Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 690: Uống Một Trận.

Thê tử rốt cục có người bồi, bằng không mỗi ngày đều muốn tra tấn mình.
- Tần Tần, con cứ trở về như thế? Không thông tri gia gia sao?
Dạ Minh nghi hoặc hỏi, dù sao lần này nhi tử là công thần, cha đã lên tiếng, Dạ Tần trở về, bách quan nghênh đón, bao gồm cả mình...
Kết quả Dạ Tần thế mà lén trốn trở về.


Dạ Tần nhẹ gật đầu:
- Không có thông tri, không cần phải như vậy.
Dạ Tần đương nhiên biết, nhưng không muốn làm long trọng như vậy, có gia đình chúc mừng là đủ rồi.
Dạ Minh vỗ vỗ bả vai Dạ Tần:
- Ở bên ngoài khổ cực, không để cha mất mặt.
- Cha, con không để ngươi mất mặt.


Dạ Tần trầm giọng nói ra, từ nhỏ đến lớn đều muốn chứng minh bản thân, mình cũng có thể giống đại ca, cho các ngươi nở mày nở mặt.
- Đệ đệ, tốt, lợi hại.


Dạ Côn giơ ngón tay cái lên, cũng nghe nói chuyện của đệ đệ, dùng lực lượng một người liền phá Cổ U, chuyện như vậy, chỉ sợ đặt ở toàn bộ Đông U, thậm chí toàn bộ Huyền Nguyệt đại lục đều không có.


Mà đệ đệ hắn làm được, ngay cả Dạ Côn cũng hiếu kỳ, đệ đệ sao có thể không e ngại Thiên Lôi, chẳng lẽ đệ đệ căn bản không phải dùng đạo lực?
Cũng chỉ có loại thuyết pháp này.
- Côn Côn, đi mang rượu tới, nói mẫu thân con xào thêm mấy món, ba người chúng ta không say không về.


Dạ Minh rất vui vẻ, hai đứa con trai đều có tiền đồ, như vậy mình cũng có thể yên tâm rất nhiều.
- Có ngay, con sẽ đi nói với mẫu thân.
Dạ Côn biết cha muốn nghe đệ đệ kể chuyện, lập tức đi lấy rượu ngon, dù sao nghe chuyện phải có rượu ngon trợ hứng mới được.


Dạ Côn cầm rượu ngon lên, còn cầm củ lạc đến, ba người an vị ở trên ghế đá tán phét.
Trương Thiên Thiên đứng ở cách đó không xa cảm thán không thôi, hình ảnh này đã rất lâu không có nhìn thấy.
Hai thiếu gia đều đã lớn rồi, về sau đều là chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều.


- Đệ đệ, Thái Hoàng Thái Hậu kia thật đã chết rồi sao?
Dạ Côn tò mò hỏi.
Dạ Tần nhẹ gật đầu:
- Ừm, đã chết...


Trong lòng Dạ Côn cảm thán, kỳ thật Thái Hoàng Thái Hậu không phải rất xấu, chỉ là lợi dụng mình một chút, cuối cùng còn thả mình ra ngoài, đương nhiên... không thả mình cũng có thể ra ngoài.


Nguyên bản còn muốn giới thiệu Thái Hoàng Thái Hậu cho Đông Tứ, Đông Tứ là vạn năm đồng tử, mà Thái Hoàng Thái Hậu cũng có vạn tuế, hai người hẳn tính xứng đôi đi.
Đáng tiếc chết rồi.
Xem ra là liều mạng chống cự, cuối cùng bị đệ đệ giết đi.


- Tần Tần, con của con sắp xuất sinh, đừng sát lúc quá nhiều, hiểu ý của cha không?
Dạ Minh trầm giọng nói ra, sợ tội nghiệt của Tần Tần buông xuống hài tử.
Dạ Tần nhẹ gật đầu:
- Con biết rồi, lần này trở về con sẽ chờ bọn nhỏ xuất sinh, Cổ U đã an bài xong.


- Vậy thì tốt, Nhị Nhị bọn nó hẳn cũng muốn con bồi tiếp.
Dạ Minh cảm thán một tiếng.
Dạ Côn nghiêm túc nói:
- Đúng vậy, lúc trước ngươi đều không bồi tốt các nàng.
Dạ Tần cười khổ một tiếng, lập tức hỏi:
- Đại ca, mấy vị tẩu tẩu đâu?
- Ách... về nhà chơi rồi.


Dạ Côn lừa dối nói ra.
- Tiết Khánh Nguyên cũng không trở về sao?
Dạ Côn nhẹ gật đầu:
- Các nàng ra ngoài quá lâu, cho nên phải về nhà ở một khoảng thời gian.
- Như vậy à, còn Liệt Cốt thúc đâu?
- Đi theo nhóm Ly Nhi trở về rồi.
"Ồ... cũng thế." Dạ Tần thì thào một tiếng.


- Nguyên Chẩn cùng Phong Điền đâu? Lần này không có trở lại với ngươi?
Dạ Tần lắc đầu:
- Dựa theo quy định, bọn họ phải lưu tại Cổ U, ta không thể phá hư quy củ được, bọn họ cũng không muốn ta như vậy.
- Hai thằng nhóc này hiện tại biết cố gắng, không tệ.


Dạ Minh một bên tán dương nói ra, lau mắt mà nhìn.
- Đúng vật, hiện tại bọn họ rất khắc khổ.
- Ài, chỉ là gia đình bọn họ không thấy được.
Dạ Côn cảm khái một thoáng, Không Hư bị bắt, Quỷ Súc Thiên Tôn cũng không biết lúc nào sẽ xuất hiện.


Dạ Tần cũng thở dài, nếu như người nhà của bọn họ vẫn còn, nhất định sẽ rất tự ngạo, bởi vì bọn họ biểu hiện quả thật rất xuất sắc.
- Đúng rồi cha, vừa rồi ở trên đường trở về, nghe nói Tiết Khánh Nguyên năm nay sẽ rất thú vị?
Dạ Tần tò mò hỏi.
Dạ Minh khẽ cười nói:


- Tiết Khánh Nguyên năm nay đều do Thái Tử an bài, muốn tổ chức một cái giải thi đấu luận võ, cũng được người Thái Kinh ủng hộ.
- Nguyên lai là Thái Tử an bài, sẽ có những ai tham gia luận võ?
Dạ Tần hỏi.
- Chẳng phân biệt được địa vực, mọi người đều có thể báo danh tham gia.


- Như thế à, đệ nhất có phần thưởng gì không?
- Đệ nhất tựa hồ có thể thu được xưng hào Thái Kinh đệ nhất cao thủ.
Dạ Côn sờ lên cái cằm, có nên đi tranh cái hư danh này không?


Hiện tại Thái Kinh khác biệt, tại Đông U thuộc về cấp bậc đại ca, có thể thu được danh xưng như thế, uy vọng sẽ tăng lên không ít.
- Xem ra luận võ lần này hấp dẫn không ít người đến đây.


Dạ Tần thấp giọng nói ra, bây giờ Thái Kinh nói chuyện rất có phân lượng, đến lúc đó sẽ dẫn tới rất nhiều cao thủ đến đây báo danh, đệ nhất Thái Kinh, rất dụ hoặc.
Tu luyện không phải chính là muốn cái hư danh sao, hiện tại cơ hội tới, liền hỏi ngươi có muốn hay không.


Nhưng mà Dạ Côn cùng Dạ Tần đều không có ý định tham gia.
Đã thoát ly loại tranh đấu kia, Dạ Tần muốn chinh chiến Huyền Nguyệt đại lục, Dạ Côn muốn nghĩ ra cách cứu thê tử.
Mà Minh ca muốn, chính là làm sao để không bị lão bà khi dễ.
Dạ Minh trầm giọng nói ra:


- Lần này ngoại trừ Hoàng Đế các quốc gia sẽ đến, còn có người Thánh Điện.
- Người Thánh Điện tới làm gì?
Dạ Tần nghi hoặc không thôi.
- Tới bắt đại ca con.
Dạ Minh cũng không chắc chắn lắm, nhưng hẳn tám chín phần không sai.


- Người Thánh Điện tới bắt đại ca? Vì sao? Đại ca phạm tội rồi?
Dạ Côn cười khổ một tiếng:
- Phạm tội cái gì, hiện tại ta cũng biến thành Thí Quân Giả, Thánh Điện nhìn ta giết nhiều Hoàng Đế, liền cất tiếng hỏi.
- Thế nhưng đại ca ngươi cũng không có giết a.


- Ta là không có giết, nhưng mà người khác cảm thấy đều là ta giết, cho nên liền phải cõng nồi.
Dạ Côn rất bất đắc dĩ, nói xong còn thở dài.
- Đại ca yên tâm đi, chúng ta cùng đối kháng với Thánh Điện.
Tần ca cũng không sợ, thế mà muốn bắt đại ca, vậy cũng phải hỏi kiếm trong tay mình một chút.


Trong lòng Dạ Côn cảm động, đệ đệ vẫn như cũ, không có đổi.
- Ta cũng gia nhập.
Dạ Minh một bên nhẹ cười nói, có vấn đề gì, cha con chúng ta cùng nhau đối mặt.
Thời khắc kích động như vậy, vậy nhất định phải tới một chén rượu.
- Tần Tần, chờ sau khi ăn trưa xong, liền tiến cung một chuyến.


Dạ Tần nhẹ gật đầu, trở về... liền phải nói với gia gia một tiếng.
Miễn cho người khác nói mình bành trướng, trở về đều không đi gặp Thánh Nhân.
- Vâng, con biết.
Phụ tử hàn huyên rất lâu, bầu rượu một bình tiếp lấy một bình tan biến, dẫn đến ăn trưa đều là ăn trong mơ mơ màng màng.


Dạ Tần có chút men say, cho nên đi nghỉ ngơi một chút rồi vào cung gặp gia gia.
Dạ Tần ngủ một giấc, thức dậy tắm rửa, thay đổi áo bào sạch sẽ tiến cung.