Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 857: Hào Đội Trưởng

Mọi người ngươi một câu ta một lời, khiển trách hành vi bá đạo của Côn ca.
Hào Lợi nghe xong có chút hồ đồ rồi, nghi hoặc hỏi:
- Người trẻ tuổi này cùng lúc bắt lấy trái tim của Gia Cát Thanh cùng Mộc Lưu?


- Đội trưởng, không phải chứ, hiện tại ngươi mới biết sao? Ngày hôm qua ở trên ngâm thơ đại hội, tên trọc đầu này liền hôn Gia Cát Thanh. . . hôm qua còn qua đêm ở trong nhà Mộc Lưu cô nương, hành vi rất ác liệt, Thiên Cung gần vạn năm qua, đều chưa từng xảy ra chuyện như vậy, ai. . .


Một tên đội viên bên cạnh cảm thán liên tục, đóa hoa xinh đẹp đều bị đầu trọc tà ác hái.
- Khó trách lại có nhiều hào môn vọng tộc tụ tập ở trước cổng như vậy.
Hào Lợi yên lặng nhẹ gật đầu, xem như biết nguyên do trong đó.


- Đội trưởng, ta nghe người ta nói, hôm nay thấy tên đầu trọc này từ trong phủ gia chủ ra ngoài, liệu hắn có quan hệ gì với gia chủ không?
- Còn có chuyện như vậy?
Hào Lợi nói nhỏ một tiếng.
- Đúng vậy. . . nếu quả thật có quan hệ với gia chủ. . .


Một tên đội viên khác lo lắng nói ra, sợ gia chủ trách tội xuống sẽ không tốt.
Nhưng mà Hào Lợi sẽ không dính chiêu này:
- Mặc kệ phía sau hắn là ai, chúng ta cũng phải dựa theo quy định tới chấp hành, nếu như ngay cả chúng ta đều không tuân thủ quy định, vậy còn có ai tuân thủ.


Thấy đội trưởng nghiêm túc lên, mọi người cũng thu hồi nụ cười.
Chỉ thấy ngoài cửa có một người vội vàng hấp tấp chạy tới, tranh thủ thời gian hô:
- Đội trưởng, Gia Cát Nhất Cách cầu kiến.
Hào Lợi nhíu chặt lông mày, lập tức nói ra:
- Mau mời.


Gia Cát Nhất Cách là gia chủ đời trước, quan hệ với Hào Lợi coi như không tệ, mà Gia Cát Nhất Cách cũng rất tán thưởng loại người chính trực này.


Nhưng mà trong lòng mọi người đều biết một chuyện, tên trọc đầu này vừa mới phạm tội, Gia Cát Nhất Cách liền đến đòi người. . . tốc độ này cũng quá nhanh đi.
Chẳng lẽ tên trọc đầu này là loại ăn bám kia sao, Gia Cát cô nương đều gọi viện binh.


Hào Lợi thấy Gia Cát Nhất Cách cùng Gia Cát Thanh đi tới, tranh thủ thời gian cúi người đi đến, lập tức chắp tay hô:
- Gia Cát tiên sinh.
- Hào đội trưởng không cần hành lễ, hiện tại ta cũng không phải gia chủ, chúng ta có thể ngồi ngang hàng.
Gia Cát Nhất Cách khách khí cười nói, mang cho người ta một loại ôn hòa.


Hào Lợi cung kính nói ra:
- Ở trong tim ta, chỉ có một gia chủ, đó chính là Gia Cát tiên sinh.
- Hào đội trưởng, ta muốn phê bình ngươi, sau này không nên nói lung tung.
Gia Cát Nhất Cách xụ mặt nói ra.
Hào Lợi chắp tay, xem như biết.
- Không biết lần này Gia Cát tiên sinh tới có chuyện gì?


Mặc dù trong lòng đã có phỏng đoán, thế nhưng Hào Lợi vẫn hỏi.
Gia Cát Nhất Cách khẽ thở dài một tiếng:
- Chúng ta ngồi xuống nói đi.
- Thật có lỗi, Gia Cát tiên sinh, mời.
Hào Lợi áy náy nói ra, còn đứng ở cổng, cũng không biết mời người ta đi vào.


Chính sảnh Giám Sát viện là nơi làm việc, đồng thời cũng là nơi chiêu đãi, xung quanh đây cũng chỉ có chính sảnh ra hồn.
Côn ca thật muốn giúp đỡ Giám Sát viện một thoáng, keo kiệt quá mức rồi.
- Gia Cát tiên sinh, mời uống trà.
- Ừm. . .


Gia Cát Nhất Cách tiếp ly trà, nhưng cũng không uống mà đặt ở bên cạnh.
- Hào đội trưởng, lần này tới là có một chuyện muốn nhờ.
Trong lòng Gia Cát Nhất Cách phiền muộn, đời này chưa từng cầu qua người nào, nhưng vì tôn nữ bảo bối, vẫn phải phá lệ.
Hào Lợi xiết chặt lông mày, cung kính nói ra:


- Gia Cát tiên sinh không cần khách khí, nói thẳng là được.
- Có phải vừa rồi các ngươi bắt một người?
Gia Cát Nhất Cách khẽ cười nói, Hào Lợi trước mắt đã không phải Hào Lợi năm đó, nói chuyện khống chế phi thường tốt, biết ý đồ của mình, còn giả vờ cái gì cũng không biết.


Hào Lợi nhẹ gật đầu:
- Đúng vậy, người này gây sự ẩu đả cùng trăm người, đả thương vô số, ta đang chuẩn bị xử lý chuyện này, Gia Cát tiên sinh có ý kiến gì tốt không?


Nghe thấy Hào Lợi nói, Gia Cát Nhất Cách cũng nhẹ cười vài tiếng, không nói những chuyện khác, hiện tại đầu óc Hào Lợi rất tốt, không giống như trước đây trong đầu toàn là cơ bắp, biết cái gì gọi là uyển chuyển.


- Nếu như ta nói, ý kiến của ta là, muốn ngươi dàn xếp một thoáng, thả hắn ra, ngươi thấy thế nào?
Gia Cát Nhất Cách nhẹ giọng cười nói.


Gia Cát Thanh nắm ngón tay, tựa hồ có chút khẩn trương, Hào Lợi tại Thiên Cung cũng có danh tiếng, muốn y thả người. . .trừ phi là gia chủ tới, bằng không thì không thể nào, chỉ hy vọng y có thể bán cho gia gia một lần mặt mũi đi.
Vẻ mặt Hào Lợi hơi hơi trầm xuống, thấp giọng nói ra:


- Gia Cát tiên sinh, người này đã phạm tội, tùy tiện thả ra. . . sợ rằng sẽ chọc nhiều người tức giận.
- Hào đội trưởng, không giấu gì ngươi, người ngươi bắt là nhân tình của tôn nữ.
Gia Cát Thanh nghe xong lời này, khuôn mặt trong nháy mắt liền đỏ lên, nhân tình. . . sao gia gia lại dùng loại từ này. . .


- A, nguyên lai là nhân tình của Gia Cát tiểu thư. . .
Hào Lợi ra vẻ kinh hô.
Gia Cát Thanh cũng to gan, chắp tay nói ra:
- Hào đội trưởng, có thể xem hắn không hiểu quy củ Thiên Cung, răn dạy vài câu coi như xong được không.
Hào Lợi nghe xong hơi hơi thở ra một hơi, âm u nói:


- Gia Cát tiên sinh, ngài còn nhớ năm đó ngài dạy ta như thế nào không?
Gia Cát Nhất Cách yên lặng nhẹ gật đầu:
- Ừm. . .ta dạy ngươi. . .hiện tại ta lại đi cầu ngươi, đây là nhân quả đi.


- Gia Cát tiên sinh, ngươi đối với ta không tệ, cũng là gia chủ ta tôn kính, người. . . ta có thể cho ngươi. . . nhưng ngươi không còn là vị gia chủ tôn kính trong nội tâm ta nữa.
Hào Lợi nói khiến Gia Cát Nhất Cách hơi dừng lại, cũng có thể phỏng đoán được phản ứng của Hào Lợi, y chính là người như vậy.


Gia Cát Thanh đột nhiên rất áy náy đối với gia gia.
- Người đâu.
Hào Lợi lạnh giọng quát.
- Đội trưởng.
- Dẫn phạm nhân đến!
- Vâng.
Gia Cát Nhất Cách chắp tay:
- Tạ ơn Hào đội trưởng.


Hào Lợi không nói gì, tựa hồ trong lòng rất tức giận, người mình tôn kính cũng thay đổi thành như vậy. . .
Gia Cát Thanh đưa tay khoác lên trên vai gia gia an ủi, gia gia hy sinh rất nhiều vì mình.


Gia Cát Nhất Cách vỗ vỗ mu bàn tay tôn nữ, ra hiệu Gia Cát Thanh không cần để ở trong lòng, đều cao tuổi rồi, danh lợi, đều không còn quan trọng, chỉ cần tôn nữ có thể vui vẻ là được rồi.
Rất nhanh, Dạ Côn liền được mang tới.
- Thanh Thanh. . . ngươi đến rồi. . .


Dạ Côn thấy Gia Cát Thanh tới, khẽ cười nói, tâm địa cô nương này vẫn rất hiền lành, sớm biết liền không khi dễ nàng, hiện tại bỏ cũng bỏ không được, vì cứu mình, liền gia gia của nàng đều dẫn ra ngoài.
- Dạ công tử. . .ngươi đừng lo lắng, lập tức liền có thể rời đi.


Nói thật, Côn ca không muốn rời đi như vậy, còn muốn nhìn xem tiếp theo sẽ là ai xuất hiện
Thế nhưng Gia Cát Thanh đều tới, còn có thể nói cái gì.


Gia Cát Nhất Cách đứng dậy, không nói gì liền đi ra ngoài, mà Gia Cát Thanh cũng lôi kéo Dạ Côn đi, đội viên giám sát chỉ có thể nhìn, đội trưởng vẫn không có trốn qua cửa ải này.
Nhưng vào đúng lúc này, một tên đội viên vội vàng hấp tấp chạy vào, vẻ mặt tựa hồ không tốt.