- Trương Chính, Lôi Nghị. Ngăn nàng lại!
Hai gã cảnh vệ bên người Trì Dương lúc này tiến lên ngăn cản đường đi của Lộ Văn.
Lộ Văn trừng mắt, nhìn qua hai cảnh vệ kia và quát lớn:
- Mở ra!
Trong thế lực của Nhạc Trọng thì Lộ Văn tương đương với nửa chủ nhân, đến mức không có người nào không nhượng bộ nàng ba phần. Trừ Nhạc Trọng, Trì Dương ra, cũng ít có người trái ý của nàng.
Lôi Nghị cười khổ một tiếng nhìn qua Lộ Văn nói ra:
- Lộ tiểu thư, xin ngài thông cảm chúng tôi khó xử. Chúng tôi chỉ nghe lệnh làm việc mà thôi.
Lôi Nghị, Trương Chính là đội viên lệ thuộc trực tiếp Trì Dương, Lôi Nghị hai người bọn họ chỉ phục tùng mệnh lệnh của Trì Dương mà thôi. Trừ chuyện đó ra cũng chỉ có Nhạc Trọng mới có thể tiến hành chỉ huy bọn họ. Những người còn lại không ai có quyền chỉ huy họ cả.
Lộ Văn quay đầu nhìn Trì Dương, vẻ mặt tức giận lớn tiếng nói:
Trì Dương trầm giọng ra lệnh:
- Lộ Văn, nhiệm vụ của tôi hiện giờ chính là bảo vệ Thạch Mã Trấn. Duy trì vững vàng chuyện vận chuyển và an toàn của Thạch Mã Trấn cùng cô và Quách Vũ hai người. Cô không có thực lực tự bảo vệ mình, nếu là một mình đi tìm Nhạc Trọng cũng chỉ là chịu chết không công! Lôi Nghị, Trương Chính, mang Lộ Văn, Quách Vũ trở về phòng nghỉ ngơi, không có Nhạc Trọng hoặc tôi ra lệnh thì không cho phép các nàng rời đi.
Lôi Nghị nhìn qua Lộ Văn cùng Quách Vũ cung kính nói ra:
- Hai vị tiểu thư, mời!!
Quách Vũ kéo kéo quần áo của Lộ Văn và ôn nhu khuyên:
- Tỷ tỷ, đi thôi! Trì Dương đội trưởng cũng có hảo ý. Chúng ta cũng không nên làm khó bọn họ.
Lộ Văn tức giận nhìn qua Trì Dương, lúc này mới đi theo Lôi Nghị, Trương Chính rời khỏi nơi này.
Trì Dương nói ra thì Lộ Văn nói rất rõ ràng, nhưng mà nàng vẫn tức giận.
Lộ Văn rời đi thì Trì Dương phái người đem Lưu Diễm kêu đến.
- Trì đội! Ngài tìm tôi có chuyện gì?
Lưu Diễm nhìn qua Trì Dương, có chút câu nệ hỏi.
Tuy Trì Dương và những người khác đều là đội trưởng, tuy nhiên lại là nhân vật số hai dưới mình Nhạc Trọng mà thôi. Nếu Nhạc Trọng không có ở đây thì Trì Dương chính là người thay thế quyền lực của Nhạc Trọng.
Trì Dương nói:
- Anh mang đội viên đi tới hướng tây tìm kiếm Nhạc Trọng trung đoàn trưởng. Mang theo một chiếc chiến xa bộ binh đi theo. Nếu như đạt được tin tức của Nhạc Trọng trung đoàn trưởng mà các ngời không ứng phó được, vậy phái người mang tin tức về cho tôi biết.
Chiến xa bộ binh là binh khí chiến đấu cường đại nhất trong thế lực của Nhạc Trọng, trên chiến xa có súng phóa ZPT90 25 li, chính là vũ khí mạnh nhất của Thạch Mã Trấn hiện tại. Ngay cả da rắn nước đao thương bất nhập nhưng dưới súng pháo ZPT90 thức 25 li cũng dễ dàng bị xé thành phấn vụn.
Lưu Diễm gật gật đầu, lĩnh mệnh mà đi.
Nhìn xem Lưu Diễm rời đi, Trì Dương xoa xoa huyệt Thái Dương, có chút lo lắng thầm nghĩ:
- Nhạc Trọng, hy vọng anh có thể bình an vô sự!"
Trì Dương cũng muốn dẫn người tự mình đi tìm kiếm Nhạc Trọng, thế nhưng mà Thạch Mã Trấn bây giờ chưa được an ổn, cần có người tọa trấn. Lúc này chính là thời điểm người sống sót của Trường Quang Thôn tiến vào Thạch Mã Trấn, tuyệt đối không thể loạn được.
Đúng là có Trì Dương tọa trấn, Nhạc Trọng mới có thể dưới nhiều việc quan trọng như vậy mà đi ra ngoài, dẫn người đi giải quyết rắn nước biến dị ở hai nhánh sông bên ngoài Thạch Mã Trấn này.
Sau khi thoát ra khỏi tổ chim, Nhạc Trọng, bạch cốt, Tiểu Thanh đi lại nhanh chóng trong rừng.
Thanh Vũ Ưng là biến dị thú nên khác với loài chim bình thường khác, tuy Tiểu Thanh bởi vì là ấu điểu nên không thể phi hành, nhưng mà ở trên đất bằng nó có thể đi lại như gà, đi lại vô cùng tự nhiên.
Nhạc Trọng đi nhanh trong rừng rậm. Thương thế trên người của hắn rất nặng, nếu đổi lại là người bình thường bị thương nặng như vậy, chỉ sợ đau đến động cũng không động được, cho dù có cỏ cứu mạng cũng không cách nào khôi phục thương thế, càng đừng đề cập hành tẩu.
Sức sống thân thể của Nhạc Trọng hiện tại còn mạnh hơn người bình thường thật nhiều, thương thế của hắn dưới sức sống cường đại và cỏ cứu mang nên đã tốt nhiều, thương thế của hắn được ngăn chặn lại, không có chuyển biến xấu. Nhưng mà mỗi khi bước đi hắn đều cảm thấy thân thể đau đớn, ngay cả hô hấp thì hắn cũng cảm thấy cổ họng có mùi máu tươi.
Vừa hành tẩu thì Nhạc Trọng vừa cười khổ thầm nghĩ trong lòng:
- Thực không xong! Ta rốt cuộc cũng cảm thụ được nỗi đau của nàng tiên cá rồi.
Đột nhiên trong rừng rậm truyền ra tiếng súng nổ vang, trong nội tâm của Nhạc Trọng lập tức vui vẻ, nhanh chóng đi qua hướng bên kia.
- Có người!
Cánh rừng này Nhạc Trọng không có quen thuộc, không có người quen dẫn đầu thì hắn khó mà ra khỏi rừng rậm này.
Sau khi Nhạc Trọng đi vào nơi có tiếng súng vang lên, chỉ thấy trên mặt đất có năm thi thể nhân loại nằm lả tả, sáu con khỉ biến dị đang ghé vào thi thể nhân loại cắn nuốt huyết nhục của nhân loại.
Nhạc Trọng nhìn qua đám khỉ biến dị cắn nuốt con người, trong mắt hiện ra sát cơ và nhin qua bạch cốt và ra lệnh:
- Đáng chết! Giết bọn nó!
Bạch cốt đi lên trước nhanh như mũi tên, đi thẳng về phía sáu con khỉ biến dị.
Sau khi sáu con khỉ biến dị nhìn thấy bạch cốt, trong mắt hiện ra hung quang sáng ngời, lao thẳng về phía bạch cốt.
Bạch cốt huy động búa lớn giống như cuồng phong quét qua người của con khỉ biến dị, trực tiếp chém ngang lưng của con khỉ biến dị này.
Năm con khỉ biến dị còn lại cũng bỏ qua thi thể nhân loại mà lao về phía bạch cốt, dùng trảo sắc bén của chúng đánh lên xương cốt của bạch cốt không tạo thành tổn thương gì.
Thời điểm năm con khỉ biến dị đánh lên người của bạch cốt, đột nhiên trong thân thể của bạch cốt có một gai xương nhọn dài ra đâm thủng người của năm con khỉ biến dị.
Năm con khỉ biến dị này sinh mệnh lực cực kỳ ương ngạnh, cho dù bị bạch cốt đâm xuyên qua người chúng vẫn không có tử vong ngay, ngược lại không ngừng liều mạng ăn thua đủ với bạch cốt.
Nhạc Trọng và Tiểu Thanh ở bên cạnh thấy thế, Tiểu Thanh vỗ cánh tiến lên phía năm con khỉ biến dị, dùng cái mỏ sắc bén của nó nhanh như tia chớp mổ vào đầu của khỉ biến di, đánh thủng đầu của khỉ biến dị, sau đó vui sướng bắt đầu ăn uống.
Sáu con khỉ biến dị chỉ tuôn ra một hộp báu màu trắng và mười sinh tồn tệ, trừ chuyện đó ra không có thứ gì tốt.
Nhạc Trọng mở hộp báu màu trắng ra nhưng không có vật gì.
Nhạc Trọng lắc đầu nhìn qua chung quanh một hồi, dọc theo con đường nhỏ đầy máu mà đi.
Bạch cốt, Tiểu Thanh cũng theo sát sau lưng của Nhạc Trọng.
Dọc theo con đường máu nhỏ, Nhạc Trọng ba người tìm được một thôn trang nhỏ trên núi.
- Đứng lại! Anh là người phương nào?
Nhạc Trọng ba người vừa mới tiếp cận thôn trang nhỏ, một gã nam nhân cầm nỏ tự chế, một gã cầm trong tay đại đao hiện ra trước mặt của hắn và kêu lớn..