Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 809: Quái Nhân Từ Đâu Tới?

Dạ Côn nhìn Mộ Nhi đi tới, lộ ra mỉm cười, thậm chí đều giang hai cánh tay, chờ thê tử bổ nhào vào trong lòng của mình. . .
Thế nhưng. . .
Mùi thơm lướt qua người Côn ca, động tác Côn ca cứng đờ, bầu không khí càng có chút xấu hổ.
Dạ Côn nhìn đệ đệ, cười nói:


- Vừa rồi bả vai có hơi mỏi.
- Ta hiểu.
Dạ Tần vỗ vỗ ngực, làm huynh đệ, loại xấu hổ này đương nhiên phải cùng nhau chia sẻ.


Lúc này Nhan Mộ Nhi chạy đến trước mặt phụ thân của mình, tâm tình kích động một thoáng lại không biết nói cái gì cho phải, lộ ra khát vọng lại khó mà mở miệng, rất là đáng yêu.


Thượng Hiên thấy nữ nhi bay chạy tới, kỳ thật trong lòng vô cùng vui vẻ, nguyên bản thụ thương có chút khó chịu, hiện tại phảng phất đều tốt lên.
- Mộ Nhi, đây là phụ thân của con.
Liên Hàn đứng ở bên cạnh ôn nhu nói.
Nhan Mộ Nhi nhìn Thượng Hiên trước mắt, nhu hòa hô:
- Phụ thân.


Nghe thấy nữ nhi gọi mình, trong lòng Thượng Hiên hết sức vui mừng, không uổng công mình chạy một hồi.
- Mộ Nhi.
Thượng Hiên khẽ cười nói, đưa tay vỗ vỗ đầu nữ nhi.
Hành động này khiến Nhan Mộ Nhi cảm thấy rất tốt, cảm giác được một cỗ cảm giác an toàn cường đại.
Bỗng nhiên, Nhan Mộ Nhi lo lắng hỏi:


- Phụ thân, người không có bị thương chứ.
Thượng Hiên hơi sững sờ, lập tức tự tin nói ra:
- Phụ thân con làm sao có thể thụ thương, đây đều là việc nhỏ.
- Không bị thương là tốt, làm con sợ muốn chết.
Nhan Mộ Nhi vỗ vỗ ngực, bị sợ hãi.


Liên Hàn nhìn Thượng Hiên một chút, còn nói không bị thương, rõ ràng đã bị thụ thương.
Mà ở Diệp Hoa bên này, Thanh Nhã cùng Đông Hoàng Bạch Chỉ đều khẩn trương vạn phần, lần đầu tiên trông thấy Diệp Hoa khác thường.
- Diệp Hoa, không có bị thương chứ.
Thanh Nhã quan tâm hỏi.


Diệp Hoa từ tốn nói:
- Vấn đề này của nàng không tồn tại, bản tôn làm sao có thể thụ thương.
- Tay đều đang run rẩy, còn nói không bị thương.
Đông Hoàng Bạch Chỉ tức giận nói ra, đều là người một nhà, còn tự ái.


Diệp Hoa nắm chặt nắm đấm, nam nhân này rất mạnh. . . thực lực hơn xa Thất Tông Tội, không hổ là Đông U chi chủ trước kia.
Thế nhưng đáng tiếc, mạnh hơn cũng chỉ là một người chết. . .
Các vị thuộc hạ dĩ nhiên không lo lắng lão tôn thượng thụ thương, chẳng qua là tò mò, vừa rồi đến cùng là ai thắng?


Diệp Hoa cảm nhận được ánh mắt của đám thuộc hạ, dĩ nhiên biết chuyện bọn họ muốn hỏi.
- Các ngươi muốn biết?
Diệp Hoa nhàn nhạt hỏi.
Liệt Cốt vòng vo hỏi:
- Lão tôn thượng, thuộc hạ chỉ muốn hỏi hỏi, ngài phá thanh Thần Kiếm kia thế nào.
- Căn bản không cần phá.


Mọi người hít sâu một hơi, hiện tại lão tôn thượng đã cứng rắn như vậy sao? Loại Thần Kiếm kia đều có thể bỏ qua?
Bất quá chỉ có Diệp Hoa biết, thanh Thần Kiếm kia quá nghịch thiên... nếu như có mấy tên giống như Thượng Hiên chạy tới, chỉ sợ con đường chinh phục này sẽ khó khăn hơn rất nhiều.


Nhìn Dạ Côn đối diện, Diệp Hoa cảm thán tiểu tử này thật gặp may mắn, thế mà đụng phải một tên cha vợ như thế, về sau còn không phải đi ngang.
- Diệp Hoa, hiện tại đánh cũng đánh xong rồi, có phải đủ rồi hay không.


Thanh Nhã thử thăm dò, hôm nay việc này nguyên bản là nháo kịch, sớm kết thúc một chút cũng tốt.
Diệp Hoa dĩ nhiên không nguyện ý kết thúc nhanh như vậy, đều còn không có cho tiểu tử kia khó coi.
Bất quá tình huống của mình bây giờ có chút vi diệu, không thể tiếp tục nữa. . . vừa rồi tiêu hao quá lớn.


- Cha vợ, hai người đến cùng là ai thắng?
Dạ Côn đứng ở bên cạnh rốt cục nhịn không được muốn hỏi.
Thượng Hiên thấp giọng nói ra:
- Chạy này đã không còn quan trọng.
Nghe cha vợ nói thế, rõ ràng là không nguyện ý nói cho mình biết kết quả, xem ra hai cha vợ đã đạt thành nhận thức chung.


Bỗng nhiên, Thượng Hiên bịt miệng lại.
Liên Hàn vội vàng hỏi:
- Làm sao vậy?
Thượng Hiên mở tay ra, trong lòng bàn tay xuất hiện dịch sền sệt màu tím, làm một thi nhân, huyết dịch đã sớm đổi.
Thượng Hiên cười khẽ một tiếng:
- Không có việc gì.


- Còn nói không có việc gì, đều bị đánh đổ máu.
Liên Hàn tức giận nói ra.
- A, phụ thân bị đánh đổ máu sao?
Nhan Mộ Nhi kinh hô một tiếng, tranh thủ thời gian quan sát Thượng Hiên.
Mà Thượng Hiên một mặt chính mình không có chuyện gì, các ngươi quá khẩn trương.


- Không phải ngươi nói Thần Kiếm của mình vô địch thiên hạ sao? Làm sao vẫn xảy ra chuyện rồi?
Liên Hàn thật muốn xoa bóp Thượng Hiên một hồi, chỉ biết khoác lác.
Thượng Hiên khẽ thở dài một tiếng:
- Nhưng ta cũng không ngờ tới, còn có một tên lợi hại như vậy. . .


Câu nói kế tiếp mặc dù không nói, thế nhưng Thượng Hiên cũng là đang cảm thán, cùng là người chết. . . đều là tồn tại rất ngưu bức.
Chỉ sợ Côn ca còn không biết, hai người cha vợ của mình đều là người chết, thật thật đúng là trùng hợp.
- Dạ Côn.
Lúc này Diệp Hoa bỗng nhiên hô.


Dạ Côn nghe thấy tiếng hô của Diệp Hoa, trong lòng thở dài, xem ra vẫn đến lượt mình lên sân khấu.
Chỉ thấy Côn ca đi đến giữa sân, bày ra một bộ khí thế ngươi chết ta vong, thấp giọng nói ra:
- Ta đã chuẩn bị sẵn sàng, tới đi! ! !


Khóe miệng Diệp Hoa giật một cái, vừa rồi bản tôn có nói muốn cùng ngươi đánh sao?
Giậu đổ bìm leo!!!
Nguyên lai đứa con rể này cũng có một mặt không biết xấu hổ.
- Dạ Côn, bản tôn là muốn nói. . .


Diệp Hoa lời còn chưa nói hết, một đạo thân ảnh nhỏ xíu bỗng nhiên truyền vào trong mắt mọi người.
Chỉ thấy cách đó không xa xuất hiện hai đạo nhân ảnh. . . một cao một thấp.
Mọi người không khỏi nhíu chặt lông mày, người đến thế mà không có phát hiện! ! !


Loáng thoáng, mọi người nghe thấy một hồi tiếng ca, giống như là một loại ca dao, chính là loại dỗ hài tử ngủ kia.
Dạ Côn nhìn qua, nhíu thật chặt lông mày, có một loại cảm giác xấu.


Nơi này, không nên xuất hiện người, thậm chí vừa rồi phát sinh ba động khủng bố như vậy, cho dù có người, chỉ sợ cũng đã chết. . .
Sau khi hai người xuất hiện ở cách đó không xa.
Mọi người càng nghi ngờ hơn, một cái lão phụ nhân dẫn theo một. . . "hài tử"?


Bởi hài tử thoạt nhìn rất giống người lớn, trên mặt có rất nhiều nếp gấp, vành tai khá lớn. . . hầu như đều chảy xuống cắm, biểu lộ có chút si ngốc.
Mà phu nhân nắm tiểu hài lại bình thường hơn rất nhiều.


Nhưng người bình thường sẽ xuất hiện ở chỗ này sao? Chuyện này khiến cho bọn họ cảm thấy rất không bình thường! ! !
- Lão tôn thượng, ta đi xem.
Đấu Phù Thế chắp tay nói ra.
Diệp Hoa nhẹ gật đầu, đối với người bình thường, Diệp Hoa cũng không để vào mắt.


Đấu Phù Thế phiêu phù ở trước mặt hai người, khẽ cười nói:
- Hai vị, bên này có việc, xin hãy đi đường khác.
- Không sao, ta chính là dẫn Bảo Bảo tới xem một chút.
Chỉ nghe phu nhân nhếch miệng cười nói, lộ ra một hàng răng nanh, chính là loại siêu bén nhọn kia, thậm chí đều ngả màu vàng.


Đấu Phù Thế kém chút tắt thở, thật là buồn nôn. . .
- Nơi này không có chuyện thú vị, mời trở về đi.
Đấu Phù Thế nghiêm túc lên, xem ra bọn họ là muốn kiếm chuyện.


Cúi đầu nhìn đứa bé này một chút, Đấu Phù Thế đều cảm thấy da đầu mát lạnh, vừa xem xét, đầu đứa nhỏ này tựa như một cái bướu sưng, chẳng qua là trên mặt của nó còn nở nụ cười.
- Ngươi đừng cản đường chúng ta.