Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 771: Tử Vong Tuyên Cáo

Lời nói này của Đấu Phù Thế sát ý tràn đầy, phảng phất đã tuyên cáo tử vong, thuộc về loại rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt.
Mà hai người nghe thấy Đấu Phù Thế nói, đều sửng sốt một chút.


Tương phản, hai người cũng không có sinh khí, thậm chí cảm thấy vô cùng buồn cười, nhìn khóe miệng Bất Bại đều xuất hiện đường cong, mà Lăng Chiến càng cười ra tiếng.


- Chủ nhân của các ngươi thật quá biết nói chuyện, Lăng Chiến ta rất nhiều năm không có cười vui vẻ như vậy, mà lời của ngươi, thế mà có thể khiến Lăng Chiến ta cười, hơn nữa còn là phát ra từ nội tâm, không đơn giản a.
Lăng Chiến mang theo ý cười thật sâu.


Đối với loại tình huống này, Đấu Phù Thế cũng không phải chưa từng thấy qua, trước kia cũng truyền lời thay lão tôn thượng, mười người hết chín đều cảm thấy buồn cười, nhưng rất nhanh bọn họ liền khóc.


Đấu Phù Thế cũng dần dần thư giãn xuống, dù sao thời điểm tuyên cáo tử vong phải phối hợp với biểu cảm, như thế mới có lực uy hϊế͙p͙, Đấu Phù Thế ta là một người thích cười.
Cho nên Đấu Phù Thế cười nói:
- Thích thì cứ cười đi, dù sao cơ hội không còn nhiều.


Lăng Chiến cảm thấy, nếu như mình nói cho đối phương biết thân phận, chỉ sợ đối phương sẽ lập tức tè ra quần.
Có lẽ còn sẽ lập tức quỳ trên mặt đất, rối rít nói xin lỗi, nhìn vào chuyện y chọc cười khi nãy, liền tha cho y một mạng.


- Thật muốn gặp chủ nhân các ngươi một lần, xem y có giống như ngươi hay không, nói chuyên rất thú vị.
Bất Bại nhìn Đấu Phù Thế khẽ cười nói, tiểu tử này tuổi quá trẻ, lá gan lại không nhỏ, thế mà dám nói chuyện với Thiên Cung như vậy.
Đấu Phù Thế khẽ cười một tiếng:


- Hiện tại các ngươi khẳng định không thể nhìn thấy, dù sao các ngươi lựa chọn tử vong, như vậy chuyện kế tiếp liền tương đối đơn giản.
- Nha? Còn lựa chọn tử vong, ha ha ha ha...
Lăng Chiến cười lớn không thôi, tưởng rằng mình là người xâm lược vị diện, liền vô địch rồi sao? Thật quá buồn cười.


Đấu Phù Thế giang tay ra, khẽ cười nói:
- Chủ nhân lòng từ bi, thương hại người bình thường ở Thiên Lý Thành, cho nên quyết định đi đến một nơi xa chiến đấu, hoặc là ta đánh chết các ngươi, hoặc vẫn là ta đánh chết các ngươi.


Lăng Chiến cùng Bất Bại nghe được câu này, trong lòng càng vui vẻ, nguyên bản còn đang khổ não nghĩ cách lừa bọn họ ra ngoài.
Hiện tại tốt, tự bọn chúng đề nghị, thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại chui vào.
Đến lúc đó cùng một chỗ tiêu diệt đi.


- Nói cho chủ nhân các ngươi biết, ta sẽ cho y nếm thử cái gì gọi là thống khổ cùng tuyệt vọng!
Lăng Chiến thu hồi nụ cười, lạnh giọng nói ra, Thiên Cung vinh quang không thể bị giẫm đạp như thế.
Đấu Phù Thế trả lời:


- Chọn ngày không bằng đụng ngày, liền hôm nay... cách Thiên Lý Thành năm trăm dặm có một cánh rừng, ở nơi đó phân cao thấp.
Lăng Chiến đều cảm thấy, vận khí của mình quá tốt rồi, toàn bộ vấn đề mình lo lắng đều được đối phương giải quyết hết.


Cho nên Lăng Chiến nghĩ đều không nghĩ nhiều, liền trực tiếp đáp ứng:
- Tốt, trời chiều, chúng ta sẽ ở nơi đó cung hậu các ngươi.
Đấu Phù Thế phất phất tay:
- Gặp lại... à không, đoán chừng sau này cũng không có cơ hội gặp lại.
Nói xong khóe miệng còn mang theo độ cong quỷ dị.


Chuyện này khiến Bất Bại sinh lòng cảnh giác.
Theo Đấu Phù Thế rời đi, trong phòng yên tĩnh trở lại.
- Thật đúng là đắc lai toàn thắng bất phi công phu, Bất Bại.
Vừa rồi còn đang lo lắng vì chuyện này, hiện tại đã được giải quyết.
Bất Bại nhíu chặt lông mày:


- Tại sao ta cảm giác có điểm gì là lạ.
- Ngươi cảm thấy, bọn chúng sẽ hạ bẫy rập chúng ta?
Lăng Chiến cười khẽ một tiếng.
Bất Bại không nói, không phải loại cảm giác này.


- Bẫy rập đối với chúng ta mà nói không có bất kỳ tác dụng gì, ở trước mặt thực lực tuyệt đối, âm mưu yếu ớt giống như Hổ Điêu vậy.
Lăng Chiến vô cùng tự tin, cường giả Thiên Cung cao hơn hết thảy, cho dù là kẻ xâm lược vị diện, cũng phải quỳ xuống ở trước mặt mình.


Bất Bại cảm giác lo lắng của mình hơi dư thừa, cười nói:
- Gia chủ nói rất đúng, là ta quá lo lắng rồi.
- Tốt, thu thập một chút, chúng ta chuẩn bị chờ bọn chúng đến.
Lăng Chiến có chút không thể chờ đợi.


Thế nhưng người Thiên Cung cũng không nghĩ một chút, thần sứ cũng không có nói thẳng phải đi diệt trừ, chứng mình là bọn họ có chút kiêng kỵ, ngay cả Thần tộc đều phải kiêng kị mấy phần.
Không thể không nói, kỹ thuật tìm đường chết đã đạt đến cảnh giới vô cùng cao.


Đấu Phù Thế rất nhanh liền trở về Tố gia, truyền đạt lời nói của đối phương.
Lúc này Diệp Hoa đang ôm Dạ Nhất, còn không ngừng đong đưa, thế nhưng Dạ Nhất trong ngực không nể mặt mũi, khóc mãi không thôi.


Làm Vô Thượng Chí Tôn rất bất đắc dĩ, nhìn vũ khí bày ở xung quanh, Diệp Hoa ngay cả vũ khí áp đáy hòm cũng lấy ra, thế nhưng lại không dỗ được Dạ Nhất ở trong ngực.
- Đấu Phù Thế, ngươi nói đứa nhỏ này làm sao vẫn khóc?
Diệp Hoa căn bản không có nghe vào, hướng phía Đấu Phù Thế hỏi.


Hai đứa con trai của Diệp Hoa mặc dù cũng có hài tử, thế nhưng Diệp Hoa ôm đều không ôm qua, đối với hài tử, Diệp Hoa một mực duy trì uy nghiêm, nhưng hài tử của nữ nhi liền khác, hiện tại đã sắp biến thành nãi gia.
Nhưng vị nãi gia này một chút kinh nghiệm cũng không có a.


- Lão tôn thượng, hài tử đói bụng.
- Phải không?
Diệp Hoa nhìn chăm chú Đấu Phù Thế, phảng phất đang nói, nếu ngươi dám lừa gạt bản tôn, ngươi liền xong đời.
Đấu Phù Thế trong nháy mắt sợ một nửa, lập tức đổi lời nói ra:
- Hẳn là đói bụng.
Ba!
Đấu Phù Thế choáng váng.


Tiểu gia hỏa trong ngực, thế mà một vung tay vào mặt Diệp Hoa, mặc dù không nặng, thế nhưng lại có tiếng vang.
Đấu Phù Thế nuốt một ngụm nước bọt, thật lo lắng lão tôn thượng trực tiếp ném hài tử xuống đất, cho thêm hai cước.
- Đừng khóc đừng khác, sẽ có sữa ngay.


Nhường Đấu Phù Thế không nghĩ tới chính là, lão tôn thượng cũng không có để ở trong lòng, tiếp tục dỗ dành Dạ Nhất ở trong ngực.
Nhưng mà Dạ Nhất trong ngực căn bản không có ý dừng lại, kéo kéo đủ loại.
Nếu để cho Dạ Côn biết nữ nhi mình như thế, khẳng định sẽ cho nữ nhi đùi gà, tốt.


Chuyện cha ngươi không làm được, ngươi lại làm được.
Lúc này Diệp Lưu đi tới, ôm nữ nhi vào trong lòng, Dạ Nhất vừa vào trong ngực mẫu thân, trong nháy mắt liền an tĩnh lại, không khóc không nháo.
Diệp Hoa rất bất đắc dĩ...


Hai đứa ngoại tôn nữ của mình, hình như không nể tình chút nào, ôm đều không cho ôm, nhất định là tiểu tử đầu trọc kia! Ngày ngày ở bên cạnh nói xấu bản tôn, cho nên khiến ngoại tôn nữ chán ghét bản tôn như thế.
Tên đầu trọc kia, ngươi sẽ hối hận!


Diệp Lưu ôm Dạ Nhất xuống, Diệp Hoa thở phào một cái ngồi xuống, uống một hớp nước hỏi:
- Vừa rồi ngươi nói cái gì?
- Những người kia không nguyện ý tới.
- Nguyên bản còn muốn hỏi lai lịch của bọn chúng, đã như vậy, bản tôn cũng không có hứng thú biết lai lịch, đều giết đi.


Diệp Hoa từ tốn nói, đưa ra một đạo mệnh lệnh tử vong, giống như giết chết sâu kiến.
- Ồ? Lão tôn thượng muốn phái ai đi?
Đấu Phù Thế không cảm thấy giết mấy người, còn cần nhiều người đi.
Diệp Hoa suy nghĩ một chút, từ tốn nói:


- Đi nói với Thanh Hư, bảo y đi xử lý một chút, căn dặn y nhớ phải dùng kiếm.
- Vâng!
Đấu Phù Thế chắp tay.