Diệp Hoa cùng Thượng Hiên quay đầu nhìn về phía Dạ Côn, bị hai cha vợ nhìn như thế, Dạ Côn cảm giác trái tim nhỏ nhảy bụp bụp...
Mà Diệp Hoa hướng phía Dạ Côn từ tốn nói:
- Thế nào, ngươi muốn khiêu chiến chúng ta?
Nhìn cái ánh mắt kia của Thượng Hiên, tựa hồ cũng là ý tứ này.
- Ha ha ha, con rể chỉ muốn tới hỏi một chút, có cần nghỉ ngơi một chút hay không, ha ha ha ha. . .
Sau khi cười xong, Côn ca cảm thấy rất xấu hổ, lập tức rời khỏi hiện trường.
Rõ ràng hai vị cha vợ tâm ý đã quyết, nhất định phải đánh một trận, có lẽ đây chính là cao thủ quyết đấu đi.
- Chuyển sang nơi khác đi.
Thượng Hiên đề nghị, dù sao chiến đấu như vậy, vài phút liền có thể làm hỏng Huyền Nguyệt đại lục.
Diệp Hoa dĩ nhiên hiểu được:
- Được, chuyển sang nơi khác.
Lời vừa mới nói xong, Dạ Côn đã nhìn thấy hai cha vợ biến mất.
Tình huống như thế nào, cũng không cho nhìn sao? Như thế thú vị sao. . . còn lén lút đánh nhau, chỉ sợ các ngươi là thua không nổi a! ! !
Như thế có chút khả năng, dù sao Diệp Hoa cùng Thượng Hiên, mặc kệ là ai thua, đối với bên ngoài mà nói, đều không phải chuyện gì tốt.
Lúc hai cha vợ rời đi, Dạ Côn cũng buông lỏng một hơi, có trưởng bối tại thật có chút đè nén.
Cho nên Dạ Côn trực tiếp lao vào trong trận doanh địch nhân.
Dưới ánh mắt của mọi người, trực tiếp ôm lấy Diệp Ly, cho một cái hôn môi thật dài.
Hôn xong liền tới Diệp Lưu, Nhan Mộ Nhi cũng không ngoại lệ.
Không biết vì sao, đám thuộc hạ của Diệp Hoa dần nắm chặt nắm đấm!
Liền chưa thấy qua đầu trọc không biết xấu hổ như thế, trận này còn chưa đánh xong, ngươi liền xông đến chiếm tiện nghi! ! !
Diệp Diễm thấy hành động của Dạ Côn, cũng rất khϊế͙p͙ sợ a. . . lần thứ nhất thấy tỷ tỷ và muội muội bị hôn, loại ngượng ngùng kia là thật sao?
Các nàng cũng có vẻ mặt như thế, nếu như là trước kia, đánh chết Diệp Diễm cũng không tin.
Thế nhưng giờ này khắc này, tin.
- Được rồi, vẫn còn chưa xong, trở về đi. . . nếu phụ thân thấy ngươi như thế, nhất định sẽ không vui.
Diệp Ly tức giận nói ra, chỉ biết chiếm tiện nghi.
Dạ Côn cười ha ha một tiếng, hướng phía đám người Thanh Nhã chắp tay hô:
- Tiểu tế gặp qua các vị nhạc mẫu.
Bất quá Dạ Côn phát hiện, vị mẹ vợ kia hôm nay không tại, chính là người trước đó ở trong địa lao kia.
Kỳ thật Thanh Nhã cùng Đông Hoàng Bạch Chỉ đã dần tiếp nhận sự thật này, cộng thêm biểu hiện hôm nay của Dạ Côn không tồi, cho nên đều cho nét mặt tươi cười, xem như thừa nhận đứa con rể này.
Hiện tại chỉ cần Diệp Hoa gật đầu, như vậy tất cả đều vui vẻ.
- Tiểu tử ngươi cũng có mấy phần bản sự, lừa gạt hai đứa con gái bảo bối của Diệp gia chúng ta.
Đông Hoàng Bạch Chỉ giả vờ xụ mặt nói ra.
Dạ Côn nghe xong trong lòng giật mình, chắp tay nói ra:
- Mẹ vợ, thật ra là các nàng lừa gạt ta, lúc trước mới vừa quen, đều tự xưng mười sáu.
Phốc!
Đám thuộc hạ nghe xong kém chút phun nước miếng, các nàng thế mà tự xưng mười sáu tuổi, trời ạ. . . không biết xấu hổ như vậy?
Người đã vạn tuổi, giả bộ nai tơ cũng phải có hạn độ chứ.
Đám người Diệp Ly mặt đỏ rần, chỉ có thể nhéo Dạ Côn, biểu thị sự bất mãn của mình, loại tai nạn xấu hổ này ngươi còn dám nói ra.
Thanh Nhã cùng Đông Hoàng Bạch Chỉ nghe xong yêu kiều cười một tiếng, nếu thật như vậy, nữ nhi quả thật rất vừa ý người phu quân này.
- Ngươi đi qua trước đi, chờ lúc nữa cha vợ trở về, nếu thấy ngươi không có quy củ, sẽ càng khó xử hơn.
Thanh Nhã ôn nhu cười nói.
Dạ Côn trong lòng vui vẻ, chắp tay cười nói:
- Vâng, mẹ vợ.
Nói xong cũng tranh thủ thời gian chạy trở về.
Nhưng mà Liên Hàn lại nghiêm mặt.
Dạ Côn lập tức cảm thấy không lành, ở trước mặt mẹ vợ, hôn cô nương khác, mẹ khẳng định sẽ khó chịu.
- Vừa rồi con cũng có hôn Mộ Nhi.
Dạ Côn biểu thị mình là người rất công bằng.
Dạ Tần nghe thấy đại ca giải thích, cũng bội phục không thôi...
Liên Hàn còn có thể làm sao, ánh mắt lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
Dạ Côn cười cười xấu hổ, thê tử nhiều chính là phiền toái như thế, phải xử lý rất nhiều việc nhà.
Sau một canh giờ. . .
- Còn chưa có đánh xong sao?
Dạ Côn tò mò hỏi, đều đánh một canh giờ, như thế nào đi nữa cũng giải quyết xong đi.
Dạ Tần lo lắng nói ra:
- Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ.
Liên Hàn nhíu lại mày ngài, hiện tại thật đúng là khó nói, Liên Hàn biết tính tình của Thượng Hiên. . . chỉ cần đánh nhau liền mặc kệ mọi việc.
Lúc này mấy người Thanh Nhã cũng bắt đầu lo lắng.
Nhất là các vị thuộc hạ.
Ở trong lòng Ngụy Thường, nếu như lão tôn thượng thắng, như vậy chẳng qua là nửa khắc, tuyệt đối sẽ không kéo lâu.
Nhưng bây giờ đều qua một canh giờ, như vậy chỉ có thể nói rõ một chuyện. . .
Nam nhân kia cũng không có thua. . .
Ở trong tay lão tôn thượng chống đỡ lâu như vậy, đó là một cái kỳ tích.
Bất quá Thần Kiếm của nam nhân kia quả thật khó chơi, khẳng định lão tôn thượng phải phí rất nhiều công phu.
- Đại ca, ngươi nói hai người cha vợ của ngươi, ai có thể thắng?
Dạ Tần thấp giọng hỏi.
Nói thật, Dạ Côn dĩ nhiên hy vọng Thượng Hiên có thể thắng, đả kích khí thế hung hăng càn quấy của cha vợ một thoáng.
Bất quá Dạ Côn vẫn hy vọng dùng phương thức trung bình kết thúc, như thế mọi người đều tốt. . .
Trong lúc Dạ Côn muốn trả lời, chỉ thấy không gian trong sân vặn vẹo.
Trong chớp mắt, hai đạo nhân ảnh xuất hiện ở trung ương.
Người đánh nhau đã trở về! ! !
Dạ Côn thấy cha vợ trở về, nhíu lông mày thật chặt. . .
Nhìn quần áo của bọn họ, thế mà không có một chút nhăn nhó nào, bọn họ quả thật đi tỷ võ sao?
Không phải hai người các ngươi tổ đội đi hoa lâu, lấy tỷ võ ngụy trang đấy chứ?
Dạ Côn cũng chỉ nghĩ như thế, rõ ràng cảm nhận được khí tức hai vị cha vợ hỗn loạn, đây là dấu hiệu bị tiêu hao, khí tức không ổn định! ! !
- Hôm nay xem như được kiến thức qua, quả nhiên lợi hại!
Diệp Hoa hướng phía Thượng Hiên bình tĩnh nói ra.
Diệp Hoa vừa dứt lời, các vị thuộc hạ liền có chút kinh ngạc, nghe lão tôn thượng nói như thế, cảm giác hình như không có thắng! ! !
Thượng Hiên nhìn Diệp Hoa nói ra:
- Ngươi cũng không phải loại người chỉ biết nói miệng, thực lực quả thật cường hãn.
Mọi người nghe Thượng Hiên nói, cũng sững sờ.
Đến cùng là ai thắng?
Các ngươi đây là thỏa thận thổi lẫn nhau, diễn theo kịch bản?
Diệp Hoa cùng Thượng Hiên chắp tay trở lại trận doanh của mình.
Mà Liên Hàn để ý đến dáng vẻ của Thượng Hiên, sắc mặt nghiêm túc. . . khẳng định là bị thụ thương, hiện tại chẳng qua là tự ái ráng chống đỡ lấy.
Lúc này Diệp Hoa trở lại trong trận doanh, vẻ mặt bình tĩnh, thế nhưng đám thuộc hạ rất hiểu lão tôn thượng! ! !
Nhìn cánh tay lão tôn thượng một chút, đều đang run nhè nhẹ, mặc dù chỉ là một cái chi tiết nho nhỏ, nhưng cũng khiến cho các vị thuộc hạ hít sâu một hơi! ! !
Nam nhân kia mạnh như thế sao?
- Mộ Nhi, trở về bên cạnh cha mẹ ngươi đi.
Diệp Hoa từ tốn nói.
Nhan Mộ Nhi sững sờ, lập tức chắp tay hướng phía Diệp Hoa, chạy đến chỗ cha mẹ mình bên kia.
Mà Dạ Côn chú ý đến Thượng Hiên bên này, vẻ mặt có chút trầm nặng. . . bị thương không nhẹ.