Dạ Huyền dừng lại một chút, giễu cợt liếc nhìn Lâm Hồi Âm một cái, biểu cảm hờ hững mang theo một tia sát khí, sau đó phun ra hai chữ: “Giết chết!”
Lâm Hồi Âm nghe vậy, phản ứng đầu tiên là ngỡ mình nghe nhầm, trong nháy mắt lại nhìn Dạ Huyền, nói: “Ngươi giết ta là trái với quy ước.”
“Vậy thì sao?” Dạ Huyền không hề cảm thấy áy náy khi lật lọng, cằm hếch lên kiêu ngạo, môi mỏng khẽ mở: “Hôm qua ta một mình đại khai sát giới, sau khi giết chết văn võ bá quan, vừa vặn không còn ai trò chuyện, nên ta muốn xem xem ngươi diễn trò gì, bây giờ ta đã xem đủ, ngươi có thể chết!”
Khi nhìn thấy sự giễu cợt trên khuôn mặt trắng nõn diêm dúa kia, nhất thời nàng thấy rất tức giận.
Lâm Hồi Âm chưa từng gặp qua người đàn ông nào xấu xa trắng trợn như vậy, muốn như thế nào thì như thế đó, nói không giữ lời, nàng chịu nhiều oan ức như vậy là vì muốn thành công, vậy mà hắn lại không làm theo quy ước, hắn lật lọng!
“Sao ngươi có thể như vậy, rõ ràng ngươi đã đồng ý với ta, nếu ta thắng ngươi sẽ bỏ qua cho ta, chính miện ngươi đồng ý! Vậy mà bây giờ ngươi lật lọng, ngươi không phải người! Ngươi là tiểu nhân...”
“Tiểu nhân? Ha...” Dạ Huyền thấp giọng, cười giễu một câu, mi mắt rũ xuống giống như người thiếu nữ thanh tú, chẳng qua một giây kế tiếp trên khuôn mặt tuấn mĩ lại tràn đầy sát khí: “So với tên ngụy quân tử Triêu Ca thì còn kém xa.”
Nói xong, Dạ Huyền ung dung chỉnh sửa lại trang phục, tư thế hoa mĩ quay đầu, tay áo phất bay, mái tóc dài cũng tung bay trong gió. Bỏ ngoài tai lời gầm thét của Lâm Hồi Âm, thậm chí cũng chẳng thèm liếc nàng một cái, vội vàng bay đi.
>>>