Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 856: Cô Nương Rất Cố Chấp

- Con là hài tử do một tay ta nuôi nấng, ta biết tính nết của con, hơn nữa. . . hiện tại con vẫn là hoàn bích chi thân.
- Tiên sinh, tâm ý của con đã quyết.
Mộc Lưu bỗng nhiên kiên định.
Tiên sinh tựa hồ có chút không vui:
- Mộc Lưu, con biết hắn bao lâu?
- Không đến một ngày.
Mộc Lưu ăn ngay nói thật.


- Không đến một ngày, con lại nói với ta là tâm ý đã quyết, ta rất thất vọng.
- Tiên sinh, có đôi khi không nhất định phải ở chung thật lâu, mà là bằng một loại cảm giác.
Mộc Lưu phản bác, kiên định trong lòng lại nhiều hơn mấy phần.
Trưởng bối càng không đồng ý, nàng càng phải ăn thua đủ.


Tiên sinh cười cười:
- Cảm giác? Nếu như cảm giác luôn đúng, ta đều có thể làm gia chủ.
Mộc Lưu cúi đầu không nói, nhưng không phục.
- Mặc dù vị công tử kia có mấy phần tài hoa, nhưng con biết hắn tới làm gì không?
Tiên sinh trầm giọng chất vấn.
- Con biết. . . hắn phế đi nhi tử của gia chủ.


- Đây chỉ là một trong số đó.
- Vậy còn có chuyện gì?
Mộc Lưu nghi hoặc hỏi.
- Cho nên, hắn chẳng qua là nói cho con biết mặt ngoài, kỳ thật vấn đề quan trọng hơn lại không nói với con, mà con. . . con lại trải lòng mình ra ở trước mặt hắn, Mộc Lưu à. . . tiếp tục như vậy con sẽ thiệt thòi.
Tiên sinh khuyên.


Mộc Lưu hơi hơi nhăn lấy mày ngài, một lúc sau nhẹ nói ra:
- Có lẽ hắn có chuyện khó nói, cho nên mới không tiện nói với con.
Tiên sinh: ......
Dưới gầm trời này, tại sao có nữ nhân ngốc như thế, đều biết người khác đang chơi đùa ngươi, ngươi còn cam nguyện bị đùa bỡn. . .


- Đứa nhỏ ngốc, cho dù hắn có mê người như thế nào, thế nhưng trên đầu vẫn không có tóc, con có hiểu ý của lão sư không?
- Cho dù không có tóc, con cũng có thể gắn mấy cọng tóc lên.
Tiên sinh: ......


May mà Côn ca hay không tại, nếu như ở đây, nghe thấy lời như vậy, khẳng định sẽ lớn mật đi thử, mau tới gắn tóc lên cho ta.
- Vậy con có biết thân phận chân chính của vị công tử này? Mục đích thật sự của hắn không?
- Tiên sinh, chuyện này có quan trọng không? Con sẽ không quan tâm.


- Vậy nếu như ta cho con biết, vị công tử kia chính là nhi tử của gia chủ, con sẽ nghĩ như thế nào?
- Cho dù là nhi tử. . .
Mộc Lưu nói xong liền kịp phản ứng. . .
Cái gì! Nhi tử của gia chủ! ! !
Mộc Lưu khó có thể tin nhìn tiên sinh, nhi tử gia chủ không phải Chu Tuấn sao? Tại sao lại toát ra một người? ? ?


- Mộc Lưu, lục đại gia đều có bí mật không thể cho ai biết, sự tình bẩn thỉu không ít, ta biết chuyện này chỉ sợ con khó mà tiêu hóa, nhưng đây là sự thật, hắn chính là nhi tử của Chu Bán Sinh, thậm chí còn là thân ca ca của Chu Tuấn.


Lúc này Mộc Lưu vô phương bảo trì bình tĩnh, kinh ngạc tán thán nói ra:
- Chuyện này sao có thể, nếu như Dạ công tử thật là nhi tử của gia chủ, như vậy Dạ công tử liền phế đi thân đệ đệ của mình.


- Không có gì là không thể, vị Dạ công tử này hôm nay có thể nghênh ngang rời đi, có lẽ là gia chủ cố ý làm như vậy.
Tiên sinh lạnh nhạt nói ra, phảng phất đã hiểu rõ hết thảy.
- Không được, ta muốn đi nói cho Dạ công tử, hắn còn không biết chân tướng.
Mộc Lưu rất là lo lắng.


Nhưng mà tiên sinh lại cười một tiếng:
- Mộc Lưu, con vẫn là quá đơn thuần, con tưởng vị Dạ công tử kia không biết sao? Có lẽ hắn biết. . . còn cố ý làm như vậy.
- Không có khả năng, Dạ công tử không phải người như vậy.


- Có gì mà không thể, từ nhỏ bị cha mẹ ruột vứt bỏ, hiện tại mang theo cừu hận trở về, mà con chỉ là công cụ báo thù của hắn mà thôi.
Tiên sinh nói không chút lưu tình, muốn mắng tỉnh si nữ trước mặt.
Nhưng mà Mộc Lưu suy nghĩ một chút, cuối cùng nhẹ nói ra:


- Vậy khẳng định trong này có hiểu lầm gì đó, con càng muốn cứu vớt Dạ công tử.
Tiên sinh: ......
Đối mặt với Mộc Lưu như thế, tiên sinh thật không có biện pháp nào, đúng là bách độc bất xâm.


- Được rồi được rồi, lời tiên sinh đã nói. . . về phần làm thế nào. . . con nhìn mà xử lý đi, về phần đi cứu Dạ công tử, không cần. . . hắn có đảm lượng đến, khẳng định có biện pháp giải quyết.


Nghe thấy tiên sinh nói, Mộc Lưu rất muốn lại truy hỏi một chút, thế nhưng nhìn thấy lão sư nhắm mắt, Mộc Lưu vẫn ngừng lại.
- Tiên sinh, học sinh đi trước.
Mộc Lưu đứng dậy hơi hơi nghiêng thân.
Sau khi Mộc Lưu đi, tiên sinh mở mắt. . . bên cạnh xuất hiện một bóng người.
Ngoài cửa lớn.


- Tiểu thư, tiên sinh nguyện ý ra tay không?
Nha đầu tò mò hỏi.
Mộc Lưu lắc đầu, trong lòng đang suy nghĩ những chuyện khác, vừa rồi trên bàn trà có dị dạng.
Phía bên mình, có một cái dấu chén trà nhàn nhạt, rõ ràng trước đó có người đang uống trà, mà trên ghế vẫn còn mang hơi ấm. . .


Tiên sinh uống trà với ai, hơn nữa còn không muốn để mình gặp.
Chuyện liên quan đến Dạ công tử, toàn bộ đều nghe thấy, không được. . . mình phải nói cho Dạ công tử biết mới được, để hắn có chuẩn bị.
- Tiểu thư, tiểu thư. . . ngươi chậm một chút a. . .


Nha đầu trông thấy tiểu thư thế mà chạy bay, liền đuổi theo.
Số đào hoa của Côn ca thật sự là bạo rạp, thế mà có thể đụng tới loại chuyện này.
Lúc này Dạ Côn đã đi tới Giám Sát viện.


Cùng Thái Kinh Thiên La viện so ra, Giám Sát viện có chút keo kiệt, thậm chí cũng chỉ có mấy căn phòng, không có một chút khí thế nào.
Vẫn là Thiên La viện tương đối ngưu bức.
Thiên Cung cũng không cho Giám Sát viện chỗ tốt, quá keo kiệt.


- Đội trưởng, ta cảm thấy. . . chỗ này của ngươi cũng quá nát đi, nhìn bảng hiệu một chút, đã sắp đã nứt ra.
Dạ Côn hướng phía Hào Lợi thấp giọng nói ra.
Hào Lợi nhíu lông mày, thấp giọng nói:


- Nếu như muốn, ta có thể biến Giám Sát viện tốt hơn cả phủ đệ, thế nhưng không cần những thứ loè loẹt kia.
Dạ Côn nghe xong trực tiếp giơ ngón tay cái lên, thoạt nhìn tên trước mắt này, cũng là người bị lợi dụng... lợi dụng sự chính trực của y.
Ai. . . đây cũng là người bị hại a.


- Hiện tại liền tiến hành thẩm phán sao?
Dạ Côn tò mò hỏi.
- Trước giam hắn lại.
Hào Lợi âm u quát, hai người bên cạnh lập tức đè Dạ Côn xuống.
- Làm chút gì ăn đi, ta đến bây giờ vẫn còn chưa ăn cơm, ta quen với gia chủ các ngươi.
Âm thanh Dạ Côn tung bay qua, thế nhưng Hào Lợi không tin.


Nghe thấy Dạ Côn nói quen với gia chủ, Hào Lợi đều không thèm để ý.
Xem ra tình báo của Hào Lợi vẫn rất thiếu sót, cũng không biết Côn ca từ phủ đệ của gia chủ đi ra.
- Đội trưởng, người này là một tên trộm tâm tặc.
Một tên đốc công bên cạnh nhỏ giọng nói ra.
- Trộm tâm tặc?


Hào Lợi nghi hoặc hỏi.
- Đội trưởng, ngươi hôm qua nghỉ ngơi không biết, người này ở trên ngâm thơ đại hội, hôn Gia Cát Thanh, đêm qua còn ngủ lại nhà Mộc Lưu cô nương gia, bằng không hôm nay sao có thể có nhiều người tụ tập như vậy.


- Ta thấy người này quá càn rỡ, chiếm đoạt hai đại mỹ nhân Thiên Cung.
- Nếu như là ta, khẳng định cũng muốn xông tới đánh mấy quyền.