Thái Tử Thông Báo Một Ngàn Lần: Nữ Nhân Nguy Hiểm

Chương 116: Hắn chết vẫn tốt hơn là ta chết (16)

Cho nên, trong thời gian phụ trách khảo hạch, các sư huynh cũng nhịn không được lén tán thưởng không thôi với chuyện Dạ Huyền, dẫn tới vô số sư huynh sư tỷ đều làm bộ như đi ngang qua nhưng thực chất lại đang ngó trộm sư đệ trong truyền thuyết này.

Dạ Huyền là như vậy.

Hắn quá vĩ đại.

Đệ tử vĩ đại nhất Thần sơn, mọi người coi hắn như thế.

Đương nhiên, ai cũng muốn tiếp cận hắn.

Tỷ như trong mấy ngày khảo hạch, mọi người đứng trung bình tấn, trong thời gian nghỉ ngơi, có người nhân cơ hội đưa nước cho Dạ Huyền, hỏi hắn uống không.

Dạ Huyền giống như không phát hiện, luôn đi lướt qua người bọn họ, không thèm quan tâm đến lý lẽ chút nào.


Nhưng cho dù như vậy, vẫn có rất nhiều người "người trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên",như con sóng mãi không dừng.

Bởi vì càng nổi tiếng thì càng khó tiếp cận.

Trong đó nhất điển hình là Liên Y, nàng đối với nam nhân này thật là khuynh tâm, có cơ hội, liền ý đồ chạy đến trước mặt hắn nói chuyện.

Dạ Huyền trí nhớ không kém, nhưng là đại đa số cũng không nhớ mặt người, cho nên đôi khi hắn cũng không rõ ràng lắm rốt cuộc là ai nói gì với mình, theo thói quen, không coi ai ra gì mà bỏ qua.

Như vậy một lần, lúc Liên Y nói chuyện với Dạ Huyền, Dạ Huyền đang nhìn chằm chằm Lâm Hồi Âm, Lâm Hồi Âm lúc ấy đang vẽ rất nhiều thỏ, thừa dịp nghỉ ngơi, cầm một con thỏ đi khoe Liễu Nhiễu.

Liễu Nhiễu khen con thỏ của Lâm Hồi Âm đẹp mắt, Lâm Hồi Âm liền tuyệt không khiêm tốn đầu, tươi cười không e lệ nói, nàng ấy biến ra cũng rất đẹp!


Lúc ấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng vừa mới đón thái dương, đáy mắt vì có nắng chiếu mà phá lệ sáng ngời, con thỏ trong tay nàng run lên, run lên run lên, cùng với người của nàng, phá lệ đáng yêu.

Dạ Huyền trông thấy, bất giác mỉm cười.

Liên Y chỉ ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt tuấn mĩ của Dạ Huyền, căn bản không có chú ý tới nam tử ánh mắt đang nhìn đi đâu, nàng vốn tưởng rằng mình hôm nay không thuận theo không buông tha tìm hắn nói chuyện phiếm thì vẫn nhận lấy trầm mặc như trước.

Liên Y đáy lòng, khó tránh khỏi có chút uể oải, nhưng là ngay trong nháy mắt kia, nàng thấy Dạ Huyền mỉm cười.

Hắn cười với nàng sao?

Hắn cười, thực nhỏ, nếu như không phải nàng cách hắn gần như vậy, căn bản không thể nhận ra.

Sau một lúc lâu, Liên Y mới đứng vững cảm xúc, vừa định mở miệng nói chuyện với Dạ Huyền, Ngũ sư huynh đã bảo mọi người đứng thành hàng.

Lâm Hồi Âm ném con thỏ trong tay, dùng lá cây đậy lại rồi cùng Liễu Nhiễu chạy đến giáo trường.