Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 712: Óc Hổ Điêu

Chỉ thấy trong ba người, một người trung niên nam nhân đi ra một bước cười nói:
- Dạ chủ soái, ta là Danh Ảnh.
Dạ Tần nhẹ gật đầu, tướng mạo Danh Ảnh thường thường, cũng nhìn không ra có uy nghiêm của Hoàng Đế.


Đó cũng là ở trước mặt Dạ Tần, nếu như biến thành người khác đến thử xem, khẳng định không có dễ nói chuyện như vậy.
- Ai là Quang Minh Vô Thượng Nhật.
Dạ Tần hỏi lần nữa.
Một người đàn ông trung niên bên trái cười nói:
- Dạ chủ soái, ta là Vô Thượng Nhật.


Dạ Tần nhìn Vô Thượng Nhật, tướng mạo cũng khá thanh tú, không có bất kỳ đánh giá nào.
- Ai là Hoàng Cực Nghịch Thiên?
Một vị nam tử bên phải đi ra cười khẽ:
- Dạ chủ soái, ta là Nghịch Thiên.


Dạ Tần quan sát vị Hoàng Đế này một chút, dù sao ở trong tất cả Hoàng Đế, cũng chỉ có tên của y là vô cùng đặc biệt.
Nghịch Thiên.
Thật không biết tại sao ngươi phải Nghịch Thiên, nếu nghịch thiên... vậy ngay cả ta cũng cùng một chỗ nghịch, liền có cớ tiến đánh.


Dù sao cũng là ba vị Hoàng Đế, mình cũng đại biểu cho Dạ gia cùng Thái Kinh, nên có cấp bậc lễ nghĩa vẫn phải có.
Dạ Tần nhảy xuống ngựa, hướng phía ba vị Hoàng Đế chắp tay:
- Gặp qua ba vị Hoàng Đế.


Ba tên Hoàng Đế thấy Dạ Tần khiêm tốn như thế, đều sửng sốt một chút, sau đó vội vàng đỡ:
- Dạ chủ soái không cần đa lễ.
Vốn chính là tới nịnh bợ Dạ Tần, lại để Dạ Tần hành lễ, này không phải sẽ đau đầu sao.
- Nêm làm, đây là quy củ.
Dạ Tần từ tốn nói.


Ba người hôm nay gặp được Dạ Tần, phát hiện Dạ Tần cũng không giống như trong truyền thuyết, vẫn rất có cấp bậc lễ nghĩa, xem ra bị truyền ngôn đều là lừa gạt.


Bất quá Hoàng Đế chung quy là Hoàng Đế, hiện tại Dạ Tần tỏ thái độ này, đó là một loại phong phạm, nếu sau này thật sự giết tới, chắc chắn sẽ không mập mờ.
Nhưng mà người nào có có thể ngăn cản Dạ Tần đây?


Còn có đại ca của y... Dạ Côn... sát thủ Hoàng Đế, thật lo lắng lần này tới sẽ bị trực tiếp thủ tiêu.
- Ba vị, mời theo ta vào thành, Thánh Nhân đang đợi ở trong cung.
- Làm phiền Dạ chủ soái.
Ba vị Hoàng Đế khẽ cười nói.


Nhưng mà tướng sĩ sau lưng bọn họ, nhìn Hoàng Đế của mình tầm thường như thế, trong lòng cũng không có trách, Dạ Tần này, quả thật khiến cho người ta tê cả da đầu, Hoàng Đế làm như vậy, cũng là muốn bảo toàn người của bổn quốc.


Ba vị Hoàng Đế lần nữa lên xe ngựa, Dạ Tần ở phía trước dẫn đường.
Đi vào Thái Kinh, người hai bên đường Thái Kinh cũng đang nhiệt liệt hoan nghênh, có phong phạm đại quốc.
Mà Dạ Côn ở trong đám người, phòng ngừa biến cố phát sinh.


Nhưng mà trên đường đi, cũng không hề xuất hiện bất kỳ nguy hiểm nào, ba vị Hoàng Đế trực tiếp tiến nhập hoàng cung.
Dạ Tần cũng không có đi theo vào, đưa đến hoàng cung, đã xem như hoàn thành nhiệm vụ.
Thấy đại ca đứng ở bên cạnh, Dạ Tần đi tới hỏi:
- Đại ca, có phát hiện gì không?


Dạ Côn lắc đầu:
- Không có, Thiên La Viện bên kia cũng không có động tĩnh, Thương Minh một mực ở trong phòng.
- Đại ca, Thương Minh không ra ngoài, chỉ sợ trong phòng của y có mật đạo.
- Đúng vậy, mặc dù Hoàng Đế đều tiến vào hoàng cung, thế nhưng chỗ ở của bọn họ vẫn tại Thỉnh Nhạc Phường.


- Đại ca yên tâm, đến lúc đó sẽ để cho Dạ gia quân vây quanh, đệ cũng sẽ đích thân cảnh giới.
Dạ Tần trầm giọng nói ra.
Dạ Côn thở dài một cái:


- Đệ đệ, trở về bồi các nàng thật tốt, để đại ca tới là được rồi, các nàng cũng sắp sinh, đừng giống như đại ca, tẩu tẩu ngươi sinh con, đại ca đều không ở bên cạnh.
- Không có chuyện gì đâu đại ca, ngươi cũng có chuyện phải xử lý, ta đã nói với các nàng rồi.


- Tử Yên cũng đã nói?
Dạ Côn tò mò hỏi.
Dạ Tần dừng một chút, cười nói:
- Đại ca, ta đi Thỉnh Nhạc Phường an bài trước.
Nói xong Dạ Tần liền rời đi.
Dạ Côn bất đắc dĩ, xem ra đệ đệ vẫn còn chưa hết giận.


Nếu như lần này Thương Minh đắc thủ, chỉ sợ khoảng cách giữa đệ đệ cùng Tử Yên, sẽ càng ngày càng lớn.


Tam quốc Hoàng Đế toàn bộ tới Thái Kinh, chuyện này khiến người Thái Kinh cảm thấy rất có mặt mũi, đối với Dạ gia cũng tán đồng không thôi, dù sao Trưởng Tôn Ngự không làm được, Dạ gia lại làm được, mà Tiết Khánh Nguyên lần này, cũng muốn hiện ra thực lực của Thái Kinh.


Ba tên Hoàng Đế đương nhiên biết, đến lúc đó sẽ chỉ làm dáng một chút, cho Thái Kinh một lần mặt mũi, dĩ nhiên sẽ không muốn cầm đệ nhất, đắc tội Thái Kinh cũng không có quả ngon để ăn.
Đắc tội Dạ Tần càng không có đường sống.


Người biết chuyện đều biết đây là làm dáng, cho người Thái Kinh xem, mà người Thái Kinh rất hy vọng thấy Thái Kinh mạnh mẽ, Dạ Tư Không liền thỏa mãn nguyện vọng của bọn họ.
Dạ Côn đi trên đường, nghe người xung quanh tán dương Thánh Nhân như thế nào, nếu như Tiết Khánh Nguyên xảy ra bất trắc, vậy thì...


Hiện tại tam quốc Hoàng Đế đã tới, tin chắc qua không bao lâu, người Thánh Điện cũng sẽ tới.
Không biết Đông U Điện Chủ có tới hay không.
- Dạ huynh.
Trong lúc Dạ Côn đang mê mang, chợt nghe có người gọi mình, nhìn lại, chính là Sảng ca...
- Đông Phương Sảng.
Dạ Côn chào hỏi một tiếng.


- Côn ca, định đi nơi nào?
Đông Phương Sảng tò mò hỏi.
- Đi dạo mà thôi.
- Trời đã sắp vào trưa, hay là cùng ta ăn một bữa đi, ta mời?
Đông Phương Sảng không buông tha bất kỳ cơ hội nào, gặp Côn ca liền muốn mời khách.


Dạ Côn nghĩ đến, lần trước đã cự tuyệt, hiện tại lại cự tuyệt... tựa hồ quá không nể mặt mũi.
Dù sao Đông Phương gia tại Thái Kinh cũng từng có cống hiến.
- Cũng được.


Dạ Côn khẽ cười nói, có lẽ mình phải cùng người đồng lứa tâm sự, như thế tâm tình mới có thể hơi trầm tĩnh lại.
Nhìn Đông Phương Sảng một chút, còn lớn hơn mình hai tuổi, thế nhưng lại rất nhàn nhã, không cần phải suy nghĩ phiền não.


Côn ca rất muốn trải qua cuộc sống như vậy, mỗi ngày ôm thê tử đi ngủ, sau đó trêu chọc nữ nhi, nhìn nữ nhi trưởng thành.
Nhưng lại có nhiều người muốn chết như vậy, Côn ca rất sốt ruột.
- Côn ca, không ngại có thêm người chứ.
Đông Phương Sảng cười nhẹ nói.
- Ai?


- Chính là hai người lần trước giới thiệu cho Côn ca, có nhớ không?
Đông Phương Sảng nói chính là Chu Tuấn cùng Mộ Dung Khang.
Dạ Côn nghi hoặc hỏi:
- Ai cơ?
- Côn ca không nhớ à, có muốn đi nhận thức một chút hay không?
- Nếu các ngươi đã có hẹn, vậy ta không đi thì hơn.
Dạ Côn nhẹ nói ra.


- Không sao không sao, bọn họ đều muốn làm quen với ngươi một chút.
Dạ Côn đột nhiên nghĩ tới:
- Có phải là tên rất mập kia không?
- Côn ca nói là Chu Tuấn đi, ây... chính là hắn.
Nhớ tới Chu Tuấn, Dạ Côn cảm giác có chút kỳ diệu:
- Được rồi, đi nhận thức một chút.
- Côn ca, mời.


Đông Phương Sảng cũng rất vui vẻ, cuối cùng mời được Côn ca, lại có thể đi khoác lác.
Hiện tại bên trong giới thiếu gia ăn chơi ở Thái Kinh, ai có thể mời được huynh đệ Dạ gia, vậy liền chính là đại ca.
Đông Phương Sảng có thể làm hoàn khố đại ca.


Tửu quán Thái Hòa, đây cũng là tửu quán tương đối nổi danh ở Thái Kinh, Dạ Côn rất ít khi ra ngoài ăn cơm, cho nên không quá quen thuộc.
Thế nhưng đi vào xem xét, trang hoàng không tệ, rất là cấp cao.
- Côn ca, óc Hổ Điêu của tiệm này rất ngon miệng, lúc nữa nhất định phải nếm thử.


Hổ Điêu: Ta trêu chọc các ngươi sao, ngay cả não của lão tử cũng muốn ăn!!!