Thần Ma Hệ Thống

Chương 622: Chiến lực bộ đội Thiên Đường Thần Quốc! (1)

Ban đầu trong chiến tranh ở Thái Lan, Thái quân chiến đấu chính diện cũng không phải là đối thủ của Mỹ. Bọn hắn sở dĩ có thể thắng lợi, chủ yếu là có hai đại quốc ở phía sau trợ giúp bọn hắn, cộng thêm trong nước Mỹ có quan hệ bất ổn. Bọn hắn cũng đã từng dựa vào sự quen thuộc với địa hình để đánh du kích tiêu hao lực lượng quân Mỹ.


Dưới mệnh lệnh của Triệu Nguyên Song, quân Ngô Nham Hồng thập phần có trật tự phân liệt trở thành sáu bộ phận tản ra trong rừng. Thái Lan vốn chính là vùng núi, là nơi có rừng nhiệt đới dày đặc.


Bộ đội của Triệu Nguyên Song phân tán trong rừng, xe tăng của Thiên Đường Thần Quốc liền khó có thể phát huy ra lực công kích đáng sợ.
Bất quá 23 chiếc phi cơ trực thăng võ trang kia liền trực tiếp bay vào trong rừng, bắn phá đạn lửa điên cuồng vào đó.


Một phát phát đạn lửa rơi vào trong rừng, chợt nổ ra, hóa thành Liệt Hỏa rào rạt hoàn toàn cắn nuốt tất cả chung quanh. Mặc dù đây đang là mùa đông rét lạnh nhưng vẫn có mảng lớn mảng lớn bụi cỏ, cây cối bị thiêu đốt. Không ít chiến sĩ Thái quân bị ngọn lửa kia thôn phệ, trực tiếp chết cháy.
Phanh!


Một phát đạn súng ngắm ẩn chứa kỹ năng cường kích thương bắn vào một cỗ phi cơ trực thăng võ trang, lần nữa khiến nó nổ thành một đoàn hỏa cầu, từ trên bầu trời rơi xuống.


Hai chiếc phi cơ trực thăng võ trang sau khi rơi xuống, hai mươi hai chiếc phi cơ trực thăng võ trang còn sót lại thoáng cái trở nên cảnh giác hơn rất nhiều, bọn hắn tăng độ cao lên, không ngừng phóng đạn lửa và cơ quan pháo xuống dưới, hóa từng mảnh rừng thành biển lửa.


Triệu Nguyên Song tuy rằng mang theo bộ hạ phân tán trốn vào trong rừng, nhưng vẫn bị hai mươi hai chiếc phi cơ trực thăng võ trang kia giết cho tử thương thảm trọng
Trần Thắng Dũng đứng xa xa nhìn Thiên Đường Thần Quốc đệ nhất quân đoàn hành hạ bộ đội của Triệu Nguyên Song vẻ mặt tái nhợt, trong nội tâm tràn ngập rung động:


- Thật mạnh! Quá mạnh mẽ! Sức chiến đấu của bộ đội Thiên Đường Thần Quốc thật sự quá đáng sợ!


Tài nguyên mà Thiên Đường Thần Quốc có được xa xa không phải loại côn đồ như Trần Thắng Dũng, Ngô Nham Hồng có thể so sánh. Thiên Đường Thần Quốc chính là thế lực nắm giữ khoa học kỹ thuật mới nhất Châu Âu, hơn nữa đã gần nắm giữ toàn cầu, chỉ là một chi bộ đội ở Thái Lan thôi cũng đã cực kỳ đáng sợ. Bọn hắn hoàn toàn là một chi bộ đội hiện đại hóa tinh thông chiến tranh hiện đại có được vệ tinh trợ giúp, mà không phải một đám côn đồ vũ khí lạnh nóng hỗn hợp, ngay cả trận địa chiến đấu cũng không hiểu.


Nói được khó nghe một chút, Nhạc Trọng cũng chỉ là một tên đại quân phiệt đại côn đồ, tài nguyên hắn nắm giữ trong tay căn bản không cách nào sánh được với Thiên Đường Thần Quốc cả.


Trần Thắng Dũng trông thấy Thiên Đường Thần Quốc đệ nhất quân đoàn đơn giản hành hạ đến chết bộ đội của Triệu Nguyên Song trong nội tâm cũng không khỏi sinh ra một tia cảm giác chán nản. Bộ đội của hắn thực lực không kém, nhưng so với bộ đội trong tay Triệu Nguyên Song vẫn kém một bậc, nếu là hắn đấu với Thiên Đường Thần Quốc, chỉ sợ cũng chỉ có thể trốn vào trong rừng đánh du kích...


Ngay khi Trần Thắng Dũng vẻ mặt vẻ lo lắng nhìn Thiên Đường Thần Quốc không ngừng thôn phệ bộ đội của Triệu Nguyên Song thì một gã quan quân đi tới trước người của hắn nói
- Ưng Vương điện hạ! Ngô Nham Hồng phái ra sứ giả cầu kiến!
Trong mắt Trần Thắng Dũng hiện lên một vòng dị quang trầm giọng nói:


- Để hắn đến!
Một gã chiến sĩ mang theo một người đi đến trước người Trần Thắng Dũng.
- Ngô Nham Hồng!
Trần Thắng Dũng vừa nhìn thấy tướng mạo người nọ liền bhịn không được thốt ra, liên tiếp lui về phía sau vài bước.


Ba gã Tiến Hóa Giả và hai gã Cường Hóa Giả đẳng cấp cao đến trên 40 liền thoáng cái chắn trước người Trần Thắng Dũng, nhìn chằm chằm người trước mắt.


Phần tử dân tộc cực đoan sáng lập Đại Thái đế quốc quân hơn nữa tự nhận đệ nhất nhậm hoàng đế Đại Thái đế quốc quân, đồng thời cũng là một trong các kiêu hùng Thái Lan thời tận thế, Ngô Nham Hồng.
Ngô Nham Hồng hướng về phía Trần Thắng Dũng cười nói:


- Là tao. Tao tới tìm mày bàn chuyện hợp tác!
Trần Thắng Dũng hồi phục lại từ khϊế͙p͙ sợ, hắn lui về phía sau hai bước, nhìn Ngô Nham Hồng thản nhiên nói:
- Mày bỏ xuống được sao?


Lần này Trần Thắng Dũng đã hung hăng đâm cho Ngô Nham Hồng một đao, Lang Nha doanh của Ngô Nham Hồng cũng bị Trần Thắng Dũng hủy, bản thân Ngô Nham Hồng cũng thiếu chút đã bị Trần Thắng Dũng tiêu diệt. Thù hận sâu như vậy, Trần Thắng Dũng không tin Ngô Nham Hồng có thể buông tha
Ngô Nham Hồng thản nhiên nói:


- Tao không bỏ xuống được!.....
Trong hai mắt Ngô Nham Hồng hiện lên một vòng ngưng trọng, trực tiếp nói với Trần Thắng Dũng:


- Thế nhưng dù tao không bỏ xuống được thế nào thì hôm nay cũng phải bỏ! Nếu như hai người chúng ta người tiếp tục sống mái với nhaui! Được lợi sẽ chỉ là những con lợn da trắng kia. Tao tuyệt đối không cho phép Thái Lan chúng ta rơi vào tay những con lợn da trắng kia. Trần Thắng Dũng, lần này mày hãy liên thủ với tao! Không! Là tao cầu mày liên thủ, cùng nhau giết sạch những con lợn da trắng kia!


Trong mắt Ngô Nham Hồng hiện lên một vòng hào quang hung ác đồng ý nói:


- Chỉ cần mày liên thủ với tao giết sạch những con lợn da trắng kia! Đánh xong trận này, tao nguyện ý phân trang bị một doanh và bốn vạn nhân khẩu cho mày! Tao tình nguyện cho người thành chủ nhân Thái Lan, cũng không muốn những con lợn da trắng thấp hèn vô sỉ kia khống chế đất nước.


Trần Thắng Dũng nghe ra sự chân thành trong lời Ngô Nham Hồng, trong mắt chớp động lên một vòng dị quang, hắn trầm mặc một chút liền gật đầu nói:
- Tốt! Ngô Nham Hồng, mày là một hảo hán tử. Tao nguyện ý hợp tác với mày, tiêu diệt những kẻ xâm lược chết tiệt kia.


Ngô Nham Hồng nhìn Trần Thắng Dũng lộ ra một cái mỉm cười:
- Cám ơn! "...
Mọi người đều có nhiều mặt. Ngô Nham Hồng chính là một đầu súc sinh hung tàn thô bạo, háo sắc như mệnh, xem người Hoa như heo cẩu, thế nhưng hắn cũng là một người thập phần có khí tiết dân tộc và mị lực...


Ngô Nham Hồng và Trần Thắng Dũng vừa đạt thành hiệp nghị, liên quân song phương thoáng cái liền tấn công sau lưng Thiên Đường Thần Quốc.
Một góc chiến trưởng, bốn ngàn tên người Hoa quần áo tả tơi, hai mắt chết lặng, khắp nơi vết thương chồng chất, xanh xao vàng vọt đang tập hợp lại với nhau.


Người sống sót người Hoa trong khu vực Lan Sơn này cũng không nhiều, hơn bốn nghìn tên người sống sót người Hoa này đại bộ phận đều là do Ngô Nham Hồng đbắt được khi đánh vào cảnh nội Quảng Tây. Ngô Nham Hồng muốn cho người Thái trở thành người thượng đẳng cao quý, tự nhiên muốn có những người hạ đẳng đến hầu hạ những người thượng đẳng như bọn họ


Ngô Nham Hồng nhìn bốn ngàn tên người Hoa quần áo tả tơi kia lạnh lùng ra lệnh:


- Tao là Ngô Nham Hồng! Tao lệnh cho bọn mày lập tức xông qua bên kia cho tao! Giết đám lợn da trắng kia! Chỉ cần bọn mày giết chết một tên, ta sẽ cho các ngươi khôi phục tự do. Nếu bọn mày không xông, ta sẽ giết bọn mày, còn có lão bà, tiểu hài tử, cha mẹ bọn mày nữa! Chia bọn hắn vũ khí!