Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 770: Rửa Sạch Cổ

Nhưng mà tên đồ tể này không phải loại người ngũ đại lục thô kia, tương phản, y thanh tú như cái tiểu thư khuê các, làn da trắng nõn, các cô nương nhìn đều sẽ hâm mộ mấy phần.
Nói y là đồ tể, đoán chừng mổ heo đều không giống.
Thế nhưng danh hào của y chính là như thế...


Y tên Bất Bại, người cũng như tên, y chưa từng chiến bại.
Ngoại trừ vị Bất Bại này ra, thành viên gia tộc Lăng Chiến cũng không có tới, dù sao Lăng Chiến muốn độc bá phần công trạng này, như thế mới có thể chứng minh bản lĩnh mình lớn.


Lần này tham chiến không lấy số lượng, mà là lấy chất lượng làm chuẩn.
Cho nên Lăng Chiến mang theo hơn năm mươi người, đều là trụ cột vững vàng của Lăng gia, tu vi Kiếm Tôn đỉnh phong.


Tùy tiện để một người tới Huyền Nguyệt đại lục, đều có thể trở thành một phương chí tôn, thế nhưng tại Thiên Cung, nói khó nghe, đều là tay chân của gia tộc mà thôi.


Lúc này bên trong Thiên Lý Thành, Lăng Chiến mang theo mọi người tìm một cái khách sạn ở lại, đang thương lượng cùng Bất Bại, nên tiêu diệt đám người Thiên Phạt kia như thế nào.
- Gia chủ, nếu như khai chiến ở bên trong Thiên Lý Thành, chỉ sợ Thiên Lý Thành sẽ biến thành phế tích.


Bất Bại ngồi trên ghế, đưa ra vấn đề mình lo lắng.
Đây cũng là nguyên nhân không có trực tiếp khai chiến.


Dù sao Thần tộc cũng là một phương phù hộ nhân loại, nếu để cho Thần tộc biết, vì tiêu diệt những người này, không để ý đến sinh mạng bách tính, chỉ sợ đến lúc đó không nói công tích, xử phạt là không thể thiếu được.


- Bây giờ nói đến, Thiên Phạt ở trong Thiên Lý Thành, đảo thành tị nạn.
Lăng Chiến lạnh giọng nói ra, trước đó không có nghĩ nhiều như vậy, nhưng sau khi đến, mới nhớ tới chuyện này.
Bất Bại nhẹ gật đầu:


- Quả thật như thế, nếu như Thiên Phạt không rời khỏi Thiên Lý Thành, hai phe đánh lên, sợ rằng sẽ biến Thiên Lý Thành thành bình địa.
- Đáng chết! Hiện tại có biện pháp gì không?
Bất Bại từ tốn nói:


- Nếu để cho Thiên Phạt biết chúng ta đến từ Thiên Cung, khẳng định sẽ bị dọa đến mức không dám ra thành, sẽ trốn ở trong Tố gia, chúng ta thật không có biện pháp bắt bọn, trừ phi không để ý tới sinh tử những người kia.


- Thiên Phạt đáng chết, thật đúng giống như Bất Bại ngươi nói, không dám ra ứng chiến.
Lăng Chiến nắm thật chặt nắm đấm, công tích bày ở trước mắt của mình, nhưng lại không cầm được.
Bất Bại để chén trà trong tay xuống, khẽ thở dài một tiếng:


- Hiện tại biện pháp duy nhất chính là lừa đám người Thiên Phạt đó ra ngoài thành, càng xa càng tốt.
- Nếu như bọn họ biết mình bị lừa, nhất định sẽ lập tức lại chạy về trốn tránh không đi ra, quá vô sỉ!
Trong đầu Lăng Chiến đã xuất hiện hình ảnh.
Bất Bại giang tay ra, bất đắc dĩ nói ra:


- Vậy chúng ta thật không có biện pháp tốt.
Lăng Chiến tức giận ngồi xuống, y không quan tâm người trong thành chết sống, quan tâm là cái nhìn của Thần tộc đối với y, những người này biến thành Hộ Thân Phù của Thiên Phạt, có thể không tức sao?


Sâu kiến thế mà có thể biến thành Hộ Thân Phù, ngẫm lại thật đúng là khôi hài.
Phanh phanh phanh...
Trong lúc hai người nghĩ biện pháp, đột nhiên vang lên tiếng đập cửa.
Nghe thấy tiếng đập cửa, Lăng Chiến thiếu kiên nhẫn nói ra:
- Có việc đợi lát nữa nói!


- Các ngươi không phải đang tìm Thiên Phạt sao?
Cổng vang lên âm thanh xa lạ, chuyến này khiến Lăng Chiến cùng Bất Bại ở trong phòng sững sờ, ánh mắt lộ ra vẻ cảnh giác.
- Ngươi là ai?
Mặc dù chỉ cách một cánh cửa, nhưng không khí phảng phất đều muốn đọng lại.
- Ta chính là người của Thiên Phạt.


Ngoài cửa vang lên âm thanh khiến hai người giật mình.
Mình mới tới không đến một ngày! Bọn họ thế mà biết được!
Chuyện này sao có thể!!!
Lăng Chiến nhìn về phía Bất Bại, Bất Bại nhẹ gật đầu, nếu người ta đã biết... còn tìm tới cửa, vậy liền nhìn một chút.
- Tiến vào đi.


Ngữ khí Lăng Chiến bỗng nhiên trở nên lớn lối, phảng phất người bên ngoài là tiểu đệ của y.
Cửa được mở ra, xuất hiện là một vị nam tử trẻ tuổi, khóe miệng mang theo một tia đường cong, vô cùng hòa ái.


Lăng Chiến cùng Bất Bại nhìn về phía người này, trong lòng có chút kinh ngạc, trên tình báo nói, đám người Thiên Phạt không phải người lương thiện, làm sao người này, thoạt nhìn rất hiền lành.


- Hai vị đường xa tới, ở loại địa phương này thật mất thân phận, có muốn đến Tố gia bên kia ở lại không, điều kiện bên kia tốt hơn rất nhiều.
Nghe thấy lời này, Lăng Chiến cùng Bất Bại càng không rõ ràng, y có ý gì?
- Ngươi là ai?


Lăng Chiến lạnh giọng chất vấn, đừng ở trước mặt lão tử chơi loại hư tình giả ý này, biết các ngươi đã sợ hãi, đã phái người tới hòa đàm đi.


- Thất lễ, đều quên tự giới thiệu mình, ta là một thành viên của Thiên Phạt, các ngươi có thể gọi ta là Đấu Phù Thế, nghề nghiệp trước kia là đào mộ, hiện tại thất nghiệp.


Không sai, tới chính là Đấu Phù Thế, tên này là người thảm nhất trong đoàn đội Diệp Hoa, cũng là người cuối cùng được ngoại lệ gia nhập.
Không thể không nói, vận khí Đấu Phù Thế vô cùng tốt, đụng phải Diệp Hoa, còn gia nhập đoàn đội.


Tuy nói ở trong đoàn đội rất thảm, thế nhưng thảm chẳng qua là biểu hiện trong lúc Diệp Hoa tra hỏi, mỗi lần đặt câu hỏi, người thứ nhất luôn là Đấu Phù Thế, tất cả mọi người tập mãi thành thói quen.


Nhưng cũng bởi vì như thế, chứng minh Đấu Phù Thế ở trong lòng Vô Thượng Chí Tôn Diệp Hoa vẫn có địa vị, ít nhất lập tức nghĩ đến Đấu Phù Thế, mà không phải đám người Ngụy Thường.
- Đào mộ?


Trong lòng Lăng Chiến cùng Bất Bại rất nghi hoặc, bên trong Thiên Phạt còn có loại người này? Đào mộ đều đi ra, thật quá kém cỏi...


Đấu Phù Thế cũng là tô điểm hai chữ đào mộ này, nhưng cho dù là tô điểm, ở trên Huyền Nguyệt đại lục, đào mộ là hành vi đáng xấu hổ, người người đều có thể tru diệt.
- Đúng vậy, chủ nhân nhà chúng ta biết các ngươi đến, cố ý để ta tới mời.


Đấu Phù Thế khẽ cười nói, kỳ thật từ khi đám người Lăng Chiến tiến vào Thiên Lý Thành, Diệp Hoa liền biết những người này.
Thực lực mạnh như vậy, ngoại trừ nhằm vào mình, còn có ai có thể nhằm vào?
Hoa ca chính là tự tin như thế.
Bất Bại nghe xong từ tốn nói:


- Nếu muốn gặp, cũng là chủ nhân các ngươi tới gặp chúng ta.
Đấu Phù Thế nghe xong cũng không có sinh khí, nét mặt vẫn tươi cười:
- Chủ nhân nói, người tới là khách, nên chiêu đãi thật tốt.
Bất Bại không có trả lời, lần này mình tới hỗ trợ, quyền quyết định vẫn ở trong tay Lăng Chiến.


Lăng Chiến trầm giọng nói ra:
- Thiên Phạt các ngươi không mời nổi ta, bảo chủ nhân của các ngươi tới gặp ta... có lẽ còn có một con đường sống.
Nghe nói như thế, vẻ mặt Đấu Phù Thế rất kinh ngạc, nghi hoặc hỏi:
- Các ngươi... các ngươi là tới giết chúng ta sao?


- Vậy ngươi cho rằng chúng ta đến làm gì, đến nhà các ngươi ăn cơm ư?
Lăng Chiến đều không muốn nói chuyện với nam nhân trước mặt, Thiên Phạt có loại người này tồn tại, cũng là một loại bi ai.
- Nguyên lai các ngươi là tới giết chúng ta, như vậy chủ nhân liền sai ta mang đến một câu nói khác.


Lăng Chiến hỏi:
- Lời gì?
Đấu Phù Thế thu hồi nụ cười, thấp giọng nói ra:
- Chủ nhân nói các ngươi hãy rửa sạch cổ, chờ chết đi.