iểu Lục lại say.
Cái nơi quỷ quái này vừa bán rượu lại vừa bán đồ ăn, xem ra là một dạng pha lẫn của quán rượu và nhà hàng, thêm vào đó là tiếng nhạc cực kì kích động. Tất cả những điều đó đã làm cho Tiểu Lục mấy đêm rồi đều đến đây. Cô không nói chuyện với bất kì ai, chỉ ngồi một mình, dùng khoảng hai tiếng rưỡi đồng hồ để vừa uống bia vừa ăn buổi cơm tối nhạt nhẽo và vô vị.
Cô đã nghe nói vào chiều hôm nay người chết mà cô vừa phát hiện ra, nghe đồn là tổng giám đốc của công ty chứng khoán Thiên Hạ, đã bị hỏa táng rồi. Tiểu Lục đã mong đến ngày thằng cha này sớm được đem đến nơi người ta hỏa tang nếu không cứ nghĩ đến cái thi thể kinh khủng đó vẫn nằm trong sở cảnh sát khiến cô buồn nôn.
Không biết lúc này đã là mấy giờ, Tiểu Lục dùng đũa gạt thức ăn thừa xuống sọt rác. Cô không muốn về nhà, cái gọi là nhà ấy chẳng qua chỉ là một căn hộ mà ba đứa con gái đi làm thuê cùng nhau mà thôi. Tiểu Lục không muốn chơi cùng chúng nó vì chúng no thô tục lại còn suốt ngày huyên thuyên buôn chuyện. Cô cũng không muốn đến chỗ Mã Đạt bởi vì cô không thích nổi con chim mà Mã Đạt đang nuôi. Cô tin là giống chim đó chỉ mang lại xui xẻo cho con người. Lúc này, cô thà cứ ngồi đây cả đêm, bò lên bàn đánh một giấc cho đến sáng. Dù sao thì bây giờ cô cũng chẳng phải đi làm. Hôm kia cửa hàng bán giầy mà cô làm đã đóng cửa. Cô lại một lần nữa thất nghiệp.
Một người phục vụ đí đến, cô biết họ đến để thu tiền và đuổi cô đi. Dù Tiểu Lục không tự nguyện lắm nhưng vẫn ngồi thẳng người, lè nhè nói: “Bao nhiêu tiền?”.
“120 tệ”.
Sao nhiều thế nhỉ? Tiểu Lục mơ màng nhìn những cốc bia và bát đĩa trên bàn, chắc là lúc nãy gọi đồ ăn mình đã gọi nhầm rồi. Cô gật gật đầu, rút ví ra. Nhưng ngay lập tức cô lại nhăn mày, trong ví chỉ có mỗi tờ 50 tệ, ngoài ra toàn là xu.
Tiểu Lục cười với người phục vụ, nói:” Xin lỗi, tôi chỉ đủ tiền để trả một nửa thôi”.
Mặt người phục vụ lập tức thay đổi, anh ta quay người về phía quầy bar gọi lớn: “Ông chủ, có người quịt tiền”.
“ Đừng nói những lời khó nghe như thế được không?”.Tiểu Lục đứng dậy nói.
Năm phút sau, Tiểu Lục bị hai người to lớn giữ chặt mang ra ngoài, vứt cô ra lề đường như vứt những bao rác vậy.
Lúc này, cô không đứng lên được nữa, hình như đôi chân đã không còn thuộc về cô nữa. Cô đành cứ ngồi thế trước cửa, trông giống như một kẻ ăn xin. Cô sờ tìm ví của mình mà không thấy. Đương nhiên là cả cái ví tiền cùng tất cả số tiền trong đó đều đã bị người ta lấy hết rồi. So với bữa cơm như thế là cô lãi rồi. Nghĩ thế cô liền cất tiếng cười lớn.
Tiểu Lục không muốn ngồi mãi thế này. Cô gượng hết sức chông tay đứng dậy nhưng chẳng ăn thua gì, có lẽ lúc nãy cô bị tóm chặt vứt ra ngoài nên đã bị sai chân.Cô chỉ muốn hét lên chửi hai thằng khốn nạn nhưng không cất nổi một câu nào. Gio đêm rất mạnh, nhất là ở con đường nhỏ hẹp hút gió này. Tiểu Lục lúc này chỉ mặc trên gnuowif một cái áo mỏng và váy. Cô bắt đầu run rẩy vì lạnh, hai tay ôm chặt lấy vai, cố gắng thu mình lại, cố gắng cuộn tròn như một chú nhím.
Rất nhiều người đi ngang cô nhưng chẳng ai them nhìn cô. Cô ngồi dưới đất, mắt nhắm mắt mở, chỉ nhìn thấy những đôi chân và những đôi giày của mọi người dẫm lên trên mặt đường. Bỗng nhiên mắt Tiểu Lục ươn ướt, cô không muốn khóc, trông dáng vẻ cô lúc này càng giống một kẻ lang thang. Mất người yêu, mất công việc, bây giờ đến một xu dính túi cũng không có, cô không có cái gì hết. Cô nhớ đến câu chuyện Cô bé bán diêm mà ngày trước cô vẫn thích, ít ra cô bé người Đan Mạch đó trước lúc chết cóng vẫn còn ba que diêm để đốt cháy. Nghĩ vậy cô bỗng cảm thấy cái lạnh len vào tận trong tim cô. Cô nghĩ tốt nhất cứ như thế này mà ngủ, có thể trong giấc mơ cô sẽ có được hạnh phúc.
Bỗng dưng Tiểu Lục cảm thấy trên người của mình có một hơi ấm áp, có gì đó đang phủ lên vai của cô. Cô ngóc đầu lên, nhìn thấy một người đàn ông đang đứng trước mặt của cô.Người đàn ông đó đưa tay ra, nắm lấy vai Tiểu Lục. Hành động này khiến cô thấy sợ. Cô muốn giãy giụa nhưng cô chẳng còn một chút sức lực nào.Cô được người đàn ông đó kéo dậy, có đều người đàn ông đó kéo rất nhẹ nhàng không hề làm đau cô. Tiểu Lục nhìn thấy người đàn ông kia chỉ mang độc một chiếc áo sơ mi còn cô thì đang khoác trên người một chiếc áo khoác của nam. Cô lập tức hiểu ra:
“Cảm ơn anh”.
“Không có gì đâu. Cô lạnh lắm sao?” Người đàn ông đó hỏi với giọng rất nhẹ nhàng.
Tiểu Lục gật đầu. Cô chảy nước mũi. Khuôn mặt vẫn còn dính đầy nước mắt.Cô không nói được mà thậm chí đôi chân như muốn khụy ra. Người đàn ông kia lập tức đưa tay ra ôm lấy vai cô, đỡ lấy người cô, rồi sau đó dìu cô đi vào quán rượu, ngồi xuống hai chỗ còn trống.
“Cô thấy đỡ hơn chưa?”.
“Cám ơn anh”. Tiểu Lục ngẩng đầu lên. Cô nhìn thấy rõ người đàn ông này, chắc khoảng hơn 30 tuổi, có khuôn mặt rắn rỏi, cương nghị, trông có nét gì đó giống Ken Takakura(°).
Người đàn ông gọi 2 cốc cà phê nóng, còn gọi thêm một bát canh nóng. Người phục vụ vừa nhìn thấy Tiểu Lục, người vừa bị anh ta quẳng ra ngoài lúc nãy đang ngồi thu lu cạnh một người đàn ông thì cảm thấy rất khó hiểu.
“Lúc nãy tôi đi ngang qua chỗ này, chân của cô đã ngáng chân tôi suýt ngã. Lúc đó tôi mới nhìn thấy cô đang ngồi trên đất. Cô lạnh run lên, sắc mặt xanh xao. Tôi nghĩ chắc cô bị lạnh cóng. Nói cho tôi nghe đã có chuyện gì xảy ra? Có ai bắt nạt cô chăng?”.
“Tôi vừa ăn cơm ở đây nhưng thiếu tiền”. Tiểu Lục ấp úng nói.
“Còn thiếu bao nhiêu tiền?”
Người phục vụ đứng bên cạnh giúp cô trả lời: “Còn thiếu 60 tệ.”
Người đàm ông lập tức rút ra tờ 100 tệ đưa cho người phục vụ. Đúng lúc đó, cà phê và canh nóng được bưng đến.
“Cô mau ăn chút canh nóng đi cho ấm người.”
Tiểu Lục tham lam húp một ngụm canh to, tuy chẳng có vị gì nhưng đối với cô cảm giác đó rất tuyệt. Người cô lập tức ấm lên. Cô vừa húp canh vừa nói: “Anh đúng là một người tốt”.
“Tôi chỉ là người thích giúp đỡ người khác khi gặp hoạn nạn mà thôi.”
“ Thế thì anh giúp đúng rồi đấy. Tôi là người đang gặp khó khăn đây.” Tinh thần Tiểu Lục đã bình thường trở lại. “Anh có xem tivi không? Cái người tên Chu Tử Toàn ấy, là tổng giám đốc công tu chứng khoán Thiên Hạ. Anh ta đã bị giết. Chắc anh không tin nhưng chính tôi là người đã phát hiện ra xác anh ta. Hôm nay anh ta đã bị hỏa tang rồi.”
“Tôi chưa nghe đến chuyện này bao giờ”. Người đàn ông khẽ cười nói.
Chú thích
(°): Ken Takakura: một diễn viên Nhật Bản rất nổi tiếng. Ông sinh năm 1931 và đã từng tham gia đóng vai chính trong bộ phim Thiên lý tẩu đơn kị (hay còn có tên khác là Vạn dặm cô đơn) của Trương Nghệ Mưu.