Thật ra Lâm Hồi Âm biết, sợ rằng lần này cũng giống như năm lần trước, cuối cùng đều không có kết quả.
Nhưng nàng không muốn để cho người nam nhân xa lạ này dễ dàng đạt được mục đích.
Hơn nữa nàng cũng không đến mức đi động lòng với một nam nhân xa lạ, cùng hắn trở thành vợ chồng được.
“Buông ta ra__Đồ lưu manh! Đồ xấu xa! Khốn nạn, ngươi cút ngay cho ta____”
Lâm Hồi Âm mắng rất hung dữ, đủ các loại thô tục trên người nam nhân.
“Biến thái, ngươi là nam nhân không biết xấu hổ, buông ra, ngươi không được chạm vào ta____”
Dù Lâm Hồi Âm mắng nhiếc như thế nào, nam tử trên người nàng, giống như không nghe thấy gì, chính là chú ý đè nặng nàng, cứ thế tiến hành chuyện mình muốn làm.
Nam nhân chỉ đưa tay, đã muốn theo xương quai xanh đi xuống eo của nàng, tiếp tục đi xuống….
Khốn nạn, không được chạm vào ta, buông ra! Buông_____”
Lúc này, Lâm Hồi Âm nói, thanh âm mềm nhũn, âm điệu nhẹ nhàng, quyến rũ.
Ngón tay của nam nhân xâm nhập chính xác vào nơi mềm mại ấm áp của nàng.
Cho dù nơi này đều tối tăm, mặt Lâm Hồi Âm, nháy mắt vẫn trở nên đỏ bừng, toàn thân đều run rẩy, cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Khi con người ta tuyệt vọng, có thể bộc phát ra khả năng tiềm tàng mà mình chưa bao giờ biết.
Cho nên, khi cảm giác nhục nhã của Lâm Hồi Âm tích tụ lại tới một thời điểm nhất định, nàng cũng không biết là mình có thể đột nhiên bùng nổ một lực lớn như vậy. Lúc người nam nhân này buông lỏng, nàng thật sự có thể thoát khỏi sự kiềm chế của hắn, thậm chí giơ tay lên, đẩy nam tử một cách mạnh mẽ. Sau đó cảm thấy vẫn chưa đủ, liền mở miệng, ra sức cắn vào vai nam nhân.
Dùng hết lực toàn thân sử dụng một lần, cuồng loạn cắn.
Lực đạo như vây, như là hận không thể dứt khoát nghiền nát nam nhân đã đoạt đi sự trong sạch của mình.
Mà nam tử biến thái kia, lúc Lâm Hồi Âm bắt đầu cắn vào vai hắn, thân thể hơi trầm ngâm liền giật mình, toàn thân bộc phát ra hàn ý.
Thân thể hắn, vốn là nóng như lửa, thời điểm hàn ý phát ra, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ da thịt rất nóng của hắn, thậm chí còn có sát khí trầm trọng.
Đáy lòng Lâm Hồi Âm hơi hơi run rẩy, mang theo sợ hãi, nàng do dự một chút, lại không biết sống chết đi cắn người nam nhân này.
Nhưng khi răng của nàng vẫn chưa sử dụng hết lực đạo, tay nóng đến bỏng của hắn liền chuẩn xác bóp cổ của nàng.
Lâm Hồi Âm không thở được, lại cố chấp không bỏ răng ra. Nhưng người nam nhân kia so ra còn khôn ngoan hơn nàng, gia tăng thêm lực đạo ở tay. Chỉ cần nhẹ nhàng siết một chút, có thể đem cổ của nàng cắt đứt.
Lâm Hồi Âm cùng nam nhân kia giằng co, cuối cùng Lâm Hồi Âm không còn sức lực, bỏ răng ra mà chấm dứt.
Nam nhân không hề buông tay ra, vẫn bóp cổ của Lâm Hồi Âm. Một lần nữa lại đè nàng trên mặt đất, sau đó điên cuồng xâm nhập vào thân thể của nàng, cử chỉ thô bạo, không hề…thương hương tiếc ngọc.
Đúng như suy nghĩ của nàng, thật sự khó thoát khỏi một kiếp này.
Hắn vẫn muốn nàng!
Lâm Hồi Âm động thân thể một chút, muốn giảm bớt đau đớn cùng khuất nhục mà nam nhân này gây cho mình.