Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 863: Dạ Công Tử, Đừng Như Vậy

Nghĩ tới đây, Dạ Côn cảm thấy, độc này có thể xuất từ Thiên Cung, không phải như Phi Tuyết nói, xuất phát từ Ngũ Nhạc. . .
Bất quá nói đi cũng phải nói lại, nhìn bộ dạng của Phi Tuyết, tựa hồ ở Ngũ Nhạc cũng đã gặp loại độc này.


Hiện tại cần phải xác nhận, có phải là loại độc kia hay không, nếu như phải. . . vậy liền có thể xác định, độc là đến từ Thiên Cung, đoán chừng chính là đến từ Chu Tuấn.
Thế nhưng tiểu tử Chu Tuấn kia đều bị đánh thành như thế, chỉ bằng một mình y sao có thể làm ra chuyện vu hãm mình.


Không phải Côn ca xem thường tên thân đệ đệ này, mà là chắc chắn y không làm được.
Như vậy Chu Tuấn cũng biến thành quân cờ trong tay người khác, kiếm chuyện ở Đông U.
Loại quái vật khổng lồ như Thiên Cung, đến cùng là muốn nhằm vào ai đây?
- Dạ công tử? Dạ công tử?
Gia Cát Thanh nhẹ giọng hô.


Dạ Côn lấy lại tinh thần, nghiêm túc hỏi:
- Các ngươi xác định là trúng độc sao?
Mộc Lưu lắc đầu nói ra:
- Không xác định, Hào Lợi nói muốn mang thi thể đi, thế nhưng Viên gia không cho, rất là cường ngạnh.


Nếu như biết sẽ xảy ra sự kiện trúng độc, liền dẫn Ly Nhi theo, chỉ có Ly Nhi mới có biện pháp nhìn ra có phải trúng độc hay không.
Lần sau đi xa nhà, vẫn nên bảo Ly Nhi chuẩn bị cho mình loại thuốc này, dùng phòng ngừa vạn nhất.
Lần này thất sách.
- Dạ công tử, ngươi còn có biện pháp nào khác không?


Mộc Lưu lo lắng hỏi, mình hoàn toàn không có cách nào.
Côn ca mới đến, nào quen biết với ai, về phần Mộ Dung Khang, Dạ Côn cảm thấy y sẽ không thật tâm. . . chẳng qua là tình huống bây giờ không rõ mà thôi.
Bỗng nhiên, ánh mắt Dạ Côn sáng lên:
- Thanh Thanh, ngươi giúp ta mang câu nói cho Chu Hoài Nhân.


- Được, mang lời gì?
- Ngươi liền nói, ta có thể giúp y, nhưng y giúp ta.
Dạ Côn thấp giọng nói ra, cảm giác Chu Hoài Nhân có mục đích của mình.
Gia Cát Thanh nhẹ gật đầu, cũng không có hỏi nguyên do trong đó.
- Hiện tại ta liền đi thông tri, Mộc Lưu ngươi tâm sự cùng Dạ công tử, giải khuây.


Nói xong Gia Cát Thanh liền đi.
Dạ Côn cũng bị lời này của Gia Cát Thanh khϊế͙p͙ sợ đến.
Tốt xấu gì người ta cũng là Thiên Cung mỹ nhân, nói người ta giống như cô nương hoa lâu vậy, còn giúp mình giải khuây. . . ta thảo, thật kích thích a.
Mộc Lưu nghe xong khuôn mặt ửng đỏ, đều không có ý tứ nói chuyện.


Nhìn Mộc Lưu cúi đầu không nói, Côn ca nhịn không được đưa ngón trỏ ra, nâng cái cằm Mộc Lưu lên, một thoáng nhịn không được, Côn ca lại đùa giỡn mỹ nhân, là chuẩn bị chế tạo một cái tiểu gia tại Thiên Cung.
- Mị nhãn hàm tu hợp, đan thần trục tiếu khai


- Phong quyển bồ đào đái, nhật chiếu thạch lưu quần.
Mộc Lưu mang mang nhìn Dạ Côn, nguyên bản khuôn mặt hồng nhuận phơn phớt càng ửng đỏ, ngượng ngùng nói ra:
- Dạ công tử, ở loại địa phương này còn như thế. . .


Mặc dù nói ra quái ngữ, thế nhưng Côn ca biết, lúc này trong lòng Mộc Lưu khẳng định có hươu con xông loạn, nữ nhân a. . . khẩu thị tâm phi, rõ ràng thích muốn chết.
- Mộc Lưu cô nương, ta cảm thấy ở đây tương đối tốt. . .
- Tối thiểu ở. . .
- Ở trong khuê phòng Mộc Lưu cô nương sao?


- Dạ công tử, ngươi thật đáng ghét ~
- Ha ha ha. . .
Dạ Côn bị Mộc Lưu làm cho tức cười, cô nương này quá đơn thuần, đây mới là dáng vẻ mười sáu mười bảy tuổi nên có. . . nhìn Ly Nhi các nàng một chút, đều vạn tuổi trở lên, còn giả bộ nai tơ, đây mới thật là non.


Dạ Côn thở dài một hơi, cười nói:
- Cùng Mộc Lưu cô nương nói chuyện với nhau một thoáng, cảm giác trong lòng rất thoải mái.
- Dạ công tử ngươi cũng đừng quá lo lắng, Hào đội trưởng công và tư rõ ràng, nhất định có thể tra ra.


Ánh mắt Mộc Lưu tràn đầy cổ vũ, ngược lại khiến Côn ca có chút ít cảm động, cô nương thật thuần khiết a. . . thật chẳng lẽ phải cho nàng học một khóa, nói cho nàng biết thế giới tràn ngập hắc ám, không nên tin cặn bã nam sao. . .


- Nếu như lần này đại nạn không chết, không biết tại hạ có vinh hạnh cùng Mộc Lưu cô nương cầm đuốc dạ đàm hay không.
Mộc Lưu đều sắp không chịu nổi, vừa rồi còn chững chạc đàng hoàng, đột nhiên lại biến thành bộ dáng ăn chơi, thật là khiến người ta có yêu có hận.


Đây mới là chỗ Côn ca cao minh, trêu chọc cô nương, liền phải kích động phương tâm đối phương.
- Dạ công tử muốn cùng ta thảo luận thi từ ca phú, tùy thời đều được.
Chỉ thấy Côn ca nhếch miệng lên cười xấu xa, nhẹ nói ra:


- Ta không chỉ muốn thảo luận thi từ ca phú, còn muốn nghiên cứu thảo luận chân lý nhân sinh, tiến hành trao đổi sâu sắc.
Thốt ra lời này, đồ đần đều biết Côn ca muốn làm gì, khiến Mộc Lưu phương tâm kinh hoàng.


Mà ngón trỏ Côn ca ở trong lòng bàn tay Mộc Lưu vẽ vòng tròn, khiến toàn thân Mộc Lưu như nhũn ra, đều muốn ngã oặt...
Đùa một hồi, Dạ Côn phát hiện Mộc Lưu thế mà đỏ cả vành mắt, đậu xanh. . . không phải chứ. . . này đều được.


Dạ Côn tranh thủ thời gian thu tay lại, đã nói không dây dưa các nàng, ai biết một thoáng lại nhịn không được, ra tay đùa giỡn. . . hơn nữa còn rất chuẩn.
- Dạ công tử. . . sau này ngươi còn như vậy, ta sẽ tức giận.
Mộc Lưu đứng dậy, đưa lưng về phía Dạ Côn, tay còn có động tác gạt lệ.


Dạ Côn than nhẹ một tiếng:
- Ta biết. . . hiện tại ta là tù nhân... ngươi khẳng định xem thường ta...
- Không phải. . . ta chẳng qua là không thích loại hoàn cảnh này.
Lời này vừa mới nói xong, Mộc Lưu cũng sửng sốt một chút.
Mà Côn ca cười xấu xa một tiếng, không nói gì, lúc này vô thanh thắng hữu thanh.


- Dạ công tử!
Mộc Lưu dậm chân, bụm mặt chạy ra ngoài.
Nhìn thân ảnh Mộc Lưu chạy đi, Dạ Côn cảm thán một tiếng, thật đúng là một cô nương hay thẹn thùng a.
Nếu như đổi thành Ly Nhi các nàng, đoán chừng biến thành phản đùa giỡn, ài. . .


Hóa giải tâm tình, Dạ Côn cũng cảm thấy đầu óc nhạy hơn không ít, liền đợi Chu Hoài Nhân tới.
Đại khái một khoảng thời gian, Gia Cát Thanh rốt cuộc tới.
Mà Dạ Côn trông thấy sắc mặt Gia Cát Thanh không tốt, tò mò hỏi:
- Không có tới?


- Dạ công tử, lời đã đưa, Chu Hoài Nhân cũng muốn ta nhắn cho ngươi.
- Lời gì?
- Tự cầu phúc.


Dạ Côn nhẫn nhịn nghẹn miệng, tên Chu Hoài Nhân này thế mà dự định tự hành động, thật sự đúng là một tên tâm cơ nam, qua sông đoạn cầu, không biết xấu hổ, khó trách có thể làm ra hành động vứt bỏ nữ nhân, nếu lần sau nhìn thấy Hoa Sa La, nhất định phải giúp nàng một thoáng, chơi chết cái tên Chu Hoài Nhân này.


- Khổ cực, nhanh đi về nghỉ ngơi đi.
Dạ Côn nhìn Gia Cát Thanh cười nói, cô nương này mới nhận biết một ngày, vì mình chạy đông chạy tây, thật là một một cô gái tốt, đáng tiếc mình không phải một nam nhân tốt.
Có lẽ mình không thể quá ích kỷ, phải thả bọn họ tự do mới phải.


Đây quả thực đúng là ăn xong liền muốn phủi mông rời đi. . . Côn cặn bã.
- Ta bồi ngươi.
Gia Cát Thanh nhẹ nói ra, trộm trộm nhìn thoáng qua Dạ Côn, mặc dù không có tóc, nhưng ngũ quan đẹp mắt, hết sức đáng yêu.


- Thanh Thanh à, hiện tại ta như thế, ngươi rời xa ta tương đối tốt, dù sao sẽ ảnh hưởng đến danh vọng gia tộc các ngươi.
Dạ Côn khuyên.
Chỉ là thuyết phục như vậy, Gia Cát Thanh nghe xong liền phi thường cảm động.
- Không sao, Dạ công tử, không ai dám đụng đến nhà ta.