Thái Tử Thông Báo Một Ngàn Lần: Nữ Nhân Nguy Hiểm

Chương 63: Đêm thứ bảy của sáu ngày bảy đêm (12)

Trong đầu của hắn, chậm rãi hiện ra hình ảnh Lâm Hồi Âm vừa ngồi ở cành đào này, biểu tình ngàn vạn biến hóa, hoặc buồn, hoặc vui, hoặc lo…. Mỗi một cái, đều vô cùng sinh động, đầy chân thực như vậy.

Hắn giống như một ngốc tử, đứng ở chỗ tối, lẳng lặng nhìn nàng.

Ngàn năm, một ngàn năm, hắn đợi khoảng một ngàn năm, rốt cuộc cũng đợi được nàng trở về….

Ngàn năm trước, hắn yêu nàng, yêu có chút muộn, khi đó nàng và Triều Ca đã yêu nhau.

Hắn không có tư cách yêu nàng. Nàng vì tình yêu của mình nhảy xuống Tru Tiên đài. Thời điểm ấy, hắn là một thiếu niên ngốc nghếch, không biết thế nào là yêu. Chỉ biết dùng ngàn năm đạo hạnh của mình để nàng có thể luân hồi, khiến bản thân trở thành một nam tử kém cỏi.

Một ngàn năm, năm tháng dài dòng cỡ nào. Hắn đi qua mưa gió, bước qua sinh tử, hắn đều dựa vào chấp niệm rằng nàng có thể trở về, cắn răng chống đỡ.

Vì chờ nàng, hắn sống quá tầm thường, từng sai lầm mà giết người vô số. Hắn thậm chí còn bỏ quên nhân tính, vứt bỏ tiên căn, hóa thân thành ma để trở nên mạnh mẽ. Cả đời hắn tự nói với mình, nhất định phải chờ nàng trở về. Dù có bị khắp thiên hạ phỉ nhổ đuổi giết, cũng phải chờ nàng trở về.


Chỉ cần nàng có thể xuất hiện, ai ngăn cản hắn cũng đều không thể sống sót.

Gặp thần sát thần, gặp ma diệt ma.

Hiện tại nàng đã trở lại…Rốt cuộc nàng cũng trở lại.

Không ai biết, khi hắn nghe được Triều Ca nói nàng là Thanh Âm chuyển thế, tâm tình hắn đã như thế nào.

Hắn không biết nói gì với nàng, chỉ có thể ngây ngốc nhìn, cảm giác được ngực mình kích động vô cùng, giống như là muốn phun ra khỏi cổ họng mình.

Hắn ở nơi này một ngàn năm, nghĩ rất nhiều điều để nói với nàng. Nhưng khi gặp lại, hắn lại phát hiện mình không nên lời được một câu.

Cuối cùng, đương nhiên hắn xoay người, bỏ chạy.


Đúng vậy, chạy thoát.

Nếu hắn không trốn, hắn cảm thấy mình nhất định sẽ rơi nước mắt.

Không một người nào biết, hắn cảm thấy bên trong mình cằn cỗi, mất đi mẫu thân yêu thương mình nhất, lại bị chính ca ca ruột phản bội, sau đó đánh mất nơi nương tựa để tin tưởng, cảm giác duy nhất còn tồn tại chính là thỏa mãn.

Sau khi trốn xong, hắn lại giống như một thiếu niên nhút nhát ôm mối tình đầu của mình, lén chạy đến cạnh nàng, nhìn nhất cử nhất động của nàng. Mỗi lời nói hay hành động, đều khiến cho lòng hắn trở nên phập phồng, rối loạn.

Ngay lúc ấy hắn cảm giác được rằng, hồn phách của hắn bị người khác cướp đi rồi.

Dạ Huyền hắn, đã không phải Dạ Huyền.

Thậm chí, khi thấy nàng bị tiểu cẩu kia cắn bị thương, trong lòng liền nổi lên sát khí.

Đó là nữ tử mà hắn đã đợi ngàn năm, dùng ngàn năm đạo hạnh để đổi lấy, há có thể tiểu cẩu kia cắn?

Hắn mặc kệ Tiên phi Tiên đế, cũng không quan tâm chú chó này ở trong Hoàng cung có nhiều vùng cấm. Chỉ cần đả thương nàng, hắn sẽ khiến chúng đều chết.