"Thái độ đó của ngươi là sao, có phải ngươi cảm thấy vóc người ta không tốt? ĐƯợc rồi, ta biết là vóc người ta không hoàn mỹ nhưng cũng được tám phần đi, ngực ta tuy không lớn như Tường Vi nhưng cũng không nhỏ, tính theo vóc người ta thì ngực ta đã rất rất tốt rồi."
Dạ Huyền nhìn lâm Hồi Âm bóp eo, tiếp đến lại khoe ngực mình ra sắc măt thêm ửng đỏ, hắn không hiểu tại sao Lâm Hồi Âm lại nhắc đến tường vi, giọng nói có chút cao, không hiểu nói: "Vóc người ngươi được hay không không liên quan đến Tường Vi."
Lâm Hồi Âm chỉ là thuận miệng nên mới nhắc đến nàng ấy, sỡ dĩ nói như vậy là vì dáng dấp tường vi quá mức xinh đẹp, tu hành ạn năm, quan trọng nhất là rất si mê Dạ Huyền. Nàng xem nàng ấy như tình địch, mặc dù không đến mức đối nghịc nhưng cô gái nào cũng có chút ghen tuông, để ý nhỏ từng ly từng tí, trong tiềm thức luôn đặt cả hai ra so sánh.
Cho nên một câu kia của nàng không phải là do thàn kiến với Tường Vi mà chẳng qua là bất mãn với một chữ "ừ" của Dạ Huyền.
Đổi lại người đàn ông trải qua phong hoa tuyết nguyệt kia sợ là sẽ không biết nói lời ngon ngọt về người đàn bà mình thích, lại để ý lời cô gái, thấy cô cúi đầu tán dương người đàn bà khác, tuy không đến nỗi chê bai Tường Vi nhưng cũng không nên nhắc đến nàng ấy.
Nhưng mà tình cảm của Dạ Huyền lại không ít, tuy về phương diện này hắn không có nhiều kinh nghiệm, khó tránh khỏi những lúc chậm chạp nên đáy lòng chưa kịp suy nghĩ đã hỏi.
Lời nói kia với hắn mà nói chẳng có hàm ý gì chỉ là thấy buồn bực một chút, vóc người của Lâm Hồi Âm thì liên quan gì đến Tường Vi.
Nhưng rơi vào tai Lâm Hồi Âm lại thành nghĩa khác, bản thân nàng vì Tường Vi thích Dạ Huyền nên rất để ý, bây giờ Dạ Huyền hỏi như vậy làm nàng cảm thấy, trong lòng Dạ Huyền vị trí của nàng chẳng bằng Tường Vi.
Nhất thời Lâm Hồi Âm cảm thấy khó chịu, nàng phiết môi, giọng nói thấp dần: "Đúng vậy, vóc người ta đẹp xấu không liên quan đến Tường Vi."
Dừng một chút, Lâm Hồi Âm lại muốn biết cái nhìn của Dạ Huyền về Tường Vi nên vội ngẩng đầu nhìn Dạ Huyền hỏi: "Tuy nhiên Tường Vi vóc người cũng không tệ, phải không?"
Dạ Huyền cảm thấy suy nghĩ của Lâm Hồi Âm nhảy quá nhanh, với mừa rồi còn bàn luận về vóc người mình bây giờ lại nhảy sang Tường Vi.
Tuy nhiên với câu hỏi của nàng, mặc dù hắn không có hứng thú nhưng vẫn thành thật gật đầu một cái: Ừ."
"Hơn nữa dáng dấp của nàng cũng không tệ..." Trong giọng nói của Lâm Hồi Âm có chút vị chua của ghen tuông mà ngay chính nàng cũng không phát giác.
Mà Dạ Huyền cũng không hề biết bộ dáng của một người đàn bà lúc ghen là thế nào, nên những vấn đề liên quan đến Tường Vi dù không chút hứng thú gì hắn vẫn ừ một tiếng qua loa lấy lệ.
"Hơn nữa vóc người Tường Vi rất hoàn mỹ..." Giọng nói bộc lộ sự cho xót rất rõ ràng.
Dạ Huyền vẫn hồn nhiên không phát hiện, chỉ là cảm thấy lời nói của Lâm Hồi Âm càng lúc càng tẻ nhạt, vô vị, nếu không phải Lâm Hồi Âm hỏi chỉ sợ lần này hắn cũng chỉ ừ rồi lại ừ.