Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 862: Lại Trúng Độc

Nghe thấy Lăng Chiến muốn khám nghiệm tử thi tôn tử, Viên Khánh cũng nhịn không được nữa động thủ với Lăng Chiến.
Nhưng mà Lăng Chiến là ai, đó là nam nhân dám đơn đấu cùng thuộc hạ của Hoa ca, lại sợ một tiểu lão đầu sao.


Nếu không phải cùng là người Thiên Cung, hiện tại Lăng Chiến liền đã chụp chết.
Cho nên hiện tại chẳng qua là đẩy, đẩy Viên Khánh ngã xuống đất, chật vật không thôi.
- Hào đội trưởng, tình huống hiện tại, chỉ sợ ngươi phải mang thi thể đi mới được.


Lời của Lăng Chiến khiến Hào Lợi nghi hoặc không thôi, mang thi thể đi, không phải gián tiếp nói nguyên nhân cái chết có vấn đề sao?
Lúc này Gia Cát Thanh cũng vội vàng nói:
- Việc này quả thật có điểm đáng ngờ, Hào đội trưởng phải tra thật tốt mới được.


- Xem, Gia Cát chất nữ đều nói như vậy, Hào đội trưởng ngươi quyết định đi. . . dù sao chúng ta chỉ là đề nghị.
Lăng Chiến buông tay cười cười.
Lúc này Viên Khánh được người trong tộc dìu đứng lên, trầm giọng nói ra:


- Cho dù lão phu liều mạng cái mạng này, cũng phải bẩm báo chuyện hôm nay với thần sứ, lục đại gia các ngươi quá khi dễ người! ! !
Thấy Viên Khánh cảm xúc rất không ổn định, Hào Lợi âm u nói ra:


- Viên gia chủ, chuyện này không thể coi thường, bất quá ngươi yên tâm đi, ta nhất định sẽ cho ngươi một cái công đạo, ta sẽ không thiên vị bất kỳ ai!
- Hào đội trưởng, ngươi, ta tin, thế nhưng ta không tin lục đại gia, các ngươi muốn mang thi thể đi, trừ phi bước qua xác của ta!


Lúc này Viên Khánh vô cùng cường ngạnh, muốn mang thi thể Viên Thiếu Khanh đi, không thể nào!
Thấy thái độ Viên Khánh cường ngạnh như vậy, Hào Lợi cũng không muốn cưỡng ép, dù sao cũn là tôn tử của người ta chết.


Hơn nữa hiện tại chẳng qua là hoài nghi trúng độc, cũng không có chứng cứ thực tế, cưỡng ép mang đi chỉ sợ. . .
Lăng Chiến từ tốn nói:
- Viên gia chủ, hiện tại là đang điều tra chân tướng, ngươi ngăn cản đủ đường, có phải có bí mật không thể cho ai biết hay không.


- Lăng Chiến! Ngươi đừng có ngậm máu phun người, ngươi cưỡng ép mở quan tài tôn tử ta ra, món nợ này ta còn chưa tính với ngươi!
- Xem ra chuyện này không thể thương lượng, đã như vậy, tại hạ liền cáo từ...
Lăng Chiến cười cười, quay người liền rời đi, đi rất thoải mái.


Hào Lợi dừng một chút, nhẹ nói ra:
- Viên gia chủ, thi thể ta sẽ không mang đi, nhưng nếu như ta muốn xem xét, xin hãy phối hợp một chút.
Viên Khánh trầm giọng nói ra:
- Hào đội trưởng, nguyên nhân cái chết của Thiếu Khanh đã rất rõ ràng, các ngươi có phải muốn giải vây cho hung thủ cho nên mới nói như vậy?


Nghe Viên Khánh nói thế, Hào Lợi cũng không vui, âm u nói ra:
- Viên gia chủ, ta là làm việc theo quy định, không ngầm giúp bất kỳ ai, mong rằng ngươi hiểu lấy, nếu như ngươi không phối hợp, ta đây cũng chỉ có thể cường ngạnh, cáo từ!
Nói xong, Hào Lợi mang theo nhân viên ghi chép rời đi.


Gia Cát Thanh cùng Mộc Lưu liếc nhau một cái, nghiêng thân cáo từ, bây giờ muốn cùng Viên Khánh giải quyết riêng, đã là chuyện không thể nào.
Rời khỏi Viên gia phủ đệ, Gia Cát Thanh thì thào nói ra:
- Ta không hiểu được, vì sao Lăng Chiến thoạt nhìn giống như là đang mượn khẩu. . .


- Giúp Dạ công tử thoát tội đúng không.
Mộc Lưu nói tiếp.
Gia Cát Thanh nhẹ gật đầu, rất là nghi ngờ.
Thế nhưng Mộc Lưu thấp giọng nói ra:
- Thanh Thanh, vậy nếu như Lăng Chiến chỉ là vì chọc giận Viên Khánh, từ đó xáo trộn mục đích giải quyết riêng của chúng ta thì sao?


Gia Cát Thanh nghe xong sững sờ, cảm giác loại thuyết pháp này có khả năng, hiện tại Viên Khánh đã quyết định, chỉ sợ gia chủ tới cũng sẽ không nể mặt, nhìn thái độ vừa rồi đi, đều muốn chơi tới cùng với Lăng Chiến.


Gia Cát Thanh còn tưởng rằng gia chủ đang giúp Dạ công tử, nguyên lai cũng không phải giúp, mà là hoàn toàn đoạn tuyệt con đường này.
- Bất quá Mộc Lưu, ngươi thật cảm thấy nguyên nhân cái chết của Viên Thiếu Khanh là trúng độc sao?
Gia Cát Thanh thấp giọng hỏi.


Mộc Lưu lắc đầu, vô phương xác định, liền Lăng Chiến cùng Hào Lợi cũng không nhìn ra. . . mình sao có thể nhìn ra được đây.
- Chúng ta cùng đi thăm Dạ công tử đi. . . hiện tại hắn nhất định đang cuống cuồng.
Mộc Lưu lo lắng nói ra.
Gia Cát Thanh nhẹ gật đầu:


- Đúng vậy, đoán chừng còn bị đói. . . tâm tình cũng rất kém.
- Vậy chúng ta mua chút đồ ăn thôi.
- Được.
Lúc này trong địa lao, Dạ Côn thoải mái rên rỉ một thoáng, cảm giác bụng đều muốn nứt ra. . . ăn nhiều, sảng khoái.


Nằm ở trên giường đá, bắt chéo hai chân, giống như là đang nằm ở trên giường của mình vậy.
Thủ vệ phía ngoài đều nhìn không được, người này quá phách lối, sắp chết đến nơi còn ngông cuồng như vậy, khẳng định là bị dọa sợ rồi, thần kinh.


Ăn no liền ngủ, đây là nhân chi thường tình, Côn ca cũng nhắm mắt lại, nghĩ đến một ít chuyện.
- Uy, chớ ngủ, có người tới thăm ngươi!
Thủ vệ bên ngoài mang theo ngữ khí ê ẩm hô.


Dạ Côn quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy hai vị bóng hình xinh đẹp đứng ở nơi đó, trong tay cầm theo rổ, khóe miệng Dạ Côn giật một cái. . .
Sẽ không phải đưa đồ ăn đấy chứ, ta vừa mới ăn.
- Dạ công tử.
- Dạ công tử.


Thủ vệ thấy hai đại mỹ nhân Thiên Cung hô, cảm giác trời đất quay cuồng, vì sao. . . đây rốt cuộc là vì sao, một tên đầu trọc lại có đãi ngộ như thế, lão thiên không có mắt sao! ! !
Nhanh xử tử tên đầu trọc này đi.
Mang theo ghen ghét, thủ vệ tạm thời rời đi.


Dạ Côn đứng dậy, vỗ vỗ áo bào cười nói:
- Sao các ngươi lại tới đây?
- Dạ công tử, chúng ta tới đưa thức ăn cho ngươi.
Mộc Lưu cười nhạt nói, mở rổ ra, bên trong là một bàn thức ăn.
Nhưng mà thấy món ăn, hiện tại Côn ca một điểm khẩu vị cũng không có.


- Không hợp khẩu vị sao? Chúng ta lại đi đổi một chút.
Gia Cát Thanh thấy Dạ Côn có chút không muốn ăn, thấp giọng nói ra.
Dạ Côn nhếch miệng cười nói:
- Nào có, chẳng qua là quá cảm động. . . không ngờ ta đã như vậy, các ngươi còn. . .


- Dạ công tử nói gì thế, ta tin tưởng Dạ công tử không phải người như vậy.
Mộc Lưu kiên định nói ra.
Dạ Côn thật không hiểu nổi, Mộc Lưu cô nương đến cùng nghĩ như thế nào a. . .
Bất quá hảo ý của mỹ nhân, chẳng lẽ thật phải cự tuyệt sao? Thịnh tình không thể chối từ a. . .


Kiên trì, Côn ca vẫn ăn một chút.
- Có hợp khẩu vị không?
Gia Cát Thanh nhẹ giọng hỏi.
Dạ Côn nhẹ gật đầu:
- Ăn ngon.
- Dạ công tử, hiện tại gia gia của ta vô phương giúp ngươi, thật xin lỗi.
Gia Cát Thanh mang theo áy náy nói ra.
Dạ Côn cũng không có để ở trong lòng:


- Thanh Thanh, ngươi không cần như thế, các ngươi đã làm rất nhiều, giao cho ta là được.


- Dạ công tử, vừa rồi chúng ta mới tới Viên gia, Hào đội trưởng cùng Lăng gia chủ cũng ở đó, bọn họ nói ngoại thương trên người Viên Thiếu Khanh không chí tử, thật ra là trúng độc, nhưng lại không tìm được dấu hiệu trúng độc.
Mộc Lưu liền cẩn thận nói lại chuyện khi nãy một lần.


Chuyện này khiến Dạ Côn sững sờ, trúng độc. . . hơn nữa còn vô phương điều tra ra, Côn ca lập tức liên tưởng đến An Khang châu năm đó, không phải cũng không có triệu chứng trúng độc sao. . . cuối cùng đều nhờ Ly Nhi tra xét ra.


Hơn nữa người đầu độc, phỏng đoán chính là Ba Đài. . . thời điểm đó Ba Đài dường như hiệu lực cho Chu Tuấn.