Thái Tử Thông Báo Một Ngàn Lần: Nữ Nhân Nguy Hiểm

Chương 122: Hắn chết tốt hơn ta chết (22)

"Ta hy vọng lúc ta trở lại ngươi đã rời đi." Dạ Huyền vứt lại một câu nói, sau đó bóng đỏ liền vội biến mất.

Ngàn năm sau, hắn đã không còn là Dạ Huyền trẻ tuổi ngu ngốc, tin tưởng bất kỳ ai nữa.

Trong phút giây sinh tử lần đó, hắn đã hiểu ra một đạo lý, nếu như không muốn người ta phản bội nếu như không muốn bị người khá tổn thương vậy thì mình phải trở nên tàn nhẫn nhất, là người ác độc nhất.

Trở thành người xấu nhất trên thế gian này, xấu từ đầu đến chân, xấu đến nỗi không còn đường lui nào.

Như vậy, ngươi chính là người đao thương không đâm trúng, không có ai có thể làm thương tổn ngươi.


Không ai hiểu được, phía sau sự lãnh khốc, ác độc của hắn là bao nhiêu vết thương chằng chịt, là bao lần thế giới trước mắt hắn sụp đổ.

******

Ngày hôm sau, giáo đường vẫn náo nhật như trước.

Lúc Dạ Huyền vừa xuất hiện ở giáo trường đã thu hút tất cả ánh mắt của mọi người, chỉ vì hôm qua lúc chạng vạng tối suýt nữa hắn đã bóp chết một người ở trong phòng ăn, vậy nên lúc hắn đi qua có rất nhiều đệ tử không nhịn được mà tránh sáng một bên.

Chỉ có Liên Y là ngoại lệ.

Hôm nay nàng cố ý ăn mặc thật đẹp, đánh phấn, cả người toát ra nét kiều mỵ mê hoặc, lúc thấy Dạ Huyền xuất hiện, còn xuất ngày lôi từ trong ngực ra một cái gương đồng nhỏ, cẩn thận xem xét thấy mình đã rất ổn rồi mới nở nụ cười yếu ớt, xoay người thẹn thùng nhìn Dạ Huyền một cái.

Dạ Huyền căn bản không nhìn thấy sự tồn tại của Liên Y, chẳng qua chỉ nhàn nhạt đứng bên cạnh, liếc nhìn chung quanh tìm Lâm Hồi Âm.


Hôm nay Lâm Hồi Âm đến trễ, nên trực tiếp đến tìm Liễu Nhiễu, vừa vặn đứng sau lưng Liên Y. Ánh mắt Dạ Huyền lướt khỏi Liên Y, đặt tiêu điểm vào Lâm Hồi Âm.

Liên Y cho rằng Dạ Huyền đang nhìn mình, sắc mặt trở nên ửng đỏ, tim đập thình thịch đánh trống không ngừng, cảm thấy hồn mình sắp bay mất.

Lúc sau đứng trên giáo đường, Liên Y đã đưa ra một quyết định quan trọng nhất với nàng, đó chính là nàng sẽ chủ động theo đuổi hạnh phúc của mình.

Nàng tự đến tự đi, cũng cảm thấy Dạ Huyền có hứng thú với mình hơn những người khác, tình chàng ý thiếp, việc gì nàng phải cố chấp chờ hắn tỏ tình trước.

Sau khi quyết định như vậy, Liên Y cũng không đến phòng ăn bữa trưa mà trở về phòng của mình, lựa chọn trang phục thật đẹp, đổi từng loại trang sức, ước chừng một giờ mới chọn được cái vừa ý nhất. Sau đó lại tỉ mỉ trang điểm trước gương thêm nửa nén giang mới hài lòng đến giáp trường lần nữa.


Buổi chiều ở giáo đường, trong lòng Liên Y còn thầm tìm những lời thật hay để bày tõ.

Lúc đến thời gian nghỉ ngơi, Liên Y cùng đám người có quan hệ không tệ với mình ngồi dưới dóc cây, tự cổ vũ mình sau đó bước đến phía Dạ Huyền.

Lâm Hồi Âm thừa dịp giải lao, cùng Liễu Nhiễu đi nhà cầu, đêm qua Dạ Huyền ngủ không ngon giấc nên cảm giác rất bực bội. Hồi Âm cũng không ở trong giáo đường nên dứt khoát dùng thời gian này dựa vào gốc cây nhắm mắt dưỡng thần.

Mặc dù Dạ Huyền khép mắt nhưng lỗ tai vẫn có thể phân biệt âm thanh ở xung quanh, hắn biết có một người đang tiến về phía mình, càng lúc càng gần nhưng hắn vẫn không hề mở mắt.