Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 760: Tuổi Nhỏ Không Lông

Kỳ thật Dạ Côn đang suy nghĩ một vấn đề, thế nhưng vẫn không có đáp án.
Đó chính là cha mẹ ruột của mình, nếu như lần này đi, phát hiện bọn họ là loại rất xấu kia, căn bản không quay đầu, mình sẽ lựa chọn ra sao?
Quân pháp bất vị thân sao?


Côn ca cũng không phải người lãnh huyết vô tình, làm sao có thể hạ thủ được, Chu Tuấn đều không giết, huống chi là phụ mẫu thân sinh.
- Đại ca?
Dạ Tần một bên nhẹ giọng hô.
- Ừm?
- Đang suy nghĩ chuyện gì? Nhập thần như vậy, đều hô đại ca mấy lần.


Dạ Tần lo lắng hỏi, đại ca thoạt nhìn là lạ.
Dạ Côn cười cười, cầm lấy rượu trên bàn nhấp một miếng, dù sao dưới không khí ngột ngạt, uống một chút liền có thể giải trừ xấu hổ.
- Đang nghĩ chuyện Thiên Phạt.
- Dùng thực lực của đại ca, khẳng định sẽ dễ như trở bàn tay.


Ở trong suy nghĩ của Dạ Tần, đại ca là người không gì không làm được, chuyện gì đều có thể giải quyết hết.
Nghe đệ đệ nói thế, trong lòng Dạ Côn than nhẹ, dễ như trở bàn tay, nào có dễ dàng như vậy... nếu thật là cha vợ, vậy liền nhức đầu.


Cha vợ cũng không phải nói đùa, muốn giết mình không phải ngày một ngày hai.
Nào có loại cha vợ như thế, có thể sống sót đã là kỳ tích, trước kia luôn nghe lão cha nói, cha vợ của y cứng rắn cỡ nào... gặm thế nào đều không có phản ứng.


Nhưng Dạ Côn muốn nói, cha vợ của cha thật không tính là gì, cha vợ của con càng khủng bố hơn.
- Thái Kinh bên này đệ đệ ngươi phải nhìn cho thật kỹ mới được, Thiên Cung không giữ chữ tín.
- Đại ca, làm sao ngươi biết Thiên Cung không giữ chữ tín.
- Đoán.


- Đại ca thật là lợi hại, chuyện này đều có thể đoán được.
Dạ Côn:......
Tiệc tối kết thúc trong tiếng hoan hô vui sướng, Dạ Côn cũng không có lập tức trở về, mà là muốn đi nói với gia gia một tiếng, mình phải đi ra ngoài.
- Côn Côn, đi gấp như vậy?
Dạ Tư Không có chút nghi hoặc.


- Ừm, sớm giải quyết Thiên Phạt, Thái Kinh chúng ta cũng sẽ an toàn hơn một chút.
- Cũng đúng, thế nhưng thực lực Thiên Phạt bên kia còn không có thăm dò rõ ràng, gia gia cảm thấy vẫn quá liều lĩnh, lỗ mãng, không có chuẩn bị sẵn sàng.
Dạ Tư Không tựa hồ cũng không muốn nhìn thấy Dạ Côn đi.


Lần này Dạ Côn nhất định phải đi, cho nên kiên định nói ra:
- Gia gia, vì Thái Kinh, diệt uy hϊế͙p͙ tiềm ẩn là chuyện nên làm.
- Côn Côn, gia gia quả nhiên không nhìn lầm con.
Dạ Tư Không rất vui mừng, Dạ Côn có thể nói ra lời như vậy.


- Côn Côn, nếu lần này con quyết định đi, đến Tố gia... cũng đừng làm khó Tố gia, dù sao đây đều là Thiên Phạt sai.
Dạ Côn hiểu ý của gia gia, dù sao Tố Vận là người của Tố gia, hiện tại cũng có hài tử... gia gia nhất định sẽ thông cảm.
Dạ Côn cũng là ngoài miệng đáp ứng.


- Gia gia cũng không giúp được con cái gì, thuận buồm xuôi gió, chú ý an toàn.
Dạ Tư Không vỗ vỗ bả vai Dạ Côn.
- Ừm.
Đi ra hoàng cung đã rất muộn, nhưng mà đối với Thái Kinh mà nói, náo nhiệt vẫn chưa có đình chỉ.


Đi ở trên đường phố, nhìn gánh xiếc biểu diễn, Dạ Côn cũng sẽ khen thưởng một đợt.
Bỗng nhiên, Dạ Côn thấy một cái quán nhỏ.
Bán tiên bói toán, không chuẩn không lấy tiền.
Một cái bàn, bên cạnh cắm một cây cờ, thế nhưng Dạ Côn có chút kinh ngạc.


Bởi vì lão đầu này, rất giống Vi lão a!
Dạ Côn lập tức đến trước gian hàng ngồi xuống, hô:
- Lão sư, ngài biến mất hai năm, tại sao lại xuất hiện ở chỗ này?
- Vị thiếu hiệp kia, hẳn là nhận lầm người rồi.
Vị bán tiên này khẽ cười nói.


- Lão sư, ngài đừng làm rộn, ta biết là ngài.
Dạ Côn hướng phía bán tiên nháy nháy mắt, đừng giả bộ...
Nhưng mà bán tiên vẫn bình tĩnh cười nói:
- Thiếu hiệp, ngươi thật nhận lầm người, nếu như không tính, cũng đừng ngồi đó, ảnh hưởng việc buôn bán của ta.


- Lão sư, ngài đổi sang nghề đoán mệnh rồi?
Dạ Côn vẫn không tin.
- Có tính không, không tính liền đi.
Bán tiên có chút tức giận.
- Tính tính tính.
Dạ Côn cũng không biết nói gì, Vi lão rất nóng nảy a, trước kia sẽ không nói như vậy, thật chẳng lẽ nhận lầm người?


Bán tiên xụ mặt nhẹ gật đầu:
- Tính là gì?
- Ngươi nhìn tính là được rồi.
Dạ Côn cũng không biết nên hỏi chuyện gì, dù sao đã đạt đến nhân sinh đỉnh phong, cũng không có gì muốn tính.


Bán tiên cũng không có hỏi cái gì, nhìn mặt Dạ Côn, sau đó năm ngón tay hơi hơi chọc chọc, nhẹ nói ra:
- Tuổi nhỏ không lông, cường giả.
Dạ Côn:......
Nếu không phải dung mạo ngươi giống như lão sư, hiện tại lão tử một quyền đánh bay ngươi.
- Gia thất cũng mỹ mãn.


Dạ Côn nghe xong hơi hơi nhíu mày, tên bán tiên này là chuyên gia chém gió à.
- Trên trán thiếu hiệp mang theo một cỗ ưu sầu, chắc là gặp phải khốn nhiễu.
- Vậy ngươi nói một chút, ta là bị chuyện gì khốn nhiễu?
Bán tiên từ tốn nói:
- Thiếu hiệp gần đây hẳn sẽ phải xa nhà một chuyến.


Theo bán tiên nói như thế, trong lòng Dạ Côn giật mình, nếu như trước đó là chém gió, thế nhưng chuyện này lại không chém được... người biết mình muốn đi ra ngoài, rất rất ít.
Dạ Côn cũng tới hứng thú, tò mò hỏi:
- Vậy ta cần phải chú ý chuyện gì?
- Chuyến này ra cửa, cửu tử nhất sinh!


Dạ Côn chăm chú nhìn bán tiên, nhẹ giọng hỏi:
- Tại sao lại có ý nghĩ như vậy?
- Thiên cơ bất khả lộ, lời ta đã cho ngươi, có chú ý hay không, do bản thân ngươi.
Bán tiên bình tĩnh nói ra.
- Vi lão, ngài đừng đùa, đã chơi đủ rồi.
Dạ Côn nhếch miệng cười một tiếng


Bán tiên nói lần nữa:
- Ngươi nhận lầm người, còn nữa, đừng ngồi...
- Ngài... nói chuyện cùng ngài đúng là mệt thật...
Dạ Côn đứng dậy, xoay người rời đi... trong lòng thầm nghĩ, mình đi mấy bước, Vi lão khẳng định sẽ gọi mình lại.


Thế nhưng Dạ Côn đều đi mười bước, cũng không nghe thấy có người hô, quay đầu nhìn thoáng qua...
Trong lòng lập tức chìm xuống!
Quầy hàng vừa rồi... thế mà biến mất không thấy!
Chơi kinh dị à!!!
Dạ Côn đi đến chỗ vừa rồi, nhìn xung quanh một chút... lập tức tìm tới một người bán mứt quả hỏi:


- Vừa rồi nơi này có phải bày quầy hàng bói toán hay không?
- Quầy hàng bói toán? Không có... nơi này vẫn trống không.
Nam nhân bán mứt quả nói.
- Không phải chứ... vừa rồi ta còn trông thấy có người xem bói... ta còn tính một quẻ.
Bán mứt quả nhỏ giọng nói ra:


- Vừa rồi ngươi đứng ở chỗ này sững sờ...
- Không phải chứ!
Dạ Côn có chút bị hù dọa, Côn ca không sợ gì, chỉ sợ mấy loại chuyện linh dị này.
Để chứng minh chuyện này có phải thật hay không, Dạ Côn lại tìm đến nam tử bán đậu phộng xào bên cạnh hỏi thăm... đáp án hoàn toàn giống nhau.


Mình rồi mình rõ ràng tính mệnh, trong mắt bọn họ, mình là đang ngẩn người.
Mà bán tiên coi bói, căn bản chưa từng xuất hiện qua!
Chuyện này sao có thể!
Chẳng lẽ mình đụng quỷ sao?!!!
Nhất định là như thế... quá kinh khủng... phải mau về nhà mới được.