Thái Tử Thông Báo Một Ngàn Lần: Nữ Nhân Nguy Hiểm

Chương 333: Người đàn ông máu lạnh thâm tình (3)

Triêu Ca đụng mạnh vào cây cổ thụ, lắc lư một cái. Lá cây rụng xuống, ngay sau đó toàn thân hắn ngã xuống đất, ánh mắt đờ đẫn nhìn Lâm hồi Âm.

Lâm Hồi ÂM sợ Triêu Ca sẽ lại tập kích mình như hồi nãy nên chạy đến bên người hắn đưa tay ra bóp cổ hắn. Nàng căng thẳng đối diện với ánh mắt Triêu Ca.

Triêu Ca ánh mắt đầy dục vọng chạm phải ánh mắt Lâm Hồi Âm, cổ họng lên xuống biểu cảm rất phức tạp.

Ánh mắt như vậy làm nàng phòng bị mười phần, rất quật cường. Còn cả sợ hãi không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Nhưng mà đáy mắt nàng còn long lanh một tầng nước Hơi nước ngoan độc, chỉ cần nếu hắn có cử chỉ quá đáng gì nữa nàng sẽ sẵn sáng giét chết hắn vậy.

Triêu Ca chưa từng gặp phải ánh mắt như thế rõ ràng là sợ hã nhưng đầy quật cường, không chịu lộ ra sự yếu ớt.

Ánh mắt kia như chậu nước lạnh dội xuống đầu Triêu Ca làm lý trí hắn phần nào tỉnh lại.


Đầu tiên hắn có chút mờ mịt, sau đó mới nhìn rõ Lâm Hồi Âm trước mắt quần áo xốc xếch, tóc tai bù xù sắc mặt tái nhợt, môi mím chặt, run rẩy. Tay nàng siết cổ hắn, giống như dùng hết sức lực mình.

Triêu Ca sửng sốt hồi lâu mới phát hiện ngọn lửa dày vò mình. một ngàn năm qua hắn chưa từng xao động như vậy.

Lúc này hắn mới hoàn toàn tỉnh táo ý thức được lúc nãy mình làm gì.

Sắc mắt hắn bỗng chốc tái nhợt, môi mím chặt nhìn Lâm Hồi Âm, khẽ nói: "Hồi ÂM, xin lỗi."

Lâm Hồi Âm không nói gì, chỉ là hung tợn nhìn chằm chằm Triêu Ca ánh mắt lộ rõ không thể tin.


"Ngươi buông ta ra." Triêu Ca cảm thấy được dục vọng trong mình, đang cuồn cuồn trào dâng, âm thanh hắn có chút oán trách, nhìn vào đôi mắt đen láy của nàng, tỏ ra ánh sáng nguy hiểm: "Buông ta ra, cách xa ta một trượng mới đảm bảo không xảy ra chuyện gì nữa."

Lâm Hồi Âm không phân được lời nói Triêu Ca thật giả thế nào, lực đạo trên tay không hề giảm.

"Nhanh đi." Triêu Ca nóng nảy thúc giục Lâm Hồi Âm, hắn thở dốc từng hồi ánh mắt trở nên đỏ au, cắn chặt răng phun ra mấy chữ: "Ta không nhịn được nữa đâu."

Lâm Hồi ÂM nhìn tia sáng lóe trên trong mắt Triêu Ca, đột nhiên buông lỏng bàn tay đặt trên cổ ra, cả người nhanh chóng lùi về phía sau cách Triêu Ca một trượng.

Triêu Ca nhìn Lâm Hồi Âm đã chạy đi thì cởi đai lưng của mình ra, đưa tay vào trong quần bắt lấy thứ nóng bỏng của mình. Gân xanh lộ rõ trên trán, cũng không quan tâm Lâm Hồi Âm nhìn mình hay không, bàn tay nhanh chón chuyển động.

Lâm Hồi Âm đỏ mặt trong nháy mắt hiểu được ý định của Triêu Ca, vội vàng quay người đi.

Mặc dù nàng không thấy rõ hình ảnh sau lưng nhưng nghe được tiếng thở của Triêu Ca lúc yếu lúc mạnh.