Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 826: Lại Xuất Hiện Cao Thủ

Hết cách, người áo trắng ở giữa lấy cùi chỏ thọc người áo trắng bên phải.
Người áo trắng bên phải nghiến răng nghiến lợi a, trầm giọng hô:
- Nếu muốn mạng sống, giao ra kiếm cách!
Không sai, ba cái người áo trắng này, dĩ nhiên chính là tổ thông gia ba người.


Người áo trắng bên phải đương nhiên là Diệp Hoa, lúc này tâm tính đã có dấu hiệu sắp nổ tung, bản tôn đường đường là Vô Thượng Chí Tôn, thế mà phải bồi tiếp hai tên ngu ngốc tới cướp bóc, nếu chuyện này truyền đi, mặt mũi bản tôn biết giấu ở chỗ nào?!


Vẻ mặt Hoàng Hồng trong xe ngựa hơi hơi trầm xuống.
- Gia gia, con đi.
Người trẻ tuổi cũng là thanh niên huyết khí phương cương.
Nhưng mà Hoàng Hồng đè lại bả vai cháu trai:
- Ta đi.
- Gia gia. . .
Hoàng Hồng cho một cái ánh mắt, cháu trai liền ngậm miệng lại.


Hoàng Hồng bước ra xe ngựa, sắc mặt không thay đổi đi đến trước mặt ba người, chắp tay với bọn họ.
- Ba vị xưng hô như thế nào.
- Dạ. . .
Dạ Minh nhất thời không có kịp phản ứng, kém chút nói lỡ miệng, cũng may Thượng Hiên ở phía sau thọc một thoáng, nhắc Dạ Minh thu miệng lại.


Diệp Hoa đều có chút tuyệt vọng, phụ thân Dạ Côn thoạt nhìn cũng rất lợi hại, thế nhưng hiện tại. . .
- Ngươi quản chúng ta là ai, giao kiếm cách ra, hôm nay các ngươi bình an.
Dạ Minh âm u nói ra, bộ dáng cũng có mấy phần giống như thổ phỉ.
- Gia chủ, không cần sợ bọn chúng, nơi này còn có chúng ta!


Gia vệ phía sau cũng rất trung tâm, gầm thét một tiếng, dồn dập rút đao.
Nhưng mà Diệp Hoa đang khó chịu tiện tay nhất chỉ, tất cả vũ khí dồn dập rời tay, toàn bộ tập trung lại cùng một chỗ biến thành một thiết cầu, loảng xoảng rơi xuống mặt đất.
Chiêu này, xem như đã dọa được đám gia vệ.


Dạ Minh trong lòng kinh hô, không ngờ thông gia còn luyện đạo pháp.
Diệp Hoa muốn nói, ngượng ngùng, bản tôn song tu.
Hoàng Hồng cũng nhíu chặt lông mày, thầm nghĩ không ổn. . . người này vô cùng cường hãn, sợ là có thực lực Kiếm Tông.
Quả nhiên không nên tự mình mang theo kiếm cách trở về, phải bí mật an bài.


- Như thế nào, còn muốn phản kháng sao?
Thượng Hiên thấp giọng chất vấn, dần dần tản mát ra khí tức, khiến cho tất cả mọi người không thở nổi.


Trong lòng Dạ Minh cảm động a, ngàn vạn không nghĩ tới, hai thông gia lại phối hợp như thế, phần ân tình này, Nhan Vương ta nhớ kỹ, sau này nhất định sẽ giới thiệu hoa lâu, cô nương tốt nhất cho các ngươi.
- Dục Nhi.
Hoàng Hồng trầm giọng hô.


Người trẻ tuổi trong xe ngựa cũng cảm nhận được, dọa đến đầu đầy mồ hôi, ôm hộp gấm lảo đảo nhảy xuống xe ngựa.
Hoàng Hồng tiếp nhận hộp gấm, cười nói:
- Ba vị, đây là kiếm cách.


Hoàng Hồng cũng xem như người thông minh, gặp phải loại chuyện này, tốt nhất là giao ra, bằng không thì mệnh sẽ mất. . . mà không còn mạng, vậy thật sẽ không còn gì.
Dạ Minh tiếp nhận hộp gấm mở ra xem, yên lặng nhẹ gật đầu:
- Là thật. . .


Dạ Minh còn chưa nói hết lời, liền cảm giác một trận âm phong kéo tới, vẻ mặt Thượng Hiên nghiêm túc, trực tiếp đẩy chưởng.
Ầm!
Một cỗ sóng khí từ trong lòng bàn tay bùng nổ, khiến toàn bộ người Hoàng bay đi, thậm chí đụng vào mấy bức tường ở xung quanh.
- Ngươi là ai?!


Diệp Hoa nhìn về phía bóng người cách đó không xa, hơi hơi híp mắt.
- Các hạ thực lực không tệ, các ngươi có thể gọi ta là Hậu Khanh!
Chỉ thấy bóng người chậm rãi đi ra, lộ ra gương mặt trắng nõn, con ngươi tản ra mùi máu tươi.


Mà Thượng Hiên có thể cảm nhận được, người này cũng giống như mình, đã chết.
Diệp Hoa hừ lạnh một tiếng:
- Người trang bức ở trước mặt bản tôn, không có một ai có thể đứng lên.
- Đã các ngươi cầm tới kiếm cách, như vậy ta sẽ không đoạt nữa, tạm biệt.


Tên nam nhân gọi Hậu Khanh kia từ tốn nói, dần dần dung nhập vào trong màn đêm, biến mất không thấy.
Thượng Hiên thấp giọng nói ra:
- Người này thực lực không tệ.
Mặc dù Diệp Hoa không nói chuyện, thế nhưng cũng đồng ý lời này của Thượng Hiên, thực lực của người kia quả thật không tệ.


Không biết gần đây thế nào, từ khi Dạ Côn xuất hiện, liền xuất hiện cao thủ không hiểu thấu, nếu như cao thủ như vậy tiếp tục xuất hiện nhiều lên, đối với thuộc hạ của mình cũng là một loại uy hϊế͙p͙, có nên điều mấy người tới hay không.
- Các. . . các. . . hạ. . . hạ, chúng ta có thể đi được chưa?


Hoàng Hồng nơm nớp lo sợ hỏi, khóe miệng đều lộ ra máu tươi, bị chấn thương.
Diệp Hoa lạnh giọng nói ra:
- Cút!
- Vâng. . . vâng. . . vâng. . .
Hoàng Hồng cong người lại, dưới sự trợ giúp của tôn tử tiến vào xe ngựa, lập tức chuồn đi.
- Đi về trước đi.
Thượng Hiên trầm giọng nói ra.


Ba người tan biến ở trong hắc ám trên đường phố, cho dù có người trông thấy, cũng không dám lên tiếng, sẽ chết người. . .
Trên xe ngựa Hoàng gia, người trẻ tuổi nắm chặt nắm đấm tức giận nói ra:
- Quá không biết xấu hổ! Thế mà cản đường cướp bóc! ! !


Hoàng Hồng không nói chuyện, tựa hồ đang suy nghĩ chuyện gì.
- Vừa rồi nam nhân kia nói một chữ.
Hoàng Hồng từ tốn nói.
- Một chữ?
- Đúng vậy, y nói y họ Diệp.
- Đúng đúng đúng, đoán chừng là nói nhanh "
Hoàng Hồng chậm rãi mở mắt, lạnh giọng nói ra:


- Ở trong Thiên Lý Thành, dám động thủ với Hoàng gia, chỉ sợ chỉ có Tố gia, mà Tố gia những người kia, cũng có một người họ Diệp.
- Gia gia, người nói là. . .
- Không sai, chuyện này nhất định có quan hệ với Tố gia, ngày mai ta sẽ dâng tấu cáo trạng Tố gia!


Diệp Hoa đoán chừng làm sao cũng không nghĩ ra, mình thế mà cõng nồi...
Sau khi trở lại Tố gia, Diệp Hoa sai người an bài gian phòng cho Dạ Minh ở, dù sao cũng là thông gia, thật chẳng lẽ ném ở bên ngoài.
Nhưng mà về đến phòng, Diệp Hoa liền phải đối mặt với Thanh Nhã cùng Đông Hoàng Bạch Chỉ chất vấn.
- Đi đâu?


Thanh Nhã nhàn nhạt hỏi.
Diệp Hoa mặt không đổi tim không đập, từ tốn nói:
- Tới tửu quán mời thông gia uống rượu.
- Thật?
Đông Hoàng Bạch Chỉ đi đến bên cạnh Diệp Hoa, hít hà.
- Dĩ nhiên, bản tôn lúc nào lừa các nàng.
Đông Hoàng Bạch Chỉ khẽ cười một tiếng:


- Ngươi như thế nào, ta rất rõ ràng, trên người còn có mùi son phấn của nữ nhân.
- Tửu quán cũng có nữ nhân, đoán chừng là bị nhiễm lên.
Diệp Hoa lạnh nhạt nói ra.


Thanh Nhã cùng Đông Hoàng Bạch Chỉ cũng biết, khẩu vị Diệp Hoa rất cao, nữ nhân bình thường không thể nào dây vào, ngại bẩn, khá yên tâm.
- Đi tắm nghỉ ngơi đi.
Thanh Nhã cũng không có ý định truy vấn, nhẹ nói ra.
Diệp Hoa nhẹ gật đầu, rồi lại dừng một chút.


Bản tôn làm sao lại nghe các nàng? Làm việc trái với lương tâm quả nhiên không làm được, cái eo đều không thẳng nổi.
Thật bị cha Dạ Côn hố một phen.
Bất quá nói đi cũng phải nói lại, nữ tử hoa lâu ăn nói nghe thật dễ chịu.
Nhìn các nàng một chút xem, bộ dáng giống như muốn thẩm án vậy.


Một bên khác, Dạ Tần cũng tìm được Dạ Minh, nói muốn trở về. . .
Dạ Minh sảng khoái đáp ứng, bất quá Dạ Minh còn không có ý định trở về ngay, cho nên đưa Dạ Tần trở về Thái Kinh xong lại chạy tới chỗ thông gia.
Vất vả lắm mới ra ngoài một chuyến, phải thoải mái một phen mới được.


Bất quá cũng phải nhờ nhi tử trợ giúp một chút mới được, nói mình ở bên này xử lý sự tình, xúc tiến tình cảm với thông gia.
Dạ Tần cũng biết cha không dễ dàng, khẳng định sẽ không bán đứng cha, trừ phi mẫu thân cho điều kiện tốt hơn. . . như vậy hố cha cũng không phải là không được.