Mọi người nhìn đến trợn mắt hốc mồm, hình ảnh như thế, không có thực lực, ai dám lên diễn?
Đúng là quá đẹp! Những cao nhân này mời từ nơi nào, thực lực quá mạnh.
Hiện trường lập tức vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Mà lúc này hai quả đấm của Dạ Côn phả ra khói xanh, da đều rách... thật thê thảm.
Thầm nghĩ hai người kia thật là lợi hại... nếu như một chọi hai, chỉ sợ không thể dùng một quyền quật ngã.
Dạ Côn đang cảm khái, mà trong lòng Chu Hoài Nhân cùng Hoa Sa La lại rất khϊế͙p͙ sợ.
Thực lực của mình như thế nào mình hiểu rất rõ, mà thực lực của Dạ Côn lại không rõ ràng, hắn có thể dễ dàng ngăn cản chiêu thức của mình, chứng minh thực lực của hắn vô cùng dũng mãnh.
- Hiện tại ta rốt cuộc biết, vì sao Chu Tuấn lại rơi vào trong tay ngươi, y thua không oan.
Hai tay Chu Hoài Nhân tiếp tục cắm vào trong tay áo, không tiếp tục đánh.
Trong lòng Chu Tuấn rất loạn, tên đầu trọc này quá biến thái, trước kia còn tưởng rằng chỉ là truyền thuyết, không thể tin.
Nguyên lai truyền thuyết là thật.
Dạ Côn không biết bay chậm rãi rơi xuống lôi đài, từ tốn nói:
- Các ngươi tranh chấp tình cảm, có thể tìm địa phương khác đánh, nhưng không được đánh ở chỗ này, bằng không đừng trách ta không nể mặt mũi.
Lời này Dạ Côn là nói cho Hoa Sa La nghe, Thái Kinh có Côn ca che chở, các ngươi không được động!
- Ta cho ngươi mặt mũi này.
Chu Hoài Nhân từ tốn nói, nguyên bản muốn đánh cùng Hoa Sa La, mà Hoa Sa La quả thực cũng muốn đánh.
Hoa Sa La nhìn Chu Hoài Nhân thật sâu, thấp giọng nói ra:
- Món nợ này ta nhớ kỹ! Chuẩn bị kỹ càng nghênh đón ta trả thù đi!
Hoa Sa La nói xong câu đó, bóng hình xinh đẹp liền tan biến ở trên võ đài, không định tiếp tục lưu lại.
Kỳ thật Chu Hoài Nhân còn muốn hỏi một chút, ngươi là người thế lực nào, dù sao câu nói vừa rồi của Hoa Sa La, chứng minh nàng không phải người Thiên Cung.
Nếu như không phải người của Thiên Cung, Hoa Sa La làm thế nào có thể đột phá vượt kiếp Kiếm Tôn, xem ra hẳn cũng là một phương phi thường cường đại.
- Thiên Cung các ngươi đắc tội không ít người.
Dạ Côn từ tốn nói.
Chu Hoài Nhân lấy lại tinh thần, hướng phía Dạ Côn cười nói:
- Thiên Cung cây to đón gió lớn, đây là chuyện rất bình thường, nhưng Thiên Cung nhiều năm như vậy vẫn sừng sững không ngã, cũng có nguyên nhân, sẽ không bởi vì đắc tội một hai người mà chán nản.
- Ha ha, khẩu khí thật lớn.
Dạ Côn cười lạnh một tiếng, nếu như biết Thiên Cung ở chỗ nào, chỉ sợ đã sớm giết qua.
- Dạ Côn, dùng thực lực của ngươi, ngươi có vốn liếng để cuồng, Thiên Cung cần cường giả như vậy, có hứng thú không?
Đám Điện Chủ thầm mắng không biết xấu hổ, vào lúc này còn muốn đào chân tường.
Chỉ sợ đây không phải đào chân tường, đây là nói móc đi.
- Vậy Thiên Cung các ngươi phải có bản lãnh chiêu ta mới được.
Dạ Côn thấp giọng nói ra.
Chu Hoài Nhân khẽ thở dài một tiếng, lạnh nhạt nói ra:
- Kỳ thật mọi chuyện đều là bọn tiểu bối làm, làm trưởng bối... lúc này vẫn phải tới chùi đít.
Nói đến đây, Chu Hoài Nhân nhìn thoáng qua Chu Tuấn, Chu Tuấn lập tức né tránh.
- Ngươi đã trừng trị Chu Tuấn, đối với những người đã chết kia, bản thân ta cảm nhận thấy tiếc hận, thế nhưng người chết không thể sống lại, còn sống phải sống thật tốt.
- Ngươi là đang uy hϊế͙p͙ ta?
Ánh mắt Dạ Côn hơi hơi ngưng tụ.
- Không, ta là đang tiêu trừ khúc mắc trong lòng ngươi, dù sao ta là thành tâm hy vọng ngươi gia nhập Thiên Cung, trở thành người trên người.
Chu Hoài Nhân nguyên bản cũng không muốn, nhưng nhìn thấy thực lực của Dạ Côn, liền có ý khác.
Mà lúc này Dạ Côn cũng đang suy nghĩ, có nên đến Thiên Cung khuấy long trời lở đất hay không, thế nhưng...
Thật đến lúc kia, mình có hạ thủ được với cha mẹ ruột hay không?
Dạ Côn không giết chết Chu Tuấn, chẳng qua là phế đi tay chân, đó cũng là bởi vì trong lòng chưa qua được cửa ải kia, thân dù sao cũng là thân, thật muốn hạ sát thủ, Dạ Côn không hạ thủ được.
Nếu quả thật hạ sát thủ, Dạ Minh cùng Đông Môn Mộng sẽ cảm thấy Dạ Côn thay đổi, không còn giống như lúc trước.
Ở trong lòng Dạ Minh cùng Đông Môn Mộng, cũng không muốn Dạ Côn biến thành loại nam nhân ngay cả thân sinh đều giết kia, mặc dù thân sinh là người tội ác tày trời.
Trong nội tâm, Dạ Côn vẫn muốn đi gặp cha mẹ ruột của mình, bọn họ đến cùng là loại người gì, tại sao có thể nhẫn tâm vứt bỏ một hài tử vừa mới ra đời.
Như thế cũng khiến cho một ít khúc mắc trong lòng mình tan biến.
Cơ hội đang bày ra ở trước mặt mình, đường đường chính chính đánh vào trong nội bộ Thiên Cung, có lẽ Chu Tuấn không hạ sát thủ được, thế nhưng khiến y trở nên nghèo túng, Dạ Côn vẫn có thể nhẫn tâm làm được.
Tên thân đệ đệ này làm đủ trò xấu, đến lúc đó tự có thiên phạt.
Vẫn là câu nói kia.
Thiên hàng chính nghĩa.
- Người trên người, ngươi cảm thấy ta cần sao?
Dạ Côn từ tốn nói, hiện tại trực tiếp đáp ứng, bọn họ nhất định sẽ sinh nghi.
Chu Hoài Nhân thở dài một hơi:
- Dùng thực lực của ngươi, hiện tại đã là người trên người, tại Thiên Cung cũng thuộc về cấp bậc cao thủ, nhưng ta vẫn hy vọng ngươi có thể cân nhắc.
Lời mới vừa dứt âm, một đạo Linh Phù xuất hiện ở trước mắt Dạ Côn:
- Nếu như suy nghĩ kỹ càng, đốt tấm Linh Phù này, tự nhiên sẽ có người dẫn ngươi tới Thiên Cung.
Linh Phù chậm rãi rơi trên mặt đất, Dạ Côn dĩ nhiên sẽ không đi nhặt, chờ lúc nữa lén lút nhặt là được.
Đương nhiên, cũng phải nhìn Nguyên Chẩn cùng Phong Điền thế nào, nếu bọn họ thật xảy ra chuyện gì, vậy chuyện này liền không xong.
Lúc này, Cát Phi rốt cuộc dẫn người đến đây.
Dạ Côn lập tức nhìn sang, quả thật là Nguyên Chẩn cùng Phong Điền.
Hai người hoàn hảo vô khuyết, không đứt tay cũng không đứt chân.
- Côn ca!
- Côn ca!
- Chúng ta làm ngươi mất mặt...
Nguyên Chẩn cùng Phong Điền rất giận... hiện tại biến thành con tin của người khác, nhất định làm rối loạn kế hoạch của Côn ca, sớm biết có thể như vậy liền không trở lại... chỉ là đã lâu không gặp Côn ca, rất nhớ.
Người ở chỗ này, thế mà còn có người nhận ra Nguyên Chẩn cùng Phong Điền.
- Hai người kia ta gặp qua, năm đó ở An Khang châu, bọn họ cũng biểu diễn qua, hình như là vào vai quét rác.
- Huynh đệ trâu bò... vậy cũng có thể nhớ được...
- An Khang châu nơi đó quan viên đều được mời đi tham gia, ta cũng là nhờ phúc của phụ thân ta.
- Không nghĩ tới lão diễn viên đều đã vận dụng, Côn ca thật là dụng tâm lương khổ a.
Dạ Côn thấy hai người không có việc gì, xem như bỏ được tảng đá trong lòng, tên Cát Phi này quả nhiên là dọa người, y cũng không dám thật làm loạn.
- Người không có việc gì là được.
Dạ Côn hướng phía hai người an ủi cười nói, đã lâu không gặp, cảm giác bọn họ thành thục hơn rất nhiều, râu đều dài...
Ài, hiện tại Côn ca ngay cả râu cũng không mọc ra nổi...
- Thả.
Chu Hoài Nhân từ tốn nói.
- Tam lão gia...
- Ta tin tưởng vị Dạ Côn tiểu huynh đệ này.
Chu Hoài Nhân khẽ cười nói.
Cát Phi nhìn Dạ Côn thật sâu, cảm giác người này không tin được.
Nhưng Chu Hoài Nhân đã lên tiếng, Cát Phi cũng không có cách, trực tiếp thả Nguyên Chẩn cùng Phong Điền ra.
Dạ Côn cũng không có nghĩ đến Chu Hoài Nhân hào phóng như thế, còn tưởng rằng sẽ đùa nghịch tâm cơ.
- Đại ca.
Dạ Tần đứng ở phía sau nhắc nhở.