? Có chăng cũng bởi vì《 Scandal 》đang tuyên truyền bên Anh. Người ngoại quốc lại chưa thấy qua cái gì gọi là nét đẹp thực thụ, một vài chiêu Thái cực quyền cũng có thể tùy tiện gọi là công phu, sau đó tôn sung thành biểu tượng của người Trung Quốc, giống như người Trung Quốc nào cũng có công phu vậy. Tám phần là Kurt sau khi xem xong《 Scandal 》liền cho rằng cô ta chính là hình mẫu cho vẻ đẹp Trung Quốc. Đây thực sự là còn chưa xem hết thôi, đối với văn hóa nước khác thì cảm thấy mới lạ, thấy cái gì cũng tốt. Vì vậy, Thẩm Miên không thể nào cũng quen Bobby được. Tám phần là anh ấy tìm Kurt.”

Tôi yên lặng nghe lời thì thầm của mấy cô nàng bên cạnh, rất muốn nói cho các cô ấy biết, cái vị là tấm vé bảo đảm này, thật không may, năm đó chúng tôi đều quen. Chính là bị Kurt thuyết phục trở thành người ủng hộ chủ nghĩa đa chủng tộc.

Nhìn mấy người phía sau Bobby, ít nhiều cũng có chút ấn tượng, đều là những người tốt nghiệp học viện của chúng tôi. ĐAng mải suy nghĩ thì người an hem vé bảo đảm xông lại dành cho tôi và Kurt một vòng ôm mạnh mẽ. Là cái ôm đem cả hai chúng tôi ôm vào ngực, tiếng máy ảnh lại không ngừng vang lên, trên mặt mọi người xung quanh đều là sự kinh ngạc, không giải thích được lại càng cảm thấy buồn bực.

Mà tôi trong lòng rơi lệ, có lẽ thảm đỏ này sẽ là nơi tụ họp bạn học đại học của tôi mất. Lại thêm một điều không may nữa là, năm đó tôi từng vỗ ngực nói rằng, nếu có một ngày có thể gặp lại nhau, Thẩm Miên tôi còn chưa lấy chồng, tôi nhất định sẽ nude toàn bộ chạy ba vòng quanh đê.

Cho nên khi nhìn thấy ánh mắt cười gian của Bobby, tôi ngốc nghếch bật thốt lên một câu: “Tôi đã có vị hôn phu.” Nhưng thật ra ý của câu nói đó là, có vị hôn phu và đã kết hôn cũng không khác nhau là mấy, anh đừng có nhắc lại chủ ý bắt tôi nude chạy lòng vòng, lại quên mất nơi đây còn có bao nhiêu đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào tôi, bao nhiêu máy ghi âm đang làm việc. Mà câu nói “Tôi đã có vị hôn phu” này nói với người vừa gặp mặt, đặc biệt đối với người khác phái, sẽ khiến cho người ta suy nghĩ miên man đến cỡ nào. Hơn nữa, ngày hôm sau những bài báo với tiêu đề《 hận không gặp khi người chưa kết hôn, chàng trai Bobby si tình lệ rơi tại chỗ, tan nát trái tim Trung Quốc 》,《 Nhật ký của một người đàn ông chờ đợi trong đau thương 》, 《 Chờ đợi, thị suốt đời, từ lúc ban đầu cho tới khi già nua 》, 《 Bàn luận về phần trăm thành công của hôn nhân trong nước 》nghiệm chứng cho việc để có được tài hoa hơn người thì phải trả giá bằng máu và nước mắt.

Nhưng trừ những tin tức lá cải này thì thân phận của tôi cũng khiến truyền thông phải đặt ra câu hỏi và suy đoán. Dường như trong một đêm, Thẩm Miên trở thành từ khóa có số lần tìm kiềm nhiều nhất, mà hứng của đám ký giả cuối cùng cũng bị tôi thổi bùng lên. Sau đó, tôi thú nhận thân phận thật với Tô Đình, hơn nữa cuối cùng cũng thuyết phục thành công khiến cô ấy tin tưởng, sau đó hỏi cô ấy: “Đối với chuyện xảy ra hôm sự kiện thảm đỏ, cậu thấy thế nào?”

Cô ấy trả lời tôi thế này: “Lúc ấy tớ chỉ cảm thấy mắt lóe sáng, hóa ra cậu lợi hại như vậy. Còn thái độ của mọi người xung quanh thế nào thì đại đa số cho tớ cảm giác là, vào giờ phút này, bao nhiêu phi tiêu cũng không đủ dùng…”


Sau đó, cô ấy quay đầu hỏi tôi: “Lần trước cậu nói Kurt và cậu cùng nhau đến phải không? Nhưng là anh ấy một mình đi WC, hơn nữa đi rất lâu mới trở lại. Haizz, tớ thích phim của anh ấy nhiều năm rồi, nhưng là, có phải anh ấy có chút nan ngôn chi ẩn (Nỗi niềm khó nói) hay không?”

Đúng vậy, sau khi Tô Đình biết thân phận tôi chỉ kinh ngạc trong giây lát rồi bình tĩnh lại ngay, thái độ với tôi hoàn toàn không khác khi trước chút nào, ngược lại còn quấn lấy năn nỉ tôi chứng thực, đạo diễn nổi tiếng thế giới Kurt Brown có phải có chút nan ngôn chi ẩn hay không, ví dụ như bệnh trĩ.