Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 753: Côn Ca Hiển Uy

Chu Hoài Nhân nghe xong cũng không có tức giận, thậm chí còn mang theo bất đắc dĩ nói ra:
- Nguyên bản tưởng rằng chúng ta sẽ còn lại một chút hồi ức mỹ hảo, đáng tiếc hiện tại một chút hồi ức kia cũng sắp biến thành bọt nước.


Mọi người nghe thấy lời này, rất muốn cho y một bạt tay, có người không biết xấu hổ như vậy sao... da mặt Hổ Điêu đều không dày bằng ngươi!
Hổ Điêu: Ta con mẹ nó đến cùng đã làm sai chuyện gì...
- Giữa ta và ngươi, chỉ còn lại hận!


- Hận càng sâu, chứng tỏ năm đó nàng yêu ta sâu đậm đến cỡ nào, Chu mỗ hổ thẹn.
Mọi người:......
Thượng Hiên lúc này nhìn Dạ Minh nói ra:
- Thông gia, hôm nay ta thật được mở rộng tầm mắt, cái gì gọi là chân chính không biết xấu hổ, ngươi so với y, căn bản không tính là gì.


Dạ Minh cảm thán một tiếng:
- Uổng ta tự xưng chết không biết xấu hổ, thế nhưng ở trước mặt của y, ta vẫn chỉ là tôm tép.
Đông Môn Mộng hừ một tiếng:
- Nam nhân.
Mọi người ở đây mắng chửi Chu Hoài Nhân không biết xấu hổ, hồng quang ngưng tụ ở bên cạnh Hoa Sa La đột nhiên bắn ra.


Sáu đạo hồng mang chiếu sáng cả bầu trời, một mảnh huyết sắc bao trùm Thái Kinh, người bên ngoài võ đài cũng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy dị tượng như thế cũng nghi hoặc không thôi, đây rốt cuộc là tốt... hay là xấu đây.


Trong mắt Chu Hoài Nhân xuất hiện sáu cái hồng mang hủy thiên diệt địa, đối mặt với cường giả phía trên Kiếm Tôn, Chu Hoài Nhân cũng không dám khinh thường.
Hai tay cắm vào trong tay áo rốt cục vươn ra, lòng bàn tay thẳng hướng hồng mang, nhẹ giọng hô:
- Thái Sơ Thiên Đạo!


Chỉ thấy một cỗ bạch quang từ trong lòng bàn tay Chu Hoài Nhân bắn ra, mang theo uy áp kinh người, toàn bộ thiên địa phảng phất sắp bị chấn vỡ.
Một trắng một đỏ, nếu hai thứ này đụng vào nhau.


Kết giới võ đài khẳng định sẽ nổ tung, người bình thường ở đây không ai có thể sống, thậm chí toàn bộ Thái Kinh cũng sẽ không còn.
Dạ Côn sầm mặt lại, hai người các ngươi, muốn đánh liền ra ngoài đánh, đừng khiến Thái Kinh chôn cùng các ngươi.


Chỉ thấy Dạ Côn nhảy lên trời, thế mà xuất hiện ở giữa hai đại chiêu.
Phần can đảm này khiến mọi người trợn mắt hốc mồm, vở kịch này thật quá hay rồi, cảm giác giống như thật vậy.


Chu Tuấn thấy Dạ Côn thế mà chạy ra giữa ngăn cản, khóe miệng không khỏi lộ ra đường cong, trong lòng chê cười Dạ Côn, ngươi hoàn toàn không biết gì về thực lực của tam thúc ta cả.
Ngươi cũng không biết thực lục Thiên Cung mạnh đến đâu, càng không biết phía trên Kiếm Tôn mạnh đến cỡ nào.


Người tự đại, thường chết nhanh nhất.
Chu Hoài Nhân thấy Dạ Côn như thế, trong lòng sững sờ, tên đầu trọc này vì sao lại lao ra... thế mà dùng loại phương thức này tới ngăn cản chiêu thức của mình và nữ hoàng.
Đây không phải tìm chết thì là gì?


Lúc này Dạ Côn lần đầu tiên trong đời cảm nhận được hai cỗ lực lượng kinh khủng đột kích.
Lợi hai hơn Trưởng Tôn Ngự lần kia rất nhiều, thậm chí có thể sánh với Diệp Tử Tử lúc trước, mặc dù lúc trước Diệp Tử Tử cũng không có xuất toàn lực.


Đối mặt với lực lượng trước nay chưa từng có đột kích, Dạ Côn dĩ nhiên không dám khinh thường.
Hai tay bày ra, đạo lực Thiên Tôn dung hợp trong cơ thể điên cuồng vận chuyển, bộc phát ra khí thế doạ người.
Tình cảnh này lập tức trấn trụ tất cả mọi người.


Côn ca lần nữa ở trước mặt tất cả mọi người tú một đợt thực lực, nhưng mà lần này còn mạnh hơn cả lần trước.
Lần trước Dạ Côn một kích hủy đi đạo lực Kiếm Đế, mọi người suy đoán Dạ Côn đã đạt đến cảnh giới Kiếm Tôn.


Thế nhưng hiện tại là hai đại kiếm tôn dùng ra sát chiêu, Côn ca cưỡng ép ngăn cản, dùng lực lượng một người ngăn cản hai người.
Chỉ thấy một trắng một đỏ hung hăng đụng vào bàn tay Dạ Côn, bộc phát ra khí tức nóng bỏng.


Lúc này Dạ Côn cảm nhận được lực lượng xâm nhập, cả người trở nên dữ tợn, gân xanh nổi lên, cơ bắp trên thân thể đều chợt tăng mấy phần.
Dạ Côn vẫn muốn biết hạn mức cao nhất của mình là bao nhiêu, dù sao một mực không có đối thủ tốt.


Mà lần này, Dạ Côn rất rõ ràng cảm nhận được, cánh tay của mình có chút khác thường!
Không sai!
Có chút đau đớn!
Nếu Chu Hoài Nhân biết suy nghĩ trong lòng Dạ Côn, khẳng định sẽ không có cách nào bình tĩnh.
Có hơi đau?


Sát chiêu của hai đại kiếm tôn, ngươi dùng thân thể đi ngăn, hơn nữa chỉ cảm thấy hơi đau?! Ta đã rất không biết xấu hổ, không ngờ tên đầu trọc này càng không biết xấu hổ hơn!
- Chuyện này sao có thể?!


Tử Thanh thấy Dạ Côn thế mà chặn được, hơn nữa còn không có chuyện gì, nhịn không được kinh hô một tiếng.
Huyền Trạch bên cạnh cũng có chút vui mừng, vui vì năm đó lý tính rút lui, nguyên bản lợi hại không phải Đông Môn gia tam đoạn, mà là tên Dạ Côn không có xuất hiện này.


Ngô Trì làm lão sư của Dạ Côn, lúc này thấy học sinh của mình hiển lộ tài năng, rất là nở mày nở mặt, nhưng cùng lúc trong lòng cũng đang suy nghĩ... làm lão sư... thực lực của mình hình như yếu phát nổ, Dạ Côn tới làm lão sư của mình còn được.


Thượng Hiên thấy Dạ Côn như thế, nhịn không được nhẹ gật đầu:
- Thông gia, các ngươi có một đứa con trai tốt.
Dạ Minh đã thoát ly Đông Môn Mộng ôm ấp, bằng không bị ôm như thế, có chút xấu hổ a.
- Thông gia, ngươi cũng có một đứa con rể tốt a.


Đông Môn Mộng nhìn Dạ Côn cách đó không xa, ánh mắt mang theo lo lắng, còn có kiêu ngạo... Dạ Côn cùng Dạ Tần, chính là kiêu ngạo đời này của nàng.
Dạ Tần nhìn đại ca trên không, lộ ra nụ cười... biết ngay thực lực đại ca không phải Kiếm Tôn, quả là thế...


Trong lòng Dạ Tư Niên rất khó chịu, tai sao Dạ Côn lại mạnh như vậy?!
Hai cường giả đối chiến, hắn đều có thể cưỡng ép chặn lại! Đây còn là người sao...
Trong lòng Dạ Tư Niên thở dài, đời này muốn vặn ngã Dạ gia huynh đệ, xem ra là vô vọng... sau này vẫn nên thành thật làm Thái Tử đi.


Cái cằm của Chu Tuấn cùng Mộ Dung Khang đều sắp rớt xuống đất.
Tên Dạ Côn này còn là người sao?!
Chu Tuấn còn là lần đầu tiên nhìn thấy, một người chỉ cần dựa vào thân thể liền có thể ngăn cản đại chiêu của tồn thại phía trên Kiếm Tôn.
Quá mạnh!
Tên đầu trọc này quá mạnh!


Nếu như Côn ca xuất ra trang bị, sợ rằng sẽ càng dễ dàng hơn...
Thế nhưng Dạ Côn cũng không muốn để cho người khác biết, mình là Ngân Sắc Nam Nhân.


Bởi vì Ngân Sắc Nam Nhân mang hình tượng công chính, nếu mọi người biết Ngân Sắc Nam Nhân chính là Côn ca, chuyện Trưởng Tôn Ngự năm đó, sẽ bị nói thành Dạ gia cố ý mưu đồ bí mật.


Hiện tại Dạ gia vừa mới đạt được dân tâm, không thể hủy... chờ Dạ gia căn cơ thâm hậu, lại lộ ra thân phận, khi đó sẽ không có ai phản đối... cũng không có ai dám nói gì.


Ba tên Hoàng Đế nhìn Dạ Côn lợi hại như thế, trong lòng lần nữa không dám làm loạn, cho dù biến thành nước phụ thuộc, cũng không dám chống lại.
Tên Dạ Côn này, thật quá biến thái!
Lúc này phân tích sư đột nhiên kinh ngạc nói:
- Mau nhìn Côn ca! Thế mà đang hấp thu hai cỗ đạo lực!


Hai cỗ lực lượng đúng là đang yếu bớt, mà thân thể Dạ Côn thế mà trở nên lập loè phát sáng, đỏ trắng tương giao.
Tất cả lực lượng toàn bộ hút vào trong cánh tay, sau đó hai quả đấm trùng thiên! Âm u nói ra:
- Thái Kinh không phải nơi các ngươi có thể làm càn!
Ầm ầm!!!


Hai quyền đầu mang theo lực lượng khác biệt, xuyên phá thương khung.