Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 759: Côn Ca, Hay Là Thôi Đi

Dạ Tần nhẹ gật đầu:
- Ừm, ta biết rồi.
- Đi, đi xem Nguyên Chẩn cùng Phong Điền một chút, đã lâu không có gặp, rất nhớ a.
Dạ Côn mang theo nụ cười vui vẻ, mục đích đã đạt được, chờ sau khi tìm được thê tử, liền có thể đi Thiên Cung kiếm chuyện.


- Đại ca, ngươi đi trước, ta đưa các nàng trở về.
Dạ Tần nhẹ nói ra, vừa rồi các nàng cũng bị sợ hãi, cần về nghỉ một thoáng, miễn đến lúc đó xảy ra chuyện, Dạ Tần không muốn nhìn thấy con của mình lại chết yểu.
- Bồi các nàng nhiều chút.
Dạ Côn căn dặn nói ra.
- Được.


Sau khi Dạ Tần dẫn hai thê tử rời đi, Thượng Hiên liền đi tới:
- Hôm nay nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai xuất phát.
- Vâng.
Nhìn cha vợ rời đi, Dạ Côn cảm giác lực lượng rất đủ...
- Côn Côn.
Ngô Trì mang theo nụ cười đi tới.
- Ngô Trì lão sư.
Dạ Côn chắp tay, lễ tiết vẫn phải đúng chỗ.


Ngô Trì nhẹ nói ra:
- Xác định ngày mai liền đi sao?
- Đúng vậy, Ngô Trì lão sư.
- Được rồi, chuyện này sớm giải quyết cũng tốt.
Trong lòng Ngô Trì có lo lắng, dù sao thực lực đám người Thiên Phạt kia không rõ ràng.
- Ngô Trì lão sư, có tham dự tiệc tối không?


- Không đi, nghỉ ngơi dưỡng sức.
Dạ Côn hiểu rõ, bốn tên Điện Chủ ban ngày có thể cùng lúc xuất hiện, đã rất nể tình rồi.
- Đúng rồi Côn Côn, thật dự định đi Thiên Cung sao?
Ngô Trì lo lắng hỏi.
- Hẳn là sẽ đi.
Dạ Côn từ tốn nói, cũng không có giấu lão sư.


- Thiên Cung không như những địa phương khác, ngươi nhất định phải cẩn thận.
- Ta sẽ cẩn thận.
Ngô Trì vỗ vỗ bả vai Dạ Côn, lập tức cùng ba Điện Chủ khác rời đi.
Dạ Côn nhìn Nguyên Chẩn cùng Phong Điền đứng cách đó không xa, trên mặt dào dạt nụ cười vui vẻ:


- Hai người các ngươi gần nhất như thế nào, có lập chiến công hay không.
- Côn ca...
Nguyên Chẩn cùng Phong Điền mang theo hưng phấn hô, đã lâu không gặp Côn ca, trong lòng phi thường tưởng niệm a.


Nhớ năm đó khi còn bé, thiên tân vạn khổ muốn chỉnh Côn ca, mà bây giờ... loại ý nghĩ kia sớm đã không còn, chỉ còn lại sùng bái thật sâu.
- Trở về là được, có thể nghỉ ngơi thật tốt.
Dạ Côn vỗ vỗ bả vai Nguyên Chẩn cùng Phong Điền, bọn họ cũng không dễ dàng...


Nguyên Chẩn cùng Phong Điền đều quên chuyện mình bị bắt cóc, chỉ nhớ rõ mình trở về, nhìn thấy Dạ Côn.
- Phong Điền, hôm nay Tưởng Tử Diệc cũng tại.
Dạ Côn đột nhiên trêu đùa.
Chuyện này khiến Phong Điền sững sờ, lập tức bắt đầu ngại ngùng.


- Côn ca, ngươi không biết đâu, cái tên này mỗi khi đêm xuống, liền sẽ sững sờ, có đôi khi nằm mơ đều kêu tên cô nương người ta, bệnh tương tư không nhẹ.
- Ngươi mới nằm mơ, ta nào có...
Đối với Nguyên Chẩn nói bậy, Phong Điền tức giận nói ra.
Dạ Côn cười nói:


- Lần này Tưởng Tử Diệc tới dự thi, vừa vặn hai người các ngươi có thể gặp mặt, nối lại tiền duyên.
- Vừa rồi ta nghe người khác nói, Tưởng Tử Diệc hiện tại là Kiếm Hoàng, Côn ca, có phải thật vậy hay không?


Nguyên Chẩn tò mò hỏi, nhớ hai năm trước, Phong Điền còn có thể thắng Tưởng Tử Diệc, nếu như bây giờ Tưởng Tử Diệc thật trở thành Kiếm Hoàng... Phong Điền liền có chút khó khăn.


Phong Điền nghe xong có chút ngốc trệ, dù sao thực lực kém nhau quá nhiều, mà hiện tại Phong Điền lẫn vào không được tốt lắm... trong nhà cũng... cho nên Phong Điền quyết định.


Dùng bản lãnh của mình, không đi nghĩ những thứ này, hiện tại chủ yếu là xông ra một phen chiến công, như thế mới có mặt mũi đi nói chuyện với người khác.
- Làm sao vậy?
Dạ Côn hỏi.
Phong Điền hướng phía Dạ Côn chắp tay nói ra:


- Côn ca, không cần đi gặp, hiện tại ta cũng không muốn nói vấn đề cá nhân.
- Phong Điền, gặp một lần mà thôi, cũng không bắt ngươi làm gì, đi đi... sợ cái gì.
Nguyên Chẩn im lặng, làm sao trở nên sợ như thế, ngươi là binh sĩ Thái Kinh đó.
- Côn ca, vẫn phải cám ơn hảo ý của ngươi.


Phong Điền vẫn kiên trì ý nghĩ của mình.
Dạ Côn cũng có thể minh hiểu được nghĩ của Phong Điền, nếu như thực lực Tưởng Tử Diệc thấp một chút, dù chỉ cao một cái cấp bậc, Phong Điền cũng sẽ thử, nhưng mà người ta đã là Kiếm Hoàng, Phong Điền cảm giác mình quá yếu.


- Đã ngươi quyết định, vậy liền thuận theo tự nhiên.
Đối với loại chuyện này, Dạ Côn không muốn cưỡng cầu, hai người bọn họ đều không muốn, cứng rắn xoa cũng không dễ.
Phong Điền lộ ra ánh mắt cảm kích, lấy tình huống bây giờ của mình, là thật không muốn gặp Tưởng Tử Diệc.


- Thật lâu không có trở lại Thái Kinh, chúng ta đi dạo đi... ngày mai ta phải đi xa nhà một chuyến.
Dạ Côn thấp giọng cười nói.
- Côn ca, ngươi muốn đi đâu.
Nguyên Chẩn tò mò hỏi.
- Thiên Khiếu.
- Xa như vậy.
Phong Điền hơi kinh hô một tiếng, thế mà rời khỏi Đông U.
Dạ Côn nhẹ gật đầu:


- Ừm, phải đi xử lý một chút chuyện, đón tẩu tẩu của các ngươi về.
- Côn ca, tẩu tẩu xảy ra chuyện?
Vẻ mặt Phong Điền cùng Nguyên Chẩn vô cùng nghi hoặc, xem ra mình không có ở Thái Kinh, bên này phát sinh rất nhiều chuyện.
- Cũng không có gì, chỉ là đi ra ngoài chơi, ta phải đi đón các nàng trở về.


- Như thế à, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì.
- Được rồi, không nói mấy chuyện này nữa, chúng ta ra ngoài, uống vài chén.
- Vậy liền nghe Côn ca an bài.
- Đi thôi.
Toàn bộ buổi chiều Dạ Côn đều cùng Nguyên Chẩn Phong Điền, thẳng đến trời tối mới rời đi.


Dạ gia chỉ có ba nam nhân, Đông Môn Mộng trong nhà chiếu cố hai đứa con dâu, thoạt nhìn đã sắp sinh rồi.
Tần ca cũng sắp làm cha.
Tiệc tối tổ chức ở Liễu Vọng Tháp trong hoàng cung.


Đây là tháp lâu cao nhất Thái Kinh, năm đó Trưởng Tôn Ngự tu kiến tháp lâu này, cũng là vì Tiết Khánh Nguyên có thể nhìn xuống toàn bộ Thái Kinh, nhìn Thái Kinh phồn hoa hưng thịnh.


Liễu Vọng Tháp quả thật có thể thỏa mãn tất cả những yêu cầu này, liền Côn ca xem xong, trong lòng cũng có một loại cảm giác khác thường.
Ngày ấy mình bị vứt bỏ, còn tưởng rằng đời này chỉ như vậy, không nghĩ tới hôm nay còn có thể ngồi ở chỗ này, thật đúng là thiên ý trêu người.


Tiệc tối, chỉ có ba vị quân chủ tới, chuyện này khiến ba vị quân chủ nhẹ nhàng thở ra, bằng không người Thánh Điện tới lần nữa, nói chuyện cũng không dám lớn tiếng náo động.


Mặc dù Dạ Côn ngồi ở trong đó, thế nhưng trong đầu đều là kế hoạch lần này, thế nào mới có thể khiến cho cha vợ thả người...
Phanh phanh phanh!!!


Trong lúc Dạ Côn trầm tư, bên ngoài vang lên tiếng pháo hoa chấn thiên, từng đoá từng đoá pháo hoa nở rộ trong đêm tối, vô cùng mỹ lệ, dù cho chỉ là một cái chớp mắt, nhưng cũng khiến cho người ta dư vị vô tận.
Lúc này Nghịch Thiên cảm thán nói ra:
- Thái Kinh phồn vinh thật là khiến cho ta mở rộng ánh mắt.


Dạ Tư Không khẽ cười nói:
- Nghịch Thiên quân chủ nói đùa, Hoàng Cực các ngươi cũng phi thường thịnh vượng.
- Nhưng so với Thái Kinh, còn kém hơn rất nhiều.
Nghịch thiên cảm thán một tiếng, Thái Kinh không hổ là Đông U đại quốc, trước kia không so được, hiện tại càng cao không với tới.


Dạ Côn chống đỡ cái cằm, nhìn pháo hoa bên ngoài, lâm vào trầm tư.