Thái Tử Thông Báo Một Ngàn Lần: Nữ Nhân Nguy Hiểm

Chương 125: Hắn chết tốt hơn ta chết (25)

Đối với sự uy hiếp của Liên Y, Dạ Huyền không hề sợ hãi, ngược lại còn tỏ ra khinh thường, khịt mũi khinh bỉ, nhếch môi cười lạnh một chút rồi nhàn nhạt xoay người rời đi, không thèm nếm xỉa đến nàng ta nữa.

Liên Y không thể tưởng tượng nổi, nhìn theo bóng lưng của Dạ Huyền, lại thấy nhiều người xung quanh nhìn mình như vậy, nàng chưa từng chịu đả kích lớn như vậy, cố nén nước mắt bao lâu rốt cuộc cũng không ngăn nổi nữa, cặt chặt môi hừ một tiếng rồi chạy khỏi giáo trường.

Thời gian khảo hạch tiếp đó Liên Y và Dạ Huyền đều không xuất hiện.

Mà bộ dáng lãnh khốc, tuyệt tình của Dạ Huyền đối với sự ái mộ của Liên Y đã làm cho mộng ước của nhiều nữ đệ tử tan thành bọt biển.

Có vài nữ đệ tử cảm thấy mềm lòng, Dạ Huyền ở trước mắt nhiều người đối xử tàn nhẫn với nữ nhân mến mộ hắn như vậy, thật là làm người khác không nhịn được mà xôn xao bàn tán.

"Tại sao hắn có thể như vậy, đẹp cũng không được làm nhục người khác."

"Chí lý, hôm qua có nam đệ tử muốn kết giao với hắn liền bị hắn suýt nữa bóp chết."


"Quá coi thường người khác..."

Ngay cả Lâm Hồi Âm nghe người ta bàn tán, mặc dù bản thân rất ghét Liên Y nhưng Dạ Huyền không chút lưu tình gì với nàng ấy làm nàng cảm thấy hắn quá ngang ngược, hơi quá đáng rồi!

Khó trách lại làm nhiều người không thích hắn như vậy, cái dáng vẻ ưu tú kia nhưng tính cách lại tồi tệ thế chỉ sợ đến cuối cùng ai cũng chán ghét hắn, không thể chịu nổi hắn!

***

Đêm đó, Thần Sơn yên tĩnh không chút tiếng động, ánh trăng trong trẻo lạnh lùng tỏa sáng.

Trong bài khảo hạch ở giáo đường, Lâm Hồi Âm đã tiêu hao khá nhiều sức lực, nên bây giờ vừa đặt mình xuống giường là muốn rơi vào mộng đẹp.

Hôm nay rốt cuộc cũng không biết chuyện gì xảy ra, Lâm Hồi Âm chỉ thấy toàn thân rất mệt mỏi nhưng nhắm mắt lại lăn qua lăn lại cũng không sao ngủ được.


Khi mất ngủ thì người ta thường suy nghĩ đến một số chuyện bậy bạ, Lâm hồi Âm cũng không hiểu rốt cuộc mình đang nghĩ gì, chẳng qua cảm thấy giấc buồn ngủ mơ hồ ập đến, nàng không tự chủ mà nhắm nghiền hai mắt lại.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Lâm hồi Âm tính toán không biết đã trôi qua bao lâu, bên ngoài có vài âm thanh nho nhỏ, rất yếu, nếu là ngủ say thì không thể nào phát giác được, nhưng vốn dĩ nàng chưa ngủ hẳn nên đã bị âm thanh kia đánh thức.

Lâm Hồi Âm dỏng tai, cẩn thận nghe một chút giống như tiếng đánh nhau, lại như truyền từ phòng đối diện tới.

Phòng đối diện... Không phải Dạ Huyền sao?

Đêm hôm khuya khoắt hắn không ngủ sao mà trong phòng có tiếng đánh nhau?

Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?

Lâm Hồi Âm không nhịn được mà nổi lên tò mò.

Tiếng đánh nhau lúc có lúc không, chỉ là lúc sau Lâm Hồi Âm còn nghe được tiếng kêu rên, giống như có người bị đánh thương.

Dạ Huyền đánh nhau với người ta sao?