Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 825: Bản Tôn Sẽ Không Đi Với Các Ngươi

Mọi người nghe xong thổn thức không thôi, còn đặt ở trong nhà trấn tà, chỉ sợ là để ở trong nhà dẫn lửa thiêu thân đi.
Cho dù thứ này là giả, cũng sẽ bị thế lực khắp nơi dòm ngó, đến lúc đó giết cả nhà ngươi rồi cướp bảo bối, như thế chẳng phải sẽ thua thiệt lớn.


Nhưng mà ngồi ở nhã các còn có không ít phú hào, bọn họ cũng không e ngại một ít thế lực, chỉ để ý thứ này có phải là thật hay không, hoặc là có thể mang lợi ích gì cho mình.


- Các vị, ta cũng sẽ không nói nhảm nữa, kiếm cách Thần Kiếm giá khởi điểm một vạn kim tệ, mỗi lần kêu giá không thể thấp hơn một vạn.


Giá khởi điểm một vạn kim tệ, khiến người bình thường không nghĩ tới, tới Túy Tiên Cư chơi, trong túi quần đều có tiền, không nói chuyện khác, mấy vạn kim tệ vẫn có thể lấy ra, đây cũng là hạ xuống một bậc thang, để người bình thường cũng có thể hô giá, nói không chừng còn có thể thu được đây.


Giá khởi điểm đã ra, các nam nhân ngồi ở trong đại sảnh dồn dập hô lên, mà các phú hào ngồi ở trong nhã gian lại là đang chờ.
Đương nhiên, Minh ca cũng đang chờ.


Một thoáng trôi qua, kiếm cách đã lên tới hơn hai mươi vạn kim tệ, có lẽ là người lầu dưới đã hô đỏ mắt, thế mà bắt đầu điên cuồng tăng giá.
- Thảo, ba mươi vạn! Ngươi lại thêm, nhường cho ngươi!
Một nam nhân vỗ bàn gầm thét, hai mắt đỏ ngầu, rõ ràng rất cấp thiết.


Nhưng mà nam nhân ngồi ở bên cạnh cũng đã dừng lại, ba mươi vạn kim tệ, đây đã coi như toàn bộ gia sản, mua một cái kiếm cách không rõ lai lịch, quả thật không có lời.
Cho nên nam nhân này vô cùng lý trí lựa chọn dừng kêu giá.
Thấy đối thủ cạnh tranh lui, khóe miệng nam nhân đỏ mắt lộ ra đường cong.


- Bốn mươi vạn.
Bỗng nhiên một âm thanh phá vỡ sự yên tĩnh tĩnh.
Người ở trong nhã các đã bắt đầu kêu giá.
Dạ Minh nhìn sang, phát hiện rèm nhã các kia được kéo xuống, tựa hồ rất thần bí.


Bốn mươi vạn cũng không phải con số nhỏ, trên người Minh ca không nhiều tiền như vậy, đều ở trên người thê tử.
- Bốn mươi vạn! Bốn mươi vạn! Có ai ra giá cao hơn nữa không?
Đấu giá sư hết sức hưng phấn, bốn mươi vạn kim tệ a, mình còn có thể cầm một chút, cũng hơn một ngàn kim tệ.


- Năm mươi vạn.
Chỉ thấy trong nhã các, lại có một vị kêu giá, trực tiếp tăng thêm mười vạn!
Dạ Minh nhìn sang, đây là một vị lão giả, tóc bạc râu trắng, còn có người trẻ tuổi đứng ở phía sau mấy.
- Thông gia, những người này có lai lịch gì?
Dạ Minh tò mò hỏi.
Diệp Hoa từ tốn nói:


- Bản tôn không có nhã hứng kết giao kẻ yếu.
Thượng Hiên trợn trắng mắt, thông gia thích trang bức nhất, nghe lời này xem, không biết thì nói không biết, cần gì phải nói giống như mình rất lợi hại như thế.
- Y chính là Thiên Lý Thành đệ nhất phú gia, Hoàng Hồng.


Cô nương ngồi ở bên cạnh nhận ra, mỉm cười nói.
- Vậy Tố gia thì sao?
Dạ Minh tò mò hỏi một tiếng.
Cô nương ngồi ở bên cạnh Dạ Minh cười duyên nói:
- Gia, Tố gia quyền thế cao hơn hoàng thất, nhưng ở phương diện tài lực này, vẫn kém Hoàng gia.
- Nhã các thả rèm kia có lai lịch gì?


Dạ Minh hỏi lần nữa.
- Tiểu nữ tử hiểu biết mỏng.
Cô nương áy náy nói ra.
Dạ Minh cười cười không có để ở trong lòng.
Nhưng mà hiện trường chỉ còn lại hai nhà này cạnh tranh, giá cả cũng đang điên cuồng tăng lên, rất nhanh liền phá trăm vạn.


Chuyện này khiến Dạ Minh rất kinh ngạc, năm đó mình đấu giá kiếm hành đều không nhiều tiền như vậy, người ở Thiên Lý Thành quá có tiền.
- Thông gia, còn không kêu giá sao?
Thượng Hiên khẽ cười nói.
Dạ Minh bất đắc dĩ nói ra:
- Ta cũng không có nhiều tiền như vậy.


- Vậy xem ra chỉ có thể dùng biện pháp khác.
Dạ Minh vỗ vỗ bả vai Thượng Hiên:
- Vẫn là thông gia hiểu ta.
Chặn cướp.
Diệp Hoa chậm rãi nhắm mắt lại, bản tôn sẽ không cùng bọn họ đi làm chuyện mất thân phận như thế.
- Một trăm hai mươi vạn!


Hoàng Hồng trầm giọng hô, vẻ mặt tựa hồ mang theo ngưng trọng, cái giá này hẳn là ranh giới cuối cùng của y, nhiều hơn sẽ không được.
Nhưng mà kéo rèm bên kia, lần này thế mà không có tăng giá, cho người ta một loại cảm giá đã buông tha.


- Một trăm hai mươi vạn, một trăm hai mươi vạn! Còn có ai trả giá cao hơn không?!
Đấu giá sư vô cùng hưng phấn, tiền hoa hồng có thể cầm hơn một vạn kim tệ, dễ chịu a, một đềm này, đã bằng mười năm phấn đấu.
Toàn trường không ai tăng giá, đấu giá sư sảng khoái hô:


- Chúc mừng đệ nhất phú gia Hoàng Hồng tiên sinh đã đấu giá thành công kiếm cách.
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt lập tức vang lên, nhưng mà Hoàng Hồng cũng đứng dậy rời đi, chẳng qua trong nháy mắt xoay người, sắc mặt đã tối sầm.
Giá tiền cao hơn gấp đôi dự tính.


Theo Hoàng Hồng quay người rời đi, người ở trong nhã các thả rèm tựa hồ cũng rời đi.
- Đi thôi, thông gia.
Thượng Hiên cười nói.
Dạ Minh cười nói:
- Thông gia thật là hiểu ta.
Ba người rời khỏi Túy Tiên Cư, Diệp Hoa liền từ tốn nói:
- Bản tôn đi về trước.


- Thông gia, đi cái gì chứ, sự tình vẫn chưa làm xong đây.
Thượng Hiên cười nói.
- Bản tôn sẽ không cùng các ngươi thông đồng làm bậy.
Diệp Hoa từ tốn nói, đường đường Vô Thượng Chí Tôn lại đi chặn đường đánh cướp người khác sao?


Dạ Minh cùng Thượng Hiên liếc nhau một cái, Dạ Minh bởi vì không quá quen thuộc với Diệp Hoa, cho nên cũng không nói gì.
Nhưng mà Thượng Hiên nói lần nữa:
- Hoa lâu đều đã cùng nhau đi, đây không phải thông đồng làm bậy thì là cái gì.


- Lại nói, đây chính là giúp cha của Dạ Côn, đều là người trong nhà, ngươi thật muốn đi sao. . . vậy ngươi đi đi, cái tên không thích sống chung này.
Nghe thấy Thượng Hiên nói, Diệp Hoa kém chút tức điên, nói giống như nếu như bản tôn rời đi, sẽ là chuyện thiên lý bất dung vậy.


Dạ Minh cũng không nghĩ tới, khẩu khí Thượng Hiên cứng như vậy.
Mà ở cửa sau hoa lâu, đỗ một chiếc xe ngựa nào đó, xung quanh có rất nhiều thủ vệ, người bán đấu giá khi nãy mang theo nụ cười đi đến bên cạnh xe ngựa, cung kính nói ra:
- Hoàng Hồng tiên sinh, kiếm cách Thần Kiếm sau này sẽ là của ngài.


Một người trẻ tuổi từ trong xe ngựa đi ra, kiểm tra kiếm cách, không nói gì liền trở vào trong xe ngựa.
Mã phu lập tức vung roi thúc ngựa, đội xe ngựa bắt đầu chạy về Hoàng gia.
Trong xe ngựa, người trẻ tuổi vừa rồi nhìn kiếm cách trong tay, âm u hỏi:
- Gia gia, tốn nhiều tiền như vậy. . . có lời sao?


- Hoàng gia chúng ta mặc dù là đệ nhất phú gia Thiên Lý Thành, thế nhưng trong nhà một thanh Thần Kiếm cũng không có, trong triều chân đứng không vững, con hiểu không?
Hoàng Hồng âm u nói ra.


Người trẻ tuổi yên lặng nhẹ gật đầu, chẳng qua là trong lòng đang nghĩ, nhiều tiền như vậy, thỉnh mấy cao thủ có Thần Kiếm, chẳng lẽ lại không thơm sao?
Mây đen gió lớn, lúc này chính là thời cơ cướp bóc tốt nhất.


Bởi vì xe ngựa đột nhiên dừng lại, thân thể Hoàng Hồng trong xe ngựa hơi ngã về phía trước, người trẻ tuổi trầm giọng hỏi:
- Có chuyện gì? Vì sao đột nhiên dừng lại?!
- Gia chủ, phía trước có ba người áo trắng.
Người trẻ tuổi nghi ngờ, người áo trắng?


Lúc này xuất hiện người áo đen còn có thể hiểu được, sao lại là người áo trắng.
Ở phía trước xe ngựa có ba đạo nhân ảnh, người mặc bạch bào, còn mang theo khăn che mặt màu trắng.
- Đường này do ta mở!
Người áo trắng ở giữa gầm thét một tiếng.
- Cây này do ta trồng!


Người áo trắng bên trái khẽ quát một tiếng.
Nhưng mà người áo trắng bên phải tựa hồ có chút không nguyện ý.