Phù văn màu xanh rơi vào mi tâm của Thanh Vũ Ưng ấu điểu chớp động vài cái, Thanh Vũ Ưng ấu điểu nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Nhạc Trọng và từ hung ác biến thành nhu hòa. Cuối cùng nhất là phù văn màu xanh chui vào trong óc của Thanh Vũ Ưng, biến mất không thấy gì nữa, ánh mắt con ấu điểu nhìn qua Nhạc Trọng cũng hoàn toàn biến thành thần phục.
Sau khi phù văn mau xanh chuio vào mi tâm của Thanh Vũ Ưng ấu điểu, Nhạc Trọng thử thăm dò ấu điểu cho nên ra lệnh:
- Tránh ra!
Sinh vật sau khi thi pháp thành công sẽ nhận người thi thuật làm chủ nhân. Nhận được lệnh của Nhạc Trọng thì ấu điểu thuận theo tránh qua một bên.
Nhạc Trọng lúc này mới buông lỏng một hơi. Thời điểm hắn vừa buông lỏng thì có thể cảm giác được ngực phải của hắn nóng rực và vô cùng đau đớn, mặc dù có cỏ cứu mạng ức chế thì máu vẫn thỉnh thoảng chảy ra ngoài. Vừa rồi hắn cùng vơi ẩu điểu kia đánh nhau thì động tác quá mạnh làm cho vết thương rách ra, làm cho thương thế chuyển biến xấu hơn.
Nhạc Trọng lần nữa cắn răng nuốt một viên thuốc giảm đau trong trữ vật giới chỉ, sau đó lấy cỏ cứu mạng ra nhai nát, nhổ ra, đem nước bôi lên vết thương của mình.
Làm xong mọi chuyện thì Nhạc Trọng quay đầu đi qua thi thể của mấy con rắn nước đang hư thối, cố nén buồn nôn, từ trong âầu của mấy con rắn nước này lấy ra một viên châu màu đỏ thẫm ra ngoài.
Nhạc Trọng đem một chai nước khoáng trong trữ vật giới chỉ ra rửa sạch huyết tinh dính trên đó, đem chúng nuốt toàn bộ vào trong bụng.
Sau khi ăn xong năm khỏa huyết tinh thì trong bụng của hắn có nhiệt lưu cuồn cuộn chảy trong thân thể của Nhạc Trọng, cường hóa thân thể của Nhạc Trọng.
Nhiệt lưu vừa biến mất thì trong thức hải của Nhạc Trọng truyền ra âm thanh nhắc nhở dễ nghe.
Tiếng nhắc nhở vừa dứt thì miệng vết thương trên ngực phải của Nhạc Trọng hiện tại chợt có cảm giác tê ngứa, vết thương của hắn được cổ cứu mạng và thể chất khôi phục mạnh mẽ làm khép lại nhanh chóng.
Nhạc Trọng chọn một nơi cỏ sạch ngồi xuống, miệng lớn thở gấp, một bên tự hỏi hành động kế tiếp.
- Nơi này không thể ở lâu được! Phải lập tức rời khỏi nơi này, nếu không con Thanh Vũ Ưng sau khi trở về thì mình phải chết không thể nghi ngờ!
Nhạc Trọng nghỉ ngơi một hồi thì lẳng lặng nhìn qua con Thanh Vũ Ưng ấu điểu đứng bên cạnh hắn, nói:
- Từ hôm nay trở đi, mày tên là Tiểu Thanh.
Toàn thân của Thanh Vũ Ưng ấu điểu hiện ra màu xanh, Nhạc Trọng liền thuận miệng gọi nó là Tiểu Thanh. Hắn không có bao nhiêu tâm tư đặt tên thật hay cho Thanh Vũ Ưng ấu điểu.
Thanh Vũ Ưng ấu điểu ngơ ngác nhìn qua Nhạc Trọng, cũng không có biểu hiện phản đối gì đó.
Nghỉ ngơi một hồi, bên ngoài thân thể của Nhạc Trọng bây giờ có một đạo hào quang hiện ra, bạch cốt xuất hiện.
Bạch cốt nhìn qua hài cốt xương thú trên tổ chim, trên xương cốt của nó lúc này bắn ra một cây gai xương dài chạm vào xương cốt nơi đây, phát động cốt cách lợi dụng thuật.
Xương cốt của dị thú nơi này hiện tại tiến vào trong cơ thể của bạch cốt.
Thu nạp nhiều xương cốt biến dị trong tổ chim này, trên người của bạch cốt lúc này sáng bóng lên, cốt giáp cũng dày hơn trước, đồng thời nhiễm một tầng hào quang kim loại sáng bóng giống như là thép tinh vậy.
- Đặc chủng khô lâu bạch cốt của ngì cường độ +20.
Cốt giáp vừa thành hình thì trong thức hải của Nhạc Trọng có âm thanh vang lên.
Thu nạp xương cốt biến dị thú, bạch cốt đi đến bên người Nhạc Trọng, đem tay đặt lên vết thương của hắn, nó phát động xương cốt thao túng thuật, đem xương cốt đứt gãy của Nhạc Trọng miễn cưỡng hợp lại với nhau.
Nhạc Trọng ăn một quả táo sức sống, nghỉ ngơi một hồi thì đi tới thi thể của con rắn nước biến dị, phát động kỹ năng ma viêm lột da của sáu con rắn nước này cho vào trong trữ vật giới chỉ.
Những con rắn nước biến dị có da chống đạn thật tốt. Nhạc Trọng đã từng thí nghiệm qua, đạn dưới 12. 7 li trong phạm vi ngoài hai mươi mét không cách nào xuyên thủng qua da của nó được. Cũng chỉ có đạn súng máy hạng nặng 12. 7 li mới có thể xuyên thủng tầng da này được.
Sau khi đem da của rắn nước biến dị chế tạo thành áo giáp thì phòng ngự không kém gì áo phòng hộ cấp ba của Nhạc Trọng đang mặc, chỉ không có thuộc tính cường hóa đính kèm như áo phòng hộ cấp ba của Nhạc Trọng mà thôi.
Da rắn nước này đối với Nhạc Trọng mà nói cũng là tài phú không nhỏ, đem những da rắn này chế thành áo giáp phòng hộ là có thể trang bị cho thủ hạ của hắn nhiều hơn nữa.
Nhạc Trọng tìm kiếm trên tổ chim một hồi, không có phát hiện bất luận bảo bối nào nữa thì mới nhìn qua Thanh Vũ Ưng ấu điểu nói một câu:
- Đi thôi! Tiểu Thanh.
Nhạc Trọng quay đầu nhìn qua bạch cốt ra lệnh:
- Bắc cầu! Để cho ta đi xuống dưới.
Linh hồn ma hỏa trong mắt bạch cốt lúc này chớp động, đem tay duỗi ra phía dưới, một mảnh dai xương dài hẹp từ trên người của nó bắn ra, đâm mạnh vào vách núi bên dưới.
Từng mảnh gai xương dài hẹp của bạch cốt bắn ra ngoài, hình thành một tầng thang bằng gai xương.
Nhạc Trọng thoáng cái nhảy ra khỏi tổ chim, dọc theo cầu thang gai xương kia bò xuống đất.
Mà Thanh Vũ Ưng ấu điểu được Nhạc Trọng phục tùng vô cùng có linh tính, dọc theo xương cốt kiên cố của bạch cốt đi theo xuống dưới.
Nhạc Trọng cùng Thanh Vũ Ưng mỗi lần đi tới một bậc thang thì bậc thang phía trên lại rút xuống, sau đó theo thân thể bạch cốt lại đâm vào trong nham thạch cứng rắn. Cứ như vậy mà đi xuống dới, Nhạc Trọng cùng Thanh Vũ Ưng ấu điểu một người một thú không bao lâu là đi xuống dưới đất, sau đó nhanh chóng tiến vào trong rừng rậm và bỏ chạy ra xa xa.
- Trì Dương! ! Nhạc Trọng bị một con chim lớn bắt đi! Anh phải mau đi tìm anh ấy.
Lộ Văn xông vào văn phòng Thạch Mã Trấn tìm được trụ sở chỉ huy của Trì Dương, lo lắng nói ra.
Quách Vũ cũng đi theo sau lưng Lộ Văn, trong đôi mắt xinh đẹp hiện ra thần sắc lo lắng.
Trì Dương nhướng mày, nhìn qua Lộ Văn nói ra:
- Đem chuyện xảy ra nói rõ ràng.
Lộ Văn lúc này mới đem chuyện Nhạc Trọng bị Thanh Vũ Ưng bắt đi nói rõ ràng từ đầu tới cuối cho Trì Dương nghe.
Lộ Văn nhìn qua Trì Dương cầu khẩn nói:
- Trì Dương, anh phải mau dẫn người đi ra ngoài cứu Nhạc Trọng a! ! Cầu anh!
Sau khi trải qua không ngừng chiến đấu và cường hóa, Trì Dương là người cường hóa mạnh nhất sau Nhạc Trọng được công nhận, sức chiến đấu phi phàm. Hơn nữa là bạn bè tín nhiệm nhất của Nhạc Trọng. Tuy Lộ Văn và Trì Dương không có giao tình gì nhưng mà bây giờ nàng cũng chỉ có thể tín nhiệm một mình Trì Dương mà thôi.
Trì Dương trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng nhất chậm rãi nói ra:
- Không được! Tôi không thể rời khỏi nơi này!
Trong mắt Lộ Văn hiện lên ra hào quang không thể tin, vừa tức lại vội kêu lên:
- Vì cái gì? Anh không phải bạn bè được Nhạc Trọng tín nhiệm nhất sao? Vì cái gì anh không đi cứu anh ta?
Trì Dương tỉnh táo nói ra:
- Nhạc Trọng đem nơi này giao cho tôi, chính là muốn để cho tôi duy trì ổn định cùng trật tự nơi này. Nếu như vào lúc này tôi rời khỏi đây vậy trật tự, ổn định của Thạch Mã Trấn sẽ sinh ra rung chuyển. Nhạc Trọng tuyệt đối sẽ không hy vọng tôi đi tìm anh ta. Hơn nữa trọng yếu nhất là Nhạc Trọng ở địa phương nào chúng ta không có manh mối nào cả. Cô bảo tôi đi tìm anh ta thế nào?