Thần Ma Thiên Tôn

Chương 920: Linh Tiêu Thánh Thổ

Linh Tiêu Thánh Thổ xây dựng trên vùng núi cao, non xanh nước biếc, vách núi sừng sững, vừa nhìn đã thấy là nơi động thiên phúc địa của thần tiên.

Dưới lòng đất là đại địa mạch lạc trầm tích hàng nghìn vạn năm, nuôi dưỡng cả vùng cương thổ này, thai nghén ra vô số thiên tài địa bảo. Các đạo trường của Thánh Thổ được xây dựng ngay trên vị trí long đầu của đại địa mạch lạc.

Khi Ninh Tiểu Xuyên và Phương Trường tới Linh Tiêu Thánh Thổ thì đã là ngày hôm sau, chính là ngày đại thọ Linh Tiêu Chân Nhân.

Tu sĩ các đại Thánh Thổ đều vội tới chúc thọ, có người cưỡi huyền thú, có người ngồi kim xa, từ bốn phương tám hướng đổ về sơn môn Linh Tiêu Thánh Thổ.

Cửa chính của Linh Tiêu Thánh Thổ xếp thành một hàng dài dằng dặc, có thể nói là nhiều đến phát sợ, không những có cường giả lão bối mà còn có tuấn nam mỹ nữ trẻ tuổi.

- Chúng ta vào Thánh Thổ từ đường khác đi.

Phương Trường từ xa thấy hàng xếp như vậy, khẽ chau mày, kéo Ninh Tiểu Xuyên bay về phía hậu sơn.

- Có đường khác để vào Linh Tiêu Thánh Thổ sao?

Ninh Tiểu Xuyên hỏi.

- Hậu sơn Linh Tiêu Thánh Thổ có con đường nhỏ. Thường thì chỉ đệ tử hạch tâm Linh Tiêu Thánh Thổ mới biết.

Phương Trường cười.

Ninh Tiểu Xuyên khẽ gật đầu, đạo lữ song tu của Phương Trường là đệ tử hạch tâm của Linh Tiêu Thánh Thổ thì chắc nàng ta cũng cho Phương Trường biết về con đường này để tiện việc hai người hẹn gặp nhau.

Trên đường tới đây, qua cuộc nói chuyện Ninh Tiểu Xuyên cũng hiểu được phần nào về nam tử tên Phương Trường này.

Phương Trường là một võ đạo tán tu, sau khi trở thành đạo lữ song tu với đệ tử hạch tâm Linh Tiêu Thánh Thổ là Tiết Thanh Sương, giờ hắn cũng có thể coi là một trưởng lão ngoại môn của Linh Tiêu Thánh Thổ.

Một võ đạo tán tu lấy được đệ tử hạch tâm Thánh Thổ, đương nhiên là việc khiến vô số người ngưỡng mộ.

Phương Trường nhìn dáng vẻ rất nho nhã, hơn nữa trong điều kiện không được tài nguyên Thánh Thổ bổ trợ mà tu luyện tới Thiên Nhân Cảnh tầng thứ năm thì chắc chắn tư chất không tồi. Vì thế hắn lấy được đệ tử hạch tâm Linh Tiêu Thánh Thổ cũng không khiến Ninh Tiểu Xuyên ngạc nhiên, ngược lại rất ngưỡng mộ hắn.

Ninh Tiểu Xuyên cũng có đạo lữ song tu, nhưng họ đều ai làm việc nấy, trong lòng luôn đặt việc tu luyện lên hàng đầu, quan hệ nam nữ xuống hàng thứ hai, cũng chính vì thế họ xa cách là nhiều, đoàn tụ thì ít, căn bản không thể như Phương Trường, đi vài chục vạn dặm chỉ để gặp đạo lữ một lần.

- Xuyên huynh đệ đang nghĩ gì thế?

Phương Trường nhìn Ninh Tiểu Xuyên, tò mò hỏi.

Giờ Ninh Tiểu Xuyên lấy tên là Công Tử Xuyên, Triệu Phong không biết nam tử trẻ tuổi đứng bên cạnh mình đây lại chính là Diệt Nhân Vương nổi tiếng thiên hạ hiện nay.

Ninh Tiểu Xuyên cười:

- Không có gì, ta chỉ đột nhiên cảm thấy trên con đường tu luyện nếu có được một đạo lữ song tu yêu mình thì cũng không còn cô đơn nữa rồi.

Phương Trường cười:

- Xuyên huynh đệ, ngươi tài năng, chắc chắn sẽ tìm được đạo lữ thích hợp. Nếu không chê thì ta có thể đưa huynh đệ tới gặp Thanh Sương của ta, để nàng ấy tìm cho huynh một vị đạo lữ trong Linh Tiêu Thánh Thổ.

Trên đường đi, Phương Trường phát hiện tu vi Ninh Tiểu Xuyên không thấp, chắc chắn có thể được coi là thiên tài trẻ tuổi. Nên hắn mới có ý định tìm đạo lữ trong Linh Tiêu Thánh Thổ cho Ninh Tiểu Xuyên.

Nói đến Thanh Sương, Phương Trường lại lộ vẻ nôn nóng, bước chân không kìm được mà nhanh lên vài phần.


Ninh Tiểu Xuyên chỉ cười trừ, không coi lời của Phương Trường là thật.

Hai người họ đi qua một khe núi dài vài chục dặm, đi vào một vùng đầy trận pháp, dưới sự chỉ dẫn của Phương Trường, họ đã dễ dàng vượt qua trận pháp.

Nhìn từ xa đã thấy cả quần thể kiến trúc cổ xưa, trên đỉnh núi là ngọn thác trắng xóa đổ xuống, vô số cây cầu khói lơ lửng trên không.

Vô số đệ tử trẻ tuổi mặc thanh y đứng trên lưng bạch hạc bay tới.

- Các ngươi là ai?

Một nam tử mặc chiến y tay cầm trường thương chỉ về phía Phương Trường và Ninh Tiểu Xuyên ở dưới.

Phương Trường lấy ra một tấm lệnh bài, truyền nguyên khí vào, lệnh bài lập tức phát ra ánh sáng xanh.

Trong số các đệ tử kia có người nhận ra Phương Trường, cưỡi bạch hạc bay lên trước vẫy tay với Phương Trường.

- Ra là Phương sư bá, sư bá tới gặp Thanh Sương sư bá đúng không?

Phương Trường thu lệnh bài về, cười:

- Thanh Sương sư bá của ngươi vẫn ở động phủ tu luyện đúng không?

Đệ tử kia gật đầu:

- Thanh Sương sư bá đang bế quan xung kích Thiên Nhân Cảnh tầng thứ tám. Hôm nay đại thọ của sư tổ, chắc chắn sẽ xuất quan.

Đột nhiên một loạt tiếng kinh hô vang lên, đệ tử đều sục sôi nhìn về hướng đông.

- Là Ứng Long xa giá của Khuynh sư tỷ. Quả nhiên Khuynh sư tỷ đã về.

- Nếu được thấy tiên nhan của Khuynh sư tỷ, dù chỉ một lần thôi cũng tốt biết bao!

- Khuynh sư tỷ là nội viện đệ tử của Thần Trữ Cung, sau này chắc chắn sẽ Chí Tôn của nhân tộc, thậm chí có khả năng thành Thứ Thần chúng ta phải ngưỡng vọng. Sau này có lẽ đến cơ hội nhìn từ xa cũng không có đâu.



Ninh Tiểu Xuyên cũng nhìn về phía chiếc xa to bằng cả cung điện trên bầu trời. Chỉ một cỗ xe nhưng vô cùng xa hoa, trên đỉnh khảm viên minh châu to bằng cả đầu người, tỏa sáng chói lòa.

Kéo xa là một con Ứng Long trắng dài hơn bảy mươi mét, vỗ đôi long dực khổng lồ phi hành với tốc độ kinh người. Chỉ tu vi của nó cũng đã là Thiên Nhân Cảnh tầng thứ chín, cũng là một sinh linh cường đại.

Đệ tử Linh Tiêu Thánh Thổ ai cũng vô cùng ngưỡng mộ, nhìn cỗ xe Ứng Long như nhìn một nữ thần, một trận cảm thán.

Khi những tu sĩ trẻ tuổi kia đang bàn tán xôn xao thì cỗ xe Ứng Long phi hành thẳng tới hướng này.

Sắc mặt Ninh Tiểu Xuyên nghiêm lại, xa giá của Khuynh Phi Tử bay về hướng này làm gì?

Nếu Khuynh Phi Tử thật sự là nội viện đệ tử Thần Trữ Cung thì sẽ có rất có khả năng nàng ta đã từng thấy Ninh Tiểu Xuyên.

Nếu thân phận bị bai lộ, chắc chắn Ninh Tiểu Xuyên sẽ bị tất cả bao vây, thậm chí có thể sẽ hại Phương Trường.


Đương nhiên Ninh Tiểu Xuyên cũng không sợ, với tu vi hiện nay, chỉ một tòa Thánh Thổ thì không có khả năng giữ được hắn.

Khuynh Phi Tử bước ra khỏi xa giá, mặt chiếc váy lụa trắng muốt, mái tóc đen dài, dáng người với những đường con hoàn hảo, nhưng trên mặt thì phủ một lớp sương mờ, mọi người căn bản không nhìn được dung mạo thực sự của nàng ta.

Đến Phương Trường cũng không nhìn ra được rốt cuộc Khuynh Phi Tử ra sao mà chỉ thấy được đường nét mơ hồ.

Vừa thần bí vừa đầy mỹ cảm, quả thực như tiên tử hạ phàm khiến đám tu sĩ nhìn mà sững sờ.

Ở đây cũng có người tu vi cao hơn Ninh Tiểu Xuyên, có thể nhìn rõ dung mạo của Khuynh Phi Tử. Quả thực là mỹ nhân khí chất xuất chúng, không hổ là đệ nhị mỹ nhân của Trung Thổ.

Ánh mắt Khuynh Phi Tử lộ sự nghi hoặc, nhìn về phía Phương Trường và Ninh Tiểu Xuyên:

- Các ngươi là ai?

Tu vi của Phương Trường dù sao cũng vượt trội hơn những đệ tử kia, rất nhanh đã tỉnh dậy khỏi sự thất thần, cung tay chào Khuynh Phi Tử:

- Tại hạ là ngoại môn trưởng lão Phương Trường. Vị đây… vị đây là đệ tử ta mới thu nhận, là Công Tử Xuyên.

Phương Trường có thiện cảm với Ninh Tiểu Xuyên không có nghĩa là tu sĩ Linh Tiêu Thánh Thổ cũng có thiện cảm với hắn. Để tránh phiền phức, Phương Trường mới tạm gọi Ninh Tiểu Xuyên là đệ tử.

Trong giới tu luyện, thực lực vi tôn, giống như Phương Trường rõ ràng có vai vế cao hơn Khuynh Phi Tử nhưng tu vi của nàng ta lại là Chân Nhân Cảnh, thì hắn phải hành lễ.

- Là Phương sư thúc thì cũng không có việc gì nữa.

Khuynh Phi Tử nhìn Ninh Tiểu Xuyên phía sau Phương Trường một cái, cũng không dừng lại nhìn hắn lâu, lập tức quay người vào xa giá.

Khi nàng ta ở Thần Trữ Cung, chưa từng thấy Ninh Tiểu Xuyên, nên không hề nhận ra hắn.

Cỗ xa giá Ứng Long lại tiếp tục bay về trung tâm Linh Tiêu Thánh Thổ.

Khuynh Phi Tử ngồi trên một cái ngọc đài hình tròn, tay cầm la bàn tỏa tinh quang, lẩm bẩm:

- Thật kỳ lạ, Thiên Cơ La Bàn không thể nào vô duyên cớ chỉ về hướng đó. Rõ ràng nó cho ta biết hướng đó có một tuyệt đỉnh cường giả. Nhưng tại sao đột nhiên kim la bàn lại chỉ hướng khác rồi?

Khuynh Phi Tử cũng là tu sĩ có vận khí và thiên phú lớn. Thiên Cơ La Bàn là chí tôn vương khí, được nàng ta tìm thấy trong một tòa phế tích Thượng Cổ.

Thiên Cơ La Bàn là bảo vật đặc biệt, mặc dù không phải chí tôn vương khí chiến đấu, nhưng giá trị lại cao hơn loại chiến đấu, có tác dụng rất thần kỳ.

- Không cần phải nghĩ nhiều như vậy. Hôm nay là đại thọ chín nghìn tuổi của gia gia, chắc chắn sẽ có rất nhiều cường giả tới Linh Tiêu Thánh Thổ. Kim của Thiên Cơ La Bàn chỉ hướng lệch như vậy cũng là bình thường.

Khuynh Phi Tử nghĩ bụng.

Sau khi Ứng Long xa giá của Khuynh Phi Tử bay đi, những tu sĩ kia cũng rời đi theo.

Lúc này Ninh Tiểu Xuyên mới ôm quyền với Phương Trường:

- Đa tạ Phương huynh giải vây cho tại hạ!

Phương Trường cười:

- Không có gì. Nghĩ hồi xưa ta cũng như ngươi, chỉ là một tán tu, cũng muốn lén vào Thánh Thổ tham quan. Chính lần lẻn vào Thánh Thổ đó mới gặp được nữ tử cả đời này yêu nhất.

Phương Trường cũng coi Ninh Tiểu Xuyên như võ đạo tán tu giống mình hồi xưa, cho rằng Ninh Tiểu Xuyên cũng như hắn muốn lẻn vào Thánh Thổ học hỏi nên cũng không đề phòng.

- Thật ra với thiên tư của mình, Xuyên huynh đệ hoàn toàn có thể xin gia nhập Linh Tiêu Thánh Thổ, trở thành đệ tử hạch tâm.

Phương Trường nói.

Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Ta không muốn bị quy tắc của Thánh Thổ ràng buộc, tự do vẫn tốt hơn.

- Nói rất đúng! Thật ra vi huynh cũng nghĩ vậy. Trở thành đệ tử Thánh Thổ quy sẽ có rất nhiều tài nguyên tu luyện nhưng lại phải đấu đá với các đệ tử khác, tranh giành tài nguyên với nhau, thậm chí có thể ám hại lẫn nhau. Ngày nào cũng tu luyện căng thẳng, chỉ sợ tu vi của mình tụt lại phía sau.

- Để có tài nguyên tu luyện một số tu sĩ thậm chí đã phải bán nguyên tắc và lương tri của bản thân. Thay vì sống cuộc đời vô vị, không bằng thoải mái làm một người bình thường.

Phương Trường cười.