nh nắng uể oải chiếu vào văn phòng sở Cảnh sát, họ vừa mới trở về từ công ty chứng khoán Thiên Hạ. Viện kiếm sát qua kiểm tra sổ sách kế toán đã chứng minh cho lời nói của La Tân Thành. Công ty chứng khoán Thiên Hạ đúng là đang có vấn đề nghiêm trọng về tài chính. Mà cái chết của Chu Tử Toàn lại càng làm cho sự việc trở nên phức tạp và khó hiểu.
Trở về phòng, việc đầu tiên của Diệp Tiêu là mở ngăn kéo lấy ra cuốn sách “Vụ án mạng ở đường Tân Nguyệt” mà anh mua năm ngoái. Quyển sách có bìa màu đen, ở giữa bìa in hình một căn biệt thự Châu Âu kiểu cũ, bên dưới căn biệt thự là một cánh tay dính máu. Tác giả cuốn sách này chính là Dung Nhan.
Anh nhớ, sở dĩ anh mua cuốn sách này là do bị lôi cuốn bởi trang bìa. Ngay đêm đầu tiên khi mua về anh đã đọc một mạch hết quyển sách. Và ngay trang đầu tiên của cuốn sách đã hút hồn anh.
Ở tô giới Thượng Hải những năm 30, có một con đường nhỏ tĩnh mịch tên là đường Tân Nguyệt. Trên đường Tân Nguyệt là một căn nhà cổ. Sống trong căn nhà cổ đó là gia tộc họ Từ vốn giàu có nhưng nay đang sa sút dần. Nhược Vân sau khi tốt nghiệp đại học Bắc Kinh trở về Thượng Hải. Vì có quan hệ họ hàng với nhà họ Từ nên cô đã đến nương nhờ họ, ở nhà họ Từ, người mà cô quý nhất là chị họ Lan Na. Nhược Vân thấy người chị họ hình như luôn giấu mình trong nỗi đau thương nào đó. Sau khi Nhược Vân đến ở nhà họ Từ, cô cũng đã phát hiện ra rất nhiều những việc kì lạ. Mỗi khi đêm đến thường xuất hiện những hồn ma. Cho đến một hôm, khi mọi người đang ăn cơm tối nhưng mãi không thấy Lan Na đâu thì đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết. Lan Na từ cầu thang ngã lăn xuống. Hình như cô bị một căn bệnh nào đó giày vò. Nhược Vân hốt hoảng cất tiếng kêu cứu, nhưng những người trong nhà đều phủi tay đứng đó, nhìn sự việc xảy ra một cách lãnh đạm và bàng quan tận đến khi Lan Na tắt thở. Tuy bác sĩ cho rằng cái chết của Lan Na là một tai nạn nhưng Nhược Vân rất hận thái độ vô tình của những người trong nhà đối với chị Lan Na. Cô cho rằng chị họ Lan Na đã bị người ta sát hại Vì thế cô đã mời thám tử trẻ Mạc Uy Liêm đến điều tra giúp. Vụ án lúc đầu rất mơ hồ, có rất nhiều tình tiết mâu thuẫn. Nhược Vân và Mạc Uy Liêm rất nhiều lần rơi vào tình huống nguy hiểm. Vào lúc nguy kịch, Mạc Uy Liêm đã mời cảnh sát đến mở quan tài, khám nghiệm tử thi. Qủa nhiên đã phát hiện ra Lan Na bị đầu độc mà chết. Sau đó mọi người trong nhà họ Từ đều bị liệt vào danh sách đối tượng nghi vấn. Tham lam và dục vọng khiến cho ai cũng có động cơ gây án.Mạc Uy Liêm đã lần được đầu mối của sợi chỉ rối trong những tình tiết phức tạp của vụ án. Cuối cùng đã đưa được vụ án ra ánh sáng, tìm được hung thủ cuối cùng- là một kẻ mà không ai ngờ đến.
Đương nhiên những tác phẩm trinh thám xuất sắc đều có kết thúc như vậy, chỉ khác là tất cả những quyển tiểu thuyết trinh thám đó đều không có thứ ngôn từ trau chuốt như thơ như trong cuốn Vụ án mạng ở đường Tân nguyệt. Có lẽ nguyên nhân là bởi vì tác giả quyển tiểu thuyết kia là một phụ nữ. Thế nhưng ngôn ngữ trong các tác phẩm của Agatha Christie lại hoàn toàn thiếu đi tính văn học. Chỉ riêng về điểm này, Dung Nhan có phần nổi trội.
Lúc này, Diệp Tiêu đang đọc lại quyển sách.Một năm trước cuốn sách này đã từng làm mưa làm gió. Một dạo trên tivi còn đưa tin mấy ông đạo diễn còn muốn làm một bộ phim truyền hình nhiều tập về cuốn sách này để kỉ niệm một Thượng Hải xưa nhưng đáng tiếc sau đó tác giả không đồng ý nhượng lại bản quyền.
Bỗng phòng làm việc vang lên tiếng bước chân gấp gáp của Trịnh Trọng, làm cắt ngang dòng suy nghĩ của Diệp Tiêu.
“Diệp Tiêu, những tài liệu mà cậu bảo tớ tìm đã có trong tay rồi”. Trịnh Trọng nói với vẻ sốt sắng.
“Tốt quá. Cậu nói vắn tắt xem nào.”
Trịnh Trọng lôi từ trong túi ra mấy tờ giấy nói: “Dung Nhan là người thành phố này. Điều ngạc nhiên là cô ấy xuất thân trong một gia đình nghèo khổ. Qua tìm hiểu được biết bố cô ta bị tàn tật, mẹ cô ta mắc bệnh thần kinh, mấy năm trước đã lần lượt qua đời. Tóm lại gia cảnh cô ta rất hoàn cảnh, nhà vô cùng nghèo. Trước đây thường xuyên phải xin trợ cấp.”
Lông mày Diệp Tiêu rung nhè nhẹ: “đúng là đáng ngạc nhiên thật, xem ra trong hoàn cảnh nghèo khó có thể tạo nên trí tuệ của một con người.”
“Nhưng Dung Nhan đã dựa vào sức mình để đậu vào khoa Trung văn của một trường đại học nổi tiếng ở phía Nam. Thành tích học tập của cô ta rất xuất sắc, là một sinh viên xuất chúng”.Trịnh Trọng thấy hơi khát nước. Anh cầm cốc nước lên uống liền một hơi sau đó nói tiếp: “Sau khi tốt nghiệp đại học, cô ta trở về thành phố này nhưng không có công việc chính thức mà làm nghề tự do. Chủ yếu là viết bài cho mấy tờ báo và tạp chí ở địa phương. Sau mấy năm, cô ta đã có chút danh tiếng trong giới viết lách. Cô còn gia nhập Hội nhà văn thành phố, là một cây bút trẻ có triển vọng.”
“Cô ta đạt được điều đó quả không dễ dàng gì”.
“Một năm trước, cô ta thay đổi phong cách, xuất bản một cuốn tiểu thuyết trinh thám, đó cũng chính là quyển Vụ án trên đường Tân Nguyệt. Cuốn này bán rất chạy, tổng cộng cũng bán được khoảng mấy vạn cuốn. Sau đó không lâu, cô ta đã lấy tổng giám đốc công ty chứng khoán Thiên Hạ. Theo như nhân viên gần gũi họ ở công ty chứng khoán Thiên Hạ và bảo vệ của bán đảo Hoa Viên, mối quan hệ vớ chồng họ có vẻ tốt.”
“Đúng thế, trông có vẻ rất tốt,” Diệp Tiêu nhấn mạnh từ “trông có vẻ”.
Trịnh Trọng thấy hơi khó hiểu bèn hỏi: “ý của cậu là sao?”.
“Hôm qua tớ có đến ngó qua lễ truy điệu của Chu Tử Toàn. Tớ đã phát hiện ra một chi tiết rất hay”. Diệp Tiêu dùng tay lật những trang sách nói: “Có lẽ cái chết của Chu Tử Toàn còn một khả năng khác”.
Xe của Mã Đạt đừng lại trên con đường đối diện cổng bán đảo Hoa Viên. Anh ngồi yên lặng trên xe, nhìn từng con xe sang trọng cứ ra ra vào vào qua chiếc cổng lớn đối diện. Anh xem đồng hồ, 19h 30 phút, giờ này mọi người gần như đã ăn xong bữa tối, đang về nhà hoặc chuẩn bị ra ngoài.
Lúc nay anh đã sắp xếp lại các suy nghĩ rối bời trong đầu anh. Bây giờ anh đã suy nghĩ một cách mạch lạc về các sự kiện. Người đàn ông đã chết trước mặt anh hôm trước là Chu Tử Toàn. Anh ta là tổng giám đốc công ty chứng khoán Thiên Hạ. Người phụ nữ kia là Dung Nhan, là vợ của Chu Tử Toàn. Họ sống ở bán đảo Hoa Viên. Còn căn họ nhỏ trên thì chỉ có trời mới biết là nó dùng để làm gì. Rõ ràng khi Chu Tử Toàn chết, Dung Nhan có mặt ở đó, nhưng cô ta chắc chắn cũng chưa đi báo cảnh sát. Trog này dứt khoát có ẩn chứa một bí mật nào đó. Có thể nói người phụ nữ này như một ẩn số.
Đúng lúc đó, người phụ nữ như một ẩn số kia xuất hiện trước tầm mắt Mã Đạt.
Cô bước qua cổng của bán đảo Hoa Viên, mặc một bộ quần áo màu đen. Đó cũng chính là bộ quần áo cô mặc trong lễ truy điệu người chồng quá cố hôm qua. Đèn đường ở cổng soi rõ khuôn mặt cô. Cô nhìn sang hai bên đường, rõ ràng là cô không hề nhìn thấy Mã Đạt.
Lúc đó một chiếc taxi chạy đến trước mặt, cô bước vào trong và chiếc xe chạy thẳng đến trung tâm thành phố.
Mã Đạt cũng lập tức khởi động xe vội vàng bám theo sau.
20 phút sau, chiếc taxi chở Dung Nhan dừng lại trước một nhà hàng sang trọng. Cô xuống xe rồi bước vào bên trong. Mã Đạt không xuống xe theo cô mà dừng xe ở bên đường. Anh ngồi trong xe, qua cửa kính nhà hàng, anh có thể thấy hết mọi hành động của Dung Nhan.
Đầu tiên, anh thấy Dung Nhan nhìn quanh nhà hàng một lượt, sau đó đi về chiếc bàn gần cửa sổ. Một người đàn ông trạc 30 tuổi đang đợi cô. Mã Đạt lập tức nhớ tói người đàn ông hôm qua phát biểu tại lễ truy điệu của Chu Tử Toàn chính là anh ta. Mã Đạt vẫn còn nhớ anh ta tự giới thiệu mình là phó giám đốc công ty chứng khoán Thiên Hạ, hình như tên là La Tân Thành. Nhưng Mã Đạt còn thấy người này trông quen quen. Có lẽ trước kia đã gặp ở đâu rồi. Mã Đạt vắt óc suy nghĩ hồi lâu, mình nhất định đã gặp người này ở đâu rồi nhưng không thể nhớ nổi là gặp ở đâu.
Trong nhà hàng, Dung Nhan đã bắt đầu nói chuyện với người đàn ông. Họ gọi rất ít đồ ăn nhưng toàn món đắt tiền. Xem ra họ đến đây chủ yếu không phải để ăn mà là để nói chuyện về vấn đề nào đấy. Chỗ họ ngồi ngay cạnh cửa sổ nhà hàng đối diện với chỗ Mã Đạt gửi xe nên anh có thể nhìn thấy họ một cách rõ ràng.
Người đàn ông tên La Tân Thành ấy nói chuyện với Dung Nhan với một thái độ hết sức nhã nhặn. Anh ta luôn mỉm cười nhưng khuôn mặt không lộ vẻ giả tạo. Nói chung là thái độ rất vừa phải. Còn trông dáng vẻ Dung Nhan lại hơi mệt mỏi lúc mới đầu cô chỉ nói vài câu miễn cưỡng. Người đàn ông đó dung đũa chỉ mấy món ăn trên bàn nhưng Dung Nhan lắc đầu. Mã Đạt biết rằng cô không thể nuốt được. Tiếp đó La Tân Thành nói liên tục không nghỉ. Vì bị cách bởi cửa kính nên Mã Đạt không hiểu anh ta nói gì. Nhưng mọi biểu hiện của La Tân Thành khi nói đều thu vào tầm mắt Mã Đạt. La Tân Thành nhìn Dung Nhan với một ánh mắt rất đặc biệt, ánh mắt của anh ta ẩn chứa một điều gì đó rất khó nói. Còn Dung Nhan nói rất ít, thỉnh thoảng mới thấy mấp máy môi. Mã Đạt nhân thấy cô ấy rất cẩn thận khi nói, thái độ cũng rất thận trọng, thỉnh thoảng mới bị La Tân Thành làm cho xúc động. Nhưng những giấy phút đó chỉ thoáng qua, rất khó có thể nhận thấy nhưng Mã Đạt tin rằng mình đã nhìn đúng.
Họ đang nói với nhau những gì nhỉ? Bỗng Dung Nhan đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, lập tức, cô phát hiện ra Mã Đạt đang ngồi trong xe. Cô trợn tròn mắt lên nhìn anh nhưng ngay sau đó lại trở lại bình thường. Đôi mắt của cô như biết nói, Mã Đạt lập tức hiểu được ý của cô, như thể là: “Không sao đâu”.
La Tân Thành hình như cũng chú ý đến hành động bất thường này của Dung Nhan nên cũng đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhưng Dung Nhan cũng quay đầu lại, hình như cô nói với anh ta là không có gì thì phải. Vào lúc đó, La Tân Thành hít sâu rồi nói vài câu với Dung Nhan.
Mã Đạt phát hiện thấy Dung Nhan lập tức có vẻ rất căng thẳng. Anh thầm lo lắng cho cô mà toát mồ hôi nhưng Dung Nhan vẫn ngồi im. Mã Đạt nghĩ có thể La Tân Thành đang uy hiếp cô. Cô vội trả lời mấy câu khiến La Tân Thành cũng không nói gì nữa. Xem ra câu chuyện của họ đang rơi vào bế tắc.
La Tân Thành lắc đầu, rồi lại nói thêm vài câu nữa,nhưng không có tác dụng gì với Dung Nhan. Mã Đạt nhìn thấy Dung Nhan đứng dậy, yêu cầu thanh toán nhưng La Tân Thành vẫn tranh được để thanh toán. Sau đó, Dung Nhan ra khỏi nhà hàng và tiến thẳng đến xe của Mã Đạt.
Cô tự mình mở cửa vào trong rồi khẽ nói: “Đáng lẽ anh không nên đi theo tôi.”
“Tôi chỉ lo cho cô.”
“Đừng nói nữa, mau lái xe đi, nếu không anh ta sẽ nhìn thấy mất.”
Mã Đạt nhìn thấy La Tân Thành cũng đã đi ra khỏi của nhà hàng, đưa mắt nhìn về phía anh. Anh lập tức khởi động xe, nhanh chóng ròi khỏi chỗ này.
“Đưa cô về nhà à?”
“Không, tôi muốn ra bờ sông ngồi một lát đã”. Cô nhẹ nhàng nói sau đó nhắm mắt lại, có vẻ cô rất mệt mỏi. Mã Đạt không muốn làm phiền cô. Mười phút sau, anh đã đến bến sông.
Họ xuống xe, đi đến một bãi cỏ cạnh bờ song. Bốn bề không một bong người, chỉ có cây xanh với một con đê, bên cạnh sông có một chỗ đất nhô ra, trên đó đặt một chiếc ghế dài, nhìn hướng ra phía con sông. Họ ngồi xuống ghế.
“Vì sao cô muốn ra đây?” Mã Đạt cảm thấy hơi lạnh, gió sông thổi mát lịm, đặc biệt 2 bên bờ sông toàn là những nhà cao tầng nên khi gió thổi qua sẽ tạo thành một hành lang hút gió về phía này.
“Bởi nơi đây có thể khiến con người ta được tỉnh táo”. Gió thổi tóc cô bay bay, có vài sợi theo gió chạm vào mặt Mã Đạt, cái cảm giác đó cứ buồn buồn, khiến cho con người có gì đó xao lòng.
“Cũng được, ở đây cô không phải lo có người khác phát hiện ra chúng ta. Cô hãy cho tôi biết, lúc nãy anh ta đã nói gì với cô?”
Dung Nhan vẫn lắc đầu: “Tôi nói rồi, tất cả những vấn đề đó không liên quan gì đến anh”.
“Nhưng lúc ở nhà hàng, lúc nhìn thấy tôi, ánh mắt cô rõ ràng nói với tôi rằng, cô nhìn thấy tôi cô rất vui, cô hi vọng tôi bất ngờ xuất hiện trước mặt cô, đúng không? Lời nói và hành động của cô có thể lừa được tôi nhưng ánh mắt của cô thì không thể.”
“Anh tự tin đến thế sao?”.
“Nào, hãy nói cho tôi nghe, tôi có thể vì cô mà giữ bí mật này”. Nói xong câu đó, người Mã Đạt tự dưng nóng bừng lên.
Dung Nhan bỗng mỉm cười: “Anh đúng là rất dễ mến nhưng tôi với anh có quan hệ gì nào? Tôi dựa vào đâu để có thể tin tưởng anh được đây.”
“Bởi vì khuôn mặt này của cô”. Mã Đạt nhìn dán mắt vào cô, trong bóng đêm ở bờ sông, đôi mắt cô ánh lên lấp lánh như ngọc.
Cô khẽ thở dài nhè nhẹ: “Anh nói vậy là hơi quá rồi đấy.”
“Không, tôi không có ý ấy. Bởi vì, khuôn mặt cô rất giống …Giọng Mã Đạt hơi run run.
“Rất giống cái gì?”.
“Rất giống một người.” Mã Đạt cuối cùng cũng nói ra được. “Một người con gái đã mất, hai năm nay, tôi luôn day dứt mãi, dù cho kết luận của họ như thế nào thì cô ấy cũng đã chết dưới bánh xe của tôi. Mặc dù họ nói tôi không phải chịu trách nhiệm, nhưng lương tâm tôi không lúc nào cảm thấy yên ổn. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô, tôi đã ngỡ rằng cô là hồn ma của cô ấy.Vì thế tôi thề sẽ cứu cô, bảo vệ cô để có thể bù đăp được những tội lỗi không thể tha thứ mà tôi đã phạm phải.”
“Thì ra là…” Nhưng Dung Nhan không nói hết câu. Cô cúi gằm mặt xuống.
“Cô sao thế?”
Dung Nhan bỗng ngẩng đầu lên nói: “Không, anh cho rằng anh là ai chứ? Anh không phải là đấng cứu thế, anh không thể cứu được tôi. Anh cũng không bảo vệ được chính mình, thậm chí ngay cả bản thân, anh cũng không thể tự cứu nổi.Tốt nhất anh hãy quan tâm đến sự an nguy của bản thân mình đấy,”
Mã Đạt ngẩn người ra nhìn cô. Anh không hiểu vì sao Dung Nhan lại nói như vậy. “Tôi đã nói sao điều gì ư? Tại sao cô lại nổi cáu?”
Cô thở dài, ngừng lại một lúc lâu rồi nói: “Tôi xin lỗi.”
“Cô không phải xin lỗi, tất cả là do tôi tự chuốc lấy mà thôi.”
“Thôi, bây giờ anh có thể đưa tôi về bán đảo Hoa Viên được không?”
Mã Đạt gật đầu, anh đứng lên, gió sông làm mái tóc anh rối bời. Lúc này trông Dung Nhan như một bức tượng tuyệt đẹp đứng bên bờ sông, mà chỉ có thể cảm nhận trong bóng tối.
Bóng của hai người đã rơi xuống nước sông kia.