Thần Ma Hệ Thống

Chương 1373: Dị hình

Hàn Anh Nhi nhìn thấy là Nhạc Trọng, hai mắt chảy nước mắt, nức nở nói:


- Đa tạ vị bằng hữu này cứu tôi. Nhưng mà chỉ sợ tôi không sống được bao lâu nữa. Kính xin ngài hỗ trợ trở về nói cho sư phụ quán chủ Thanh Phong võ quán Lưu Mai Mai đồ nhi bất hiếu. Đi trước một bước, không cách nào đền đáp công ơn phụng dưỡng của lão nhân gia.


Ngực của Hàn Anh Nhi bị đầu lưỡi của con quái vật này đâm thủng, nàng chỉ là cường giả nhân loại bìn thường, lại không có được kỹ năng tái sinh khủng bố. Tự nhiên không sông được bao lâu. Nàng có thể miễn cưỡng nói chuyện đó là vì nàng là cường giả tứ giai. Sinh mệnh lực ương ngạnh vượt xa người bình thường.


Bên cạnh Kim Tuyên Nhi nhìn thấy ngực của Hàn Anh Nhi là một cái động, trong nội tâm cũng có tâm tình một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ. Nếu vừa rồi nàng đánh nhau với con quái vật thì chỉ sợ hiện tại người chết chính là nàng.


Nhạc Trọng quét mắt nhìn qua thương thế trước ngực Hàn Anh Nhi, trực tiếp móc một lọ dược tề do Âu Minh chế tác đổ vào ngực của Hàn Anh Nhi:
- Có tôi ở đây thì thương thế này chẳng là cái gì cả.


Dược tề này ẩn chứa huyết dịch của biến dị thú ngũ giai đổ vào ngực của Hàn Anh Nhi, lập tức nó phát huy tác dụng phong bế miệng vết thương của nàng, ngăn chặn chảy máu, đồng thời tế bào cơ bắt của Hàn Anh Nhi cũng nhúc nhích nhanh chóng liền lại với nhau.


Kim Tuyên Nhi bên cạnh nhìn thấy Nhạc Trọng dùng dược tề chữa trị thương thế của Hàn Anh Nhi, trong nội tâm hết sức kinh ngạc:
- Dược tề thật thần kỳ, người này rốt cuộc là người nào? Tại sao có dược tề thần kỳ như thế?


Khoa học kỹ thuật chữa bệnh ở thế giới này không phát đạt, ngực con người bị xuyên thủng thì với đa số người đó là vết thương trí mạng. Chỉ có số ít người tu luyện cao thâm mới sống sót, trừ chuyện đó ra thì ai cũng phải chết.


Hàn Anh Nhi nhìn thấy một màn thần kỳ này, trong nội tâm vui mừng và kinh ngạc, nhìn qua Nhạc Trọng, trong mắt hiệu ra thần thái kỳ dị:
- Đa tạ ân cứu mạng của ngài. Hàn Anh Nhi tôi tương lai nhất định báo đáp ngài!
Nhạc Trọng nhẹ nhàng cười nói:
- Tôi là Nhạc Trọng, Thanh Phong võ quán ở đâu?


Kim Tuyên Nhi bên cạnh đột nhiên xen vào:
- Tôi sẽ đưa anh đi.
Kim Tuyên Nhi cũng thấy Nhạc Trọng một kích miểu sát con quái vật kia, đồng thời sinh ra hứng thú mạnh với cao thủ thần bí này, sư phụ nàng cũng không cách nào một kích miểu sát con quái vật kia và chữa thương thế cho Hàn Anh Nhi cả.


Hàn Anh Nhi buồn ngủ, trực tiếp ngã vào trong ngực Nhạc Trọng:
- Vậy phiền toái cô rồi!
Kim Tuyên Nhi đi tới bên người Nhạc Trọng và nói:
- Chúng ta đi thôi!
Nhạc Trọng nhìn qua người chung quanh và sắc mặt trầm xuống, vô cùng băng hàn và nói:
- Không! Chờ một chút, các người không được đi!


Một tên nam tử đột nhiên chỉ vào Nhạc Trọng chửi ầm lên:
- Mày tính toán thơm bơ gì vậy? Dựa vào cái gì không cho bọn tao đi?
- Đúng vậy a! Dựa vào cái gì không cho tao đi?
"..."
Quần chúng vây xem đột nhiên nhao nhao lên.


Lúc này chun quanh võ đài khắp nơi đều là thi thể nhân loại, tràng diện vô cùng huyết tinh, những người kia tự nhiên không muốn ở lại nơi quỷ quái này nữa. Rất nhiều người nhát gan nhìn thấy tử trạng thê thảm như thế đã nôn ọe ra rồi.


Trừ những yếu tố này ra, rất nhiều người sùng bái Hàn Anh Nhi, Kim Tuyên Nhi, nhìn thấy bên người Nhạc Trọng là Hàn Anh Nhi, Kim Tuyên Nhi thì trong lòng sinh ra lòng đố kỵ, thầm nghĩ cho Nhạc Trọng đẹp mắt. Nhạc Trọng nói đông bọn sẽ làm tây.
Một gã nam tử khiêu khích nhìn Nhạc Trọng, bước nhanh ra ngoài.


- Tao muốn đi mày có thể làm gì?
- Nếu mày đi thêm một bước tao sẽ giết mày đấy!
Nhạc Trọng lạnh lùng nhìn tên nam tử này, một đạo sát khí cường đại trực tiếp bao phủ thân thể tên nam nhân này.


Dưới khí thế áp bách lục giai đỉnh phong của Nhạc Trọng thì tên nam tử này biến sắc, hai chân mềm nhũn, trực tiếp quỳ trên mặt đất, run rẩy lên, cũng không dám nói thêm câu nào nữa.
Sắc mặt đám người chung quanh biến hóa, thân thể run rẩy lên, cũng sợ hãi không dám nhúc nhích.


Bên cạnh Nhạc Trọng là Kim Tuyên Nhi, nàng nhướng mày trực tiếp hỏi:
- Nhạc Trọng, vì cái gì anh không cho bọn họ rời đi.
Nhạc Trọng vẻ mặt trầm trọng nói ra:


- Tôi hoài nghi một ít người nơi đây thừa dịp loạn rải trứng của đám quái vật kia. Một khi bọn họ rời khỏi đây, chỉ sợ sẽ trở thành căn nguyên lây nhiễm mới, khuếch tán đám quái vật kia ra khắp nơi.


Phương thức ra đời của đám quái vật kia làm cho Nhạc Trọng nghĩ tới phim Dị Hình, nghĩ tới phương thức sinh sôi nảy nở khủng bố của đám Dị Hình thì hắn khϊế͙p͙ sợ. Nếu như những nhân loại nơi đây rời đi, chỉ sợ bọn họ sẽ lây cho nhân loại khác.


Kim Tuyên Nhi quét nhìn mọi người, vẻ mặt không thể tin nói:
- Không thể nào đâu!
Nhạc Trọng cũng không có giải thích quá nhiều với Kim Tuyên Nhi làm gì, mà là nhìn qua một tên nam tử bị mù mắt:
- Mày tới đây cho tao!


Đột nhiên tên nam tử bị mù này hoảng sợ, phát ra một tiếng kêu thê lương không phải của nhân loại, chợt trực tiếp quay đầu bỏ chạy ra hướng khác.
Trong một chớp mắt những người bị dịch nhờn của quái vật bắn trúng vặn vẹo gương mặt, thân hình loạng choạng chạy ra các nơi.


- Ngay cả thần trí cũng ăn mòn sao? Những con quái vật này còn đáng sợ hơn cả Dị Hình, vậy mà trong thời gian ngắn chi phối nhân loại rồi, nếu như đám quái vật này hàng lâm địa cầu, chỉ sợ mình ngủ cũng ngủ không ngon.


Nhạc Trọng nhìn thấy nhân loại bỏ chạy ra các nơi, sắc mặt hơi đổi, hư không bắn ra mấy đoàn thần ma viêm rơi vào những nhân loại kia, trực tiếp đốt cháy thiêu đốt bọn họ thành tro bui, cũng chỉ có tên nhân loại bị mù đào thoát.
Nhạc Trọng nhanh như mũi tên lao thẳng tới tên mù kia.


Trong sát na này đầu lâu của tên nhân loại nổ tung ra, một con quái vật toàn thân lóng lánh, mọc ra hai cái kìm bén nhọn, hình thể dẹp dài nâng cao cái đuôi giống như con bọ cạp vài phần, thân thể phun ra một tầng dịch nhờn và thân thể tên nhân loại nổ tung, bay thẳng về phía Nhạc Trọng.


Biến hóa này quá mau lẹ, cho dù là cường giả ngũ giai không cẩn thận cũng có thể bị con quái vật này lao vào mặt.
Nhưng mà Nhạc Trọng vô cùng cảnh giác với con quái vật này, nó vừa mới bay tới thì Nhạc Trọng đá đưa tay bắt lấy rồi.


Con quái vật bị Nhạc Trọng bắt vào trong tay và phát ra âm thanh uy hϊế͙p͙, cái kìm bén nhọn không ngừng động đậy, đồng thời hé miệng đầy răng nanh sắc nhọn ra.
Nhìn thấy con quái vật này thì mọi người hoảng sợ, da đầu run lên.
Ánh lửa lóe lên trong tay Nhạc Trọng, chợt thiêu đầu của con quái vật thành tro tàn.


Sau khi một kích tiêu diệt Dị Hình, Nhạc Trọng nhìn qua người chung quanh một hồi, bắt đầu phân biệt trong những nhân loại này có ai bị nhiễm ấu trùng của chúng hay không.
Dưới ánh mắt Nhạc Trọng quét qua thì mọi người vô cùng hoảng sợ, sợ Nhạc Trọng tiến lên lấy mạng của bọn họ.
- Cứu mạng!
- Cứu tôi!


- Không muốn!
"..."
Đúng lúc này ở phương xa có bạo động, rất nhiều nhân loại hô khóc chạy qua hướng này.