Theo mọi người gào to, nhiệt huyết trong lòng mọi người tựa như được thiêu cháy lên, phảng phất bọn họ đang ở trong Thần Ma đại chiến.
Thạch Âm đứng ở trong hư không nhìn người phía dưới gào to, nói thật. . . nếu như không phải bàn bạc trước với Dạ Côn tiểu lão đệ, y sẽ thật tưởng rằng đây là thật.
- Nhân loại vô tri, dám hô hào ở trước mặt bản tọa!
Thạch Âm đưa tay nắm lấy hư không, Dạ Côn ở phía dưới cảm giác cổ bị bóp lại, toàn bộ thân thể bị nâng lên.
Chuyện này không có trong kịch bản a, lúc nào thêm ra một cảnh như thế, thật không tài nào hiểu nổi, chẳng lẽ vừa rồi nói mấy câu làm Ma Thần lão đại ca phát bực rồi? Côn ca đây không phải muốn khuấy động bầu không khí một chút sao.
Thấy Dạ Côn bị bắt, mọi người phía dưới không yên, dùng tiếng la to rõ tới cứu vãn vị anh hùng khoáng thế này.
- Ma tộc hèn hạ, mau thả anh hùng của chúng ta ra! ! !
- Anh hùng Thiên Cung chúng ta, Ma tộc các ngươi há có thể vũ nhục! ! !
- Anh hùng Thiên Cung, hành động vĩ đại của ngươi, sẽ được ca tụng đời đời kiếp kiếp, hôm nay ngươi chết, tương lai sẽ đổi lấy ngàn ngàn vạn vạn máu tươi của Ma tộc! ! !
Côn ca kéo cừu hận một đợt xem như kinh thiên địa khϊế͙p͙ quỷ thần, đương nhiên, đã hoàn toàn thành công tẩy trắng mình.
Liền năm người nằm dưới đất thấy Dạ Côn, ánh mắt đều lộ ra vẻ khen ngợi, người trẻ tuổi như thế, toàn bộ Thiên Cung chỉ đếm được trên đầu ngón tay, phải nói là không có.
Thật sự quá ưu tú.
Mà Gia Cát Thanh cùng Mộc Lưu đứng ở phía dưới rất bi thương, phảng phất Côn ca đã sắp bị Ma tộc chém giết, khóc không thành tiếng, chỉ hận mình không có thực lực đọ sức cùng Ma tộc.
- Ma Thần, hôm nay ngươi giết ta, ta còn có rất nhiều huynh đệ tỷ muội sẽ báo thù cho ta, cho dù Dạ Côn ta chết, cũng đáng!
Dạ Côn lên tiếng hô to, giống như sợ người khác không nghe thấy.
Thạch Âm diễn kỹ cũng không chê vào đâu được, mọi người hoàn toàn không biết, hai người kia chỉ là đang đóng kịch mà thôi.
- Nhân loại, mặc dù ngươi mạo phạm bản tọa, nhưng bản tọa cũng có lòng từ bi, có muốn gia nhập dưới trướng ta hay không, bản tọa cho ngươi quyền thế thao thiên!
- Phi!
Dạ Côn trực tiếp nhổ một ngụm, trầm giọng nói ra:
- Dạ Côn ta xuống địa ngục làm quỷ, cũng không muốn nhập Ma tộc ngươi!
Dạ Côn vừa mới dứt lời, toàn trường hoàn toàn yên tĩnh, tựa hồ đang lĩnh ngộ tinh túy hai câu này.
Mộc Lưu nghe thấy Dạ công tử nói, đôi mắt đẹp mang theo vẻ sùng bái, một nam nhân đối mặt với khốn cảnh như vậy, còn nói ra lời như thế, sao người ta không mê muội cho được.
Toàn trường trầm tĩnh mấy hơi, lập tức bộc phát ra tiếng hò hét trùng thiên, ánh mắt mỗi người tràn đầy một cổ cực nóng, nhất là lúc nhìn bóng lưng Côn ca, hoàn toàn đạt đến điên cuồng sùng bái, chân nam nhân a.
Thạch Âm cũng bị lời này của Côn ca kinh đến, Dạ Côn tiểu lão đệ hoàn toàn thuyết minh bản chất của Thần tộc, thậm chí còn liều mạng hơn mấy tên Thần tộc, cũng may đã thu nạp hắn vào Ma tộc, bằng không sau này sẽ biến thành loại đối thủ mồm mép lợi hại kia.
- Đã ngươi muốn chết! Vậy bản tọa liền thành toàn cho ngươi!
Thạch Âm trầm giọng quát, tay lập tức vỗ xuống, nhìn như rất dùng sức, kỳ thật cũng không có khoa trương như vậy.
Nhưng mà Côn ca phải diễn ra bộ dáng khoa trương, cả người cấp tốc rơi xuống dưới, chỉ nghe oanh một tiếng. . . mặt đất bị nện ra một cái hố to.
- Anh hùng!
Tất cả mọi người khó có thể tin thấy, anh hùng không thể chết a.
Mà Mộc Lưu cùng Gia Cát Thanh hô hào Dạ công tử, lao đến hố to đầu tiên.
Trong hố to tràn ngập tro bụi, Dạ Côn tranh thủ thời gian bôi bôi lên mặt mấy cái, thậm chí còn giả bộ chảy máu để tăng thảm trạng.
- Dạ công tử, ngươi không sao chứ. . .
Gia Cát Thanh nhìn Dạ Côn đang "hấp hối" trong phế tích, đau lòng hỏi.
Mộc Lưu khóc không ra tiếng, phảng phất nam nhân của nàng sắp chết vậy.
Dạ Côn tầng tầng ho khan, thật muốn ho ra máu, nhưng dùng sức thế nào cũng không có tí máu nào.
- Thanh Thanh, ta không sao.
Dạ Côn suy yếu nói ra, đôi mắt đều sắp không mở ra được.
- Còn nói không sao, ngươi đều sắp chết.
Gia Cát Thanh nghẹn ngào nói ra.
Dạ Côn lộ ra nụ cười, rất ấm, thế nhưng rơi vào trong mắt Mộc Lưu cùng Gia Cát Thanh, Dạ công tử lúc này, quá hấp dẫn người.
- Không có việc gì, ta còn có thể đùa giỡn các ngươi.
Gia Cát Thanh cùng Mộc Lưu nghe xong, khóc càng hung.
Người xung quanh nghe xong cũng cảm thán rất nhiều, nguyên bản còn tưởng rằng tên đầu trọc này là tay ăn chơi, thế nhưng hiện tại xem ra, tay ăn chơi chẳng qua là mặt ngoài, nội tâm tràn đầy tinh thần trọng nghĩa, người trẻ tuổi hiếm có a.
Ánh mắt Dạ Côn nhìn đến Thạch Âm ở trên hư không, "Kiên cường" đứng dậy, sau đó được Mộc Lưu đỡ.
- Ma Thần, cho dù Dạ Côn ta chết, cũng sẽ không nằm ở trước mặt Ma tộc ngươi.
Dạ Côn thấp giọng hô, dáng vẻ vô cùng cứng cỏi.
Nhưng mà câu nói này của Côn ca, lại vô hình đâm trúng gia chủ ngũ đại gia, hiện tại bọn họ vẫn còn nằm.
Quả nhiên, Côn ca vừa mới dứt lời, gia chủ ngũ đại gia đều ngồi dậy, trên mặt có chút không nhịn được.
Côn ca cứng cỏi được mọi người công nhận, điên cuồng hò hét.
Thạch Âm yên lặng nhìn về phía Dạ Côn:
- Người trẻ tuổi, ngươi là nhân loại ưu tú nhất ta từng gặp qua, cho dù là Thần tộc đều không có phần nghị lực này.
Côn ca lại bắt đầu được biểu dương, từ nhỏ đến lớn đều là như thế, làm sao cũng không chạy thoát vận mệnh trói buộc.
- Ngươi sai, ta cũng không phải người ưu tú nhất, những người bên cạnh ta đây mới là ưu tú nhất.
Côn ca diễn kỹ như thần, câu nói này xem như kéo theo tất cả mọi người, sau này ai dám nhốt Côn ca, vậy liền sẽ biến thành công địch của toàn bộ Thiên Cung.
Ngay cả Mộc Lưu cùng Gia Cát Thanh bên cạnh cũng chớp mắt, cảm giác mình không có nhìn lầm người.
Thạch Âm hít một hơi thật sâu:
- Nguyên bản bản tọa định huyết tẩy Thiên Cung, nhưng nghị lực của ngươi đả động bản tọa, hôm nay liền tha cho ngươi một mạng, thế nhưng! Lần sau, bản tọa sẽ chính tay giết ngươi, hãy chuẩn bị sẵn sàng đi! Ngươi không sống được mấy ngày nữa đâu!
Lời mới vừa vừa dứt âm, Thạch Âm liền tan biến ở trong hư không, hoàn mỹ rút lui.
Dạ Côn trông thấy Thạch Âm chuồn đi, mình cũng không sai biệt lắm. . .
Ngất đi.
- Dạ công tử! Dạ công tử! ! !
Thấy Côn ca ngất, Mộc Lưu cùng Gia Cát Thanh dịu dàng hô to.
- Mau đưa anh hùng đi trị liệu! ! !
Người xung quanh la lớn, còn mấy vị gia chủ ở bên cạnh căn bản không có ai để ý tới, phảng phất Côn ca mới là lão đại Thiên Cung.
Năm vị gia chủ liếc nhau một cái, ánh mắt lộ ra vẻ bất đắc dĩ, sớm biết như vậy, đánh chết cũng sẽ không phóng xuất Ma Thần, hiện hối hận cũng đã muộn rồi.
Không chỉ không được Thần tộc thông cảm, thậm chí tội càng thêm nặng, xong. . .
Sau khi Côn ca giả vờ ngất đi, liền cảm thấy mình được một cô nương ôm, ngực mềm nhũn, dựa vào rất thoải mái, kế hoạch hoàn mỹ.
Phóng xuất Ma Thần, đúng là giúp mình một đại ân, hiện tại ai dám làm gì mình, Côn ca liền ăn thua đủ.