Triêu Ca vừa nói vừa yên lặng nằm dưới rừng đào dần dần không có âm thanh nào nữa.
Liễu Nhiễu đợi một lúc mới ngẩng đầu, thấy hắn nhắm mắt giống như đang ngủ vậy.
Liễu Nhiễu lẳng lặng nhìn một lúc, nhịn không được đưa tay ra sờ mi tâm Triêu Ca một cái. Tay nàng vừa chạm đến da thịt hắn đã bị hắn bắt lại, nàng kinh sợ muốn rút lại nhưng Triêu Ca lại mơ mơ màng màng mở mắt, hắn giống như ở trong mộng vậy, lẩm bẩm gọi "Thanh Âm" sau đó hỏi: "Ngươi trở về sao?"
Sau đó đứng dậy kéo Liễu Nhiễu ôm vào ngực, sau đó từ từ cúi đầu hôn lên môi nàng.
Liễu Nhiễu không kháng cự, thuận theo để mặc Triêu Ca hôn. Người đàn ông nhìn cô gái trong ngực muốn gì được đó, chẳng qua cảm thấy đây chỉ là cảnh xuân trong mộng vậy nên không cố kỵ đưa tay ra kéo quần áo trên người nàng và của mình xuống. Ở trong rừng đào là một trận triền miên vui vẻ.
Giống như lần trước, Triêu Ca sau khi làm xong thì mệt lã nằm trên người Liễu Nhiễu, cong môi cười thõa mãn.
Liễu Nhiễu bị Triêu Ca đè lên, nằm nửa ngày mới từ từ có khí lực. Lần này cũng giống lần trước, nàng đứng dậy nhanh chóng đẩy Triêu Ca ra, mặc quần áo lên cho hai người sau đó không quên thi triển thần chú, phong ấn lại trí nhớ của Triêu Ca
Liễu Nhiễu vội vã làm xong tất cả mới hôt hoảng đứng dậy bỏ một cành đào, biến thành một chiếc áo gấm mềm mại, phủ lên người Triêu Ca, tránh hắn bị nhiễm lạnh.
Nàng hơi cúi đầu, quan sát Triêu Ca hồi lâu, sau đó nhẹ nhàng hôn lên mi tâm hắn, rồi xoay người nhanh chóng chạy đi.
********
Một ngày mới ở Thần Sơn lại bắt đầu.
Đại hội so kiếm thi đấu theo hình thức rút thăm. Đầu tiên là đấu đơn, tiếp đến là kép, người thắng lên cấp cư như vậy từng vòng chọn ra bốn đệ tử ưu tú nhất.
Từ hôm Lâm Hồi Âm dò xét Dạ Huyền thất bại, lại thêm chuyện chuẩn bị cho đại hội so kiếm khá nhiều nên từ hôm ấy nàng vẫn chưa hề tìm đến hắn.
Dạ Huyền đi tìm Lâm Hồi Âm hai lần, nhưng mỗi lần cũng chỉ là nhìn thấy bóng lưng nàng. Lâu ngày với chuyện nữ nhi tình trường hắn có chút chậm chạp, nhưng vẫn cảm thấy Lâm Hồi Âm đối với hắn có chút hời hợt.
Dạ Huyền chưa khôi phục hoàn toàn nhưng cũng có thể xuống giường cử động vậy nên đi đến giáo trường tìm Lâm Hồi Âm. Không biết có phải nàng né tránh hắn hay không mà chưa lần nào hắn gặp được nàng cả.
Cứ như thế kéo dài mấy ngày, Dạ Huyền đã có chút không chịu nổi.
Lâm Hồi Âm mấy gày qua cũng không tốt lắm, rút được lá thăm gần chót cho nên tranh giải cũng phải chờ ở sau. Mỗi ngày nhìn những đệ tử khác tranh giải, đụng phải chỗ xuất sắc người khác vỗ tay ủng hộ. Riêng nàng thì thất thần nhìn vào hư không, trong đều đều nghĩ đến Dạ Huyền.
Cả ngày hôm nay Lâm HỒi Âm mè nheo trong phòng Liễu Nhiễu đến khuya mới trở về phòng mình. Lúc này là đã giữa đêm khuya, nàng nhanh chóng cởi quần áo sau đó nằm lên giường nhưng không hề buồn ngủ. Suy nghĩ một lúc rồi ngồi dậy, đẩy cửa sổ ra, nhìn căn phòng đối diện một chút lại phát hiện cảm giác choáng váng truyền đến, ngay sau đó trước mắt nàng tối sầm lại.
Rất nhanh nàng đã tỉnh lại, xung quanh tối om không thấy rõ năm đầu ngón tay, dưới người là chăn mềm mại.
Loại hoàn cảnh này rất quen thuộc, trong nháy mắt Lâm Hồi Âm nhận ra mình lại bị gã nam nhân biến thái kia bắt cóc.