Bởi vì nằm rất dễ chịu, Côn ca dần dần ngủ thϊế͙p͙ đi, mãi đến khi bên tai vang lên âm thanh đối thoại của Gia Cát Thanh cùng Mộc Lưu.
- Thanh Thanh, Dạ công tử thoạt nhìn bị thương rất nặng, nhưng sao y quan nói hắn không có việc gì?
Mộc Lưu nghi hoặc hỏi.
Gia Cát Thanh ôn nhu nói:
- Chuyện này chứng minh Dạ công tử có Thần tộc phù hộ, mới trốn qua được một kiếp.
- Đúng vậy, bị Ma Thần ức hϊế͙p͙ như thế, Dạ công tử không có lùi bước chút nào, thật khiến cho người ta kính nể.
Trong giọng nói Mộc Lưu lộ ra vẻ mê luyến, Côn ca lần này, xem như triệt để đoạt hai vị cô nương tới tay.
Gia Cát Thanh trêu ghẹo nói ra:
- Có phải hiện tại cũng không thể rời bỏ, muốn bổ nhào vào trong ngực Dạ công tử, cảm thụ Dạ công tử vuốt ve hay không.
- Thanh Thanh, sao ngươi có thể nói như vậy, ta không có nghĩ như vậy, nhất định là ngươi.
Mộc Lưu trong nháy mắt ngượng ngùng không thôi.
Gia Cát Thanh ngay thẳng rất nhiều, lớn mật nói ra:
- Đúng vậy. . . ta chính là nghĩ như vậy.
- A. . . Thanh Thanh ngươi tốt. . .
- Anh anh anh.
Dạ Côn giả vờ ngủ thầm nghĩ không ổn, đụng phải hai nữ lưu manh, trời ạ. . .
Nguyên bản còn tưởng rằng là cô nương thanh thuần, tuyệt đối không nghĩ tới, đạo hạnh còn sâu hơn cả Côn ca.
Bất quá Côn ca thở dài, mặc kệ mình đi tới chỗ nào, đều sẽ hấp dẫn cô nương đuổi ngược, mình cũng muốn chủ động một lần a, thể hội loại cảm giác truy cầu cô nương là như thế nào.
Nhưng thế này cũng quá đơn giản đi, một chút hàm lượng kỹ thuật đều không có.
- A ~
Dạ Côn thống khổ rên rỉ.
Hai vị cô nương ngồi cạnh giường nghe thấy Dạ Côn rên rỉ, tranh thủ thời gian đình chỉ trêu chọc, mấy lời khuê mật này không thể để Dạ công tử nghe thấy được, bằng không Dạ công tử sẽ nghĩ rằng bọn họ phóng đãng.
- Dạ công tử, ngươi đã tỉnh.
Mộc Lưu vui sướng nói ra, đôi mắt đẹp đều ngưng tụ ra lệ quang vui vẻ.
Dạ Côn chậm rãi mở mắt, bắt đầu tam liên hỏi:
- Ta là ai, ta đang ở đâu, đã xảy ra chuyện gì.
Vừa hỏi như thế, Mộc Lưu cùng Gia Cát Thanh còn tưởng rằng Côn ca bị mất trí nhớ, trong lòng lo lắng Dạ công quên mất bọn họ.
- Dạ công tử, ngươi mới vừa giằng co cùng Ma Thần, hiện tại đang trị liệu.
Mộc Lưu vội vàng nói, hy vọng có thể giúp Dạ công tử nhớ lại.
Ánh mắt Dạ Côn tan rã, tựa hồ trong đầu đang nhớ lại.
Vẻ mặt như thế, nói thật, sau này có thể mang theo thê tử cùng hài tử, mở gánh hát, tuyệt đối kiếm tiền.
- Các ngươi không sao chứ.
Dạ Côn đột nhiên kinh thanh hỏi, làm hai vị cô nương giật nảy mình, bất quá lập tức liền cảm động, nhìn Dạ công tử một chút, đều như vậy, còn lo lắng cho mình, quả nhiên không nhìn lầm a.
Dạ Côn chỉ là muốn biểu đạt tình cảm một chút, thế nhưng thấy nét mặt của các nàng chuyển biến, liền hối hận, đây không phải làm cho các nàng càng lún càng sâu sao.
Hiện tại cho dù đưa ra yêu cầu càng quá phận, đoán chừng các nàng cũng sẽ đáp ứng, ngẫm lại thật đúng là có chút kích thích.
Nhanh đánh tan ý nghĩ này.
- Dạ công tử, chúng ta không có chuyện gì.
Gia Cát Thanh ôn nhu nói, ánh mắt mềm mại kia phảng phất đang nói, Dạ công tử, ngươi còn chờ cái gì, không nên tới một trận đại nạn không chết liền kích tình sao.
Dạ Côn phảng phất có thể đọc hiểu ánh mắt của Gia Cát Thanh, trong lòng giật mình, kém chút nhịn không được, không hổ là Thiên Cung đệ nhất mỹ nhân, ánh mắt cầu khẩn này, không phải người bình thường có thể chống cự.
- Vậy thì tốt, ta còn hơi đau.
Dạ Côn vừa nói thế, thậm chí có thể nhìn thấy trong mắt các cô nương lộ ra một chút tiếc nuối.
Trời ạ, vừa rồi các nàng thật muốn. . .
Không biết hiện tại đổi ý có còn kịp hay không.
- Vậy Dạ công tử hãy nghỉ ngơi thật tốt, muốn ăn chút gì không?
Dạ Côn nghe thấy câu này, liền biết mình nghĩ không ai, cần gì chứ. . . mình đang đi công tác ở Thiên Cung, cho dù làm chút chuyện gì, thê tử cũng không biết, giả thánh nhân cái gì.
- Không muốn ăn.
Dạ Côn thất lạc nói ra.
Gia Cát Thanh cùng Mộc Lưu nhìn nhau một thoáng, làm sao cảm giác Dạ công tử tựa hồ có chút sa sút, cũng không biết an ủi như thế nào.
Nhưng vào đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, xem như hóa giải bầu không khí.
- Thanh Thanh, là ta.
Bên ngoài vang lên âm thanh của Gia Cát Thanh.
Gia Cát Thanh đi đến mở cửa ra, Gia Cát Nhất Cách mang theo nụ cười hiền lành nhìn tôn nữ, nhìn bộ dáng hẳn đã chấp nhận Côn ca.
- Anh hùng, còn thức không?
Gia Cát Nhất Cách cũng trêu đùa một tiếng, khiến Gia Cát Thanh đỏ mặt.
- Vừa mới dậy.
- Ta nói mấy câu với anh hùng của con, có thể chứ.
- Gia gia. . .
- Ha ha ha. . .
Gia Cát Nhất Cách lên tiếng cười một tiếng, hiện tại cũng cảm thấy ánh mắt tôn vô cùng sắc bén.
Bị gia gia cười một tiếng như thế, Gia Cát Thanh lôi kéo Mộc Lưu chạy trối chết, cô nương nào không thích anh hùng đây.
Thấy bộ dáng thẹn thùng của tôn nữ, Gia Cát Nhất Cách cười cười, lập tức đi đến bên cạnh giường, thấp giọng nói ra:
- Anh hùng, không có gì đáng ngại chứ.
- Không sao. . . không sao. . .
Dạ Côn cố nặn ra vẻ tươi cười, biểu thị ta rất đau, nhưng ta vẫn rất có lễ phép.
Gia Cát Nhất Cách vui mừng nói ra:
- Vậy thì tốt, nếu như anh hùng ngươi xảy ra chuyện gì, mọi người Thiên Cung thật sẽ không thỏa hiệp.
- Nói đùa, đây là chuyện ta nên làm.
Còn may trong Thiên Cung không có người nhận biết Côn ca, bằng không liền sẽ cảm thấy, quá giả.
Gia Cát Nhất Cách nhẹ gật đầu:
- Đối với hành động của ngươi, quả thật khiến chúng ta rất bội phục, người trẻ tuổi, ngươi thật vô cùng ưu tú, Thanh Thanh không có chọn sai.
Dạ Côn: ......
Thấy Dạ Côn không có đáp lời, Gia Cát Nhất Cách còn tưởng rằng Dạ Côn đây là ngượng ngùng, không có để ý nhiều:
- Là như vậy, ta tới một là xem thương thế của ngươi, biết ngươi không có gì nguy hiểm cũng yên lòng, gia chủ truyền lời nói, phải khoản đãi vị anh hùng ngươi thật tốt.
- Anh hùng thật không đảm đương nổi, dù sao ta vẫn là người bị tình nghi, hiện tại nên đợi ở địa lao mới đúng.
- Nhìn ngươi nói, chỉ bằng vào biểu hiện hôm nay của ngươi, ngươi sao có thể lỡ tay đánh chết người khác, khẳng định là Viên Thiếu Khanh có ẩn tật, mới dẫn đến cái chết.
Nghe thấy kết quả như vậy, Côn ca rất hài lòng, kế hoạch xem như thành công một nửa.
- Như vậy sao được, chân tướng vẫn còn chưa tra ra.
- Viên gia bên kia đã không có ý định truy cứu, cho nên chân tướng cũng không còn quan trọng nữa.
Gia Cát Nhất Cách cười nhạt nói.
Dạ Côn hơi sững sờ:
- Viên gia không truy cứu?
Hiện tại người nào truy cứu Dạ Côn, người đó chính là công địch của toàn bộ Thiên Cung, cho dù Viên gia không phục như thế nào đi nữa, cũng sẽ không đối nghịch với toàn bộ Thiên Cung.
- Đúng vậy, đối với chuyện xảy ra hôm nay, thần sứ đã biết được, chờ ngươi thương thế tốt, đến lúc đó gặp mặt thần sứ.
Kết quả như vậy, cũng là ra ngoài ý định, gặp thần sứ. . . xem ra địa vị của mình ở Thiên Cung lại sắp vững chắc.
Vẫn là Thạch Âm lão đại ca phối hợp tốt.
- Gặp thần sứ?
Dạ Côn ra vẻ kinh ngạc.
- Ngươi cũng không cần quá khẩn trương, lần này gặp mặt thần sứ, khẳng định là muốn thưởng cho ngươi, đến lúc đó thái độ thành khẩn một chút là được.
Gia Cát Nhất Cách dặn dò vài tiếng.