- Đại ca, cho dù lấy cớ, hiện tại triển khai tìm kiếm, sẽ khiến cho lòng người bàng hoàng, dù gì Tiết Khánh Nguyên cũng sắp đến, không thể loạn dân tâm được.
Dạ Tần lo lắng nói ra.
Ài!
Dạ Côn thở dài ngồi xuống, lúc trước hẳn đã dọn dẹp sạch sẽ, vì sao lại còn cơ chứ, đến cùng từ đâu xuất hiện.
- Nếu như thi nhân xuất hiện ở trong Tiết Khánh Nguyên, chỉ sợ sẽ đại loạn, chuyện này nên nói cho gia gia nghe.
Dạ Côn đứng dậy nói ra, cảm giác lần này dứt khoát hủy bỏ Tiết Khánh Nguyên, nhưng chuyện này là không thể nào, thật hủy bỏ, Dạ gia liền sẽ mất đi uy vọng.
- Đại ca, ta đi cùng ngươi, nhìn xem gia gia có chủ ý gì không.
- Ừm.
Hai huynh đệ nói xong liền chạy đến hoàng cung, chuyện thi nhân, chỉ sợ còn quan trọng hơn cả chuyện của Thương Minh.
Thương Minh làm hại chẳng qua là Dạ gia, thi nhân lại có thể nguy hại đến toàn bộ Thái Kinh, thậm chí toàn bộ Đông U hoặc là Huyền Nguyệt đại lục.
Thời gian này, đương nhiên phải đến ngự thư phòng tìm gia gia.
- Cái gì?! Còn có thi nhân giấu ở Thái Kinh?
Dạ Tư Không nghe tin tức này xong, cả người đều không bình tĩnh.
Dạ Côn nhẹ gật đầu:
- Gia gia, là thật.
- Làm sao con biết? Lần trước không phải nói đã thanh trừ rồi sao?
Dạ Tư Không khó có thể tin hỏi, tin tức này chỉ sợ là tin tức xấu nhất.
Dạ Côn cảm thấy vẫn phải giữ bí mật thay cha vợ, thấp giọng nói ra:
- Gia gia, ta có một loại phương pháp có thể xác định, chắc chắn Thái Kinh có thi nhân, thế nhưng lần trước đúng là đã thanh trừ hết, lần này xuất hiện... ta cũng rất khϊế͙p͙ sợ.
- Gia gia, hiện tại có cần lục soát toàn thành hay không?
Dạ Tần hỏi.
- Không được.
Dạ Tư Không nói vô cùng quả quyết.
- Gia gia, ta cảm thấy Thương Minh có tình nghi rất lớn, có thể là y khống chế thi nhân hay không?
Dạ Côn âm u nói ra.
Dạ Tần nhíu chặt lông mày:
- Gia gia, con cảm thấy nên giết Thương Minh, mặc kệ thi nhân có liên quan gì đến y hay không.
- Chuyện thi nhân, chỉ ba người chúng ta biết, không được lộ ra cho người khác, biết không?
Dạ Côn cùng Dạ Tần nhẹ gật đầu, chuyện này càng ít người biết càng tốt.
- Hơn mười ngày sau chư Đế sẽ đến Thái Kinh, không thể để cho bọn họ xảy ra chuyện được, chờ Tiết Khánh Nguyên qua rồi nói.
- Gia gia, chỉ sợ thi nhân kia sẽ xuất hiện vào Tiết Khánh Nguyên, như vậy sẽ rất phiền toái.
- Đúng vậy đó gia gia, bắt Thương Minh lại, con có biện pháp khiến cho y mở miệng.
Dạ Tần lạnh giọng nói ra.
Dạ Tư Không thở dài một tiếng:
- Không phải lúc.
- Phải chờ tới khi nào?
Dạ Côn nghi hoặc hỏi.
- Chờ đến khi người phía sau Thương Minh xuất hiện.
Nghe thấy lời gia gia nói, Dạ Côn trầm mặc, so với Thương Minh, hắn quả thật càng muốn biết người đứng phía sau Thương Minh là ai.
- Dạ Côn, chuyện thi nhân giao cho con, Dạ Tần, an nguy chư Đế giao cho con, giữ vững tinh thần, có chuyện gì chờ qua Tiết Khánh Nguyên rồi nói.
Dạ Côn cùng Dạ Tần chỉ có thể nhẹ gật đầu, lập tức rời khỏi ngự thư phòng.
Dạ Tư Không muốn để Dạ Tư Niên đi dò thám Thương Minh, thế nhưng sợ Dạ Tư Niên bại lộ, Thương Minh cũng không phải dễ lừa như vậy, nói sai một câu, liền biết ngươi có vấn đề.
- Đại ca, làm sao bây giờ.
- Còn có thể làm sao, không có biện pháp, Thương Minh không thể động, còn dựa vào y dẫn xuất người khác.
- Ài...
- Ài...
Hai huynh đệ cùng nhau thở dài.
Tiết Khánh Nguyên là một ngày rất đặc biệt, toàn bộ Thái Kinh đều chìm vào hải dương màu đỏ, mà vào hôm nay...
Tam Đế Đông U sẽ đến!
Trong hơn mười ngày ngày, Dạ Côn không tìm được một chút manh mối nào, mà cha vợ cũng không cảm giác được khí tức của thi nhân, mẹ vợ thì đóng cửa không ra, tựa hồ đang trốn tránh Thượng Hiên.
Mà Thượng Hiên lại thúc giục Dạ Côn nghĩ biện pháp, Côn ca thật là khó, có rất nhiều chuyện cần phải xử lý, thậm chí còn phải giúp cha mẹ vợ hàn gắn lại tình cảm
Mà trong hơn mười ngày này, hết thảy đều bình yên vô sự, thế nhưng Dạ Côn cảm giác, đây là một loại yên tĩnh trước cơn giông.
Thực sự không được, đến lúc đó liền dùng vũ lực trấn áp.
Lần này nghênh đón cũng không là Dạ Tư Không, cũng không phải Thái Tử Dạ Tư Niên.
Mà là Dạ Tần dẫn đầu nghênh đón tam quốc Hoàng Đế.
Cũng chỉ có để Dạ Tần tới đón tiếp, mới có lực uy hϊế͙p͙, những người khác không có... kỳ thật Côn ca cũng được.
Nhưng đây chẳng qua là thực lực chấn nhϊế͙p͙ cá nhân, mà Tần ca, không đơn thuần là thực lực cá nhân, không sợ Thiên Lôi, ai có thể làm được.
Dạ Côn không có tham dự nghênh đón, mà là ở trong thành điều tra thi nhân, chủ yếu vẫn là dùng thi điệp cha vợ cho, mỗi ngày đều vòng một vòng Thái Kinh.
Ngoài thành, Dạ Tần dẫn ngàn người Dạ gia quân nghênh đón.
Ngồi trên lưng ngựa, mặc khôi giáp màu đen, Dạ Tần tương đối suất khí.
Mà Dạ gia quân sau lưng nhìn bóng lưng Dạ Tần, trong lòng cảm thán, khi đó Dạ Tần chẳng qua là thiếu gia theo quân, không nghĩ tới không đến hai năm, liền thành chủ soái, thật khiến người ta ngờ nổi.
Rất nhanh, Dạ Tần đã nhìn thấy hắc ảnh xuất hiện...
Không...
Là ba đạo bóng đen.
Quan đạo trên cơ bản đều chật ních.
Thấy tình huống như vậy, Dạ Tần không khỏi cười khẽ một tiếng, thế mà không ai nhường ai, ba tên Hoàng Đế này.
Quả thật giống như Dạ Tần nghĩ, tam quốc Hoàng Đế đồng thời đến, thế nhưng muốn trước sau là không có khả năng, cho nên liền cùng nhau đi đến.
Mặc dù quan đạo Thái Kinh rất rộng, nhưng đội ngũ khổng lồ như vậy, cho dù quan đạo có rộng đến mấy cũng sẽ cảm thấy hơi chật.
Mấy ngày nay Dạ Tần cũng biết một chút.
Tam quốc phân biệt là Thanh Vũ, Quang Minh, Hoàng Cực.
Hoàng Đế gọi là Danh Ảnh, Vô Thượng Nhật, Nghịch Thiên.
Chỉ biết có như thế, chuyện khác Dạ Tần cảm thấy không cần hiểu, dù sao sau này đều sẽ giết.
Ở trong lòng Tần ca, mục tiêu chính là thống nhất Huyền Nguyệt đại lục.
Dần dần, Dạ Tần thấy được cờ xí tam quốc, mà cờ xí Thái Kinh một ngày nào đó sẽ cắm ở trên ót các ngươi.
Binh sĩ tam quốc đi đầu, phía sau chính là cao thủ cấp bậc tướng quân, phía sau nữa chính là xe ngựa của Hoàng Đế.
Dạ Tần hơi hơi híp mắt, cưỡi ngựa đi qua, không nhanh không chậm.
Một người đối mặt với tam quốc, hiện tại Tần ca có thực lực này.
Tam quốc nhìn bên này có một người tới, liền cau mày, dồn dập báo cáo cho Hoàng Đế.
Nhưng vào đúng lúc này, Dạ Tần la lớn:
- Ta là Thái Kinh chủ soái Dạ Tần! Đến đây cung nghênh ba vị Hoàng Đế.
Ba tên Hoàng Đế đều nghe thấy âm thanh của Dạ Tần, trong lòng khó tránh khỏi chìm xuống.
Dạ Tần này, không phải dễ trêu.
Tâm ngoan thủ lạt chuyện đương nhiên, hoàng thất Ngũ Nhạc cùng Cổ U toàn bộ bị Dạ Tần tiêu diệt, đại ca y lại giết Hoàng Đế hai nước.
Thí Quân Giả!
Giết người!
Dạ gia huynh đệ thật quá kinh khủng.
Đúng là sát tinh vương quốc.
Ba tên Hoàng Đế tranh thủ thời gian xuống xe ngựa, mang theo mỉm cười đi đến.
Lúc này thái độ của bọn họ đều phi thường thống nhất, hôm nay tới Thái Kinh, không phải là vì gặp Dạ Tư Không, mà chính là vì gặp...
Dạ Tần!
Cho nên Dạ Tư Không cũng hiểu rõ điểm này, trực tiếp sai Dạ Tần tới đón tiếp.
Dạ Tần kéo ngựa, từ trên cao nhìn xuống ba tên Hoàng Đế, phảng phất mình mới là vị Hoàng Đế kia.
- Các ngươi ai là Thanh Vũ Danh Ảnh?
Dạ Tần nhàn nhạt hỏi.